Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 39: Lớn Cỡ Nào
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Lồng gà nàng muốn làm khác với những cái có sẵn trong thôn, phải làm lớn hơn.
Dù sao nàng cũng nuôi tới năm mươi con gà, hiện tại nhỏ không quá chiếm chỗ, chờ thêm vài tháng nửa, trưởng thành hết rồi thì sẽ chiếm khá nhiều diện tích.
Hơn nữa gà còn phải đẻ trứng, nếu bạ chỗ nào đẻ chỗ đấy thì nàng còn phải mất công đi nhặt. Nhặt được còn đỡ, nếu bị gà đạp vỡ hoặc mổ vỡ vậy thì phí phạm cỡ nào.
Nàng có từng luyện thư pháp và hội họa, nên hiện tại chỉ vẽ một cái lồng gà thì vẫn khá đơn giản, không mất quá nhiều thời gian, lồng gà trong suy nghĩ của nàng đã hiện ra trên giấy.
Đặt bút xuống, nàng nhìn ngắm bức tranh trên bàn mấy lần, cảm thấy khá hài lòng.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, nàng biết chắc là Trịnh Hữu Phúc tới, nên vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã nhìn thấy nụ cười hàm hậu của Trịnh Hữu Phúc: "Nguyệt Kiều, a cha tới rồi."
Chu thị cũng đi theo bên cạnh, lúc này bèn nói xen vào: "A cha con nghe nói con muốn làm lồng gà, nên cơm nước vừa xong đã buông bát đũa chạy qua. A nãi con đứng sau mắng chửi, ông ấy cũng không thèm quan tâm."
Khổng thị ở nhà thường sẽ mắng vài câu, mắng nhiều quá nên mọi người đều nghe thành quen, không ai thèm để tâm, mặc cho bà ta mắng chửi.
"A nương cũng tới ạ!" Trịnh Nguyệt Kiều cười nói.
"Bên con có việc, ta cũng theo sang cùng, xem có thể phụ giúp gì không. Dù sao ở nhà cũng phải làm việc, qua bên con làm ta còn thấy vui hơn."
Nghe lời này, Trịnh Nguyệt Kiều cảm thấy vui mừng.
"A cha, a nương, hai người mau vào nhà đi." Nàng dịch sang một bên, mời hai người vào nhà.
Trịnh Hữu Phúc xua tay nói: "Ta tới là để hỏi con muốn làm lồng gà thế nào, ta sẽ đi chặt trúc về, nếu làm lớn thì phải chặt nhiều trúc hơn."
Người trong thôn đều cần cù giản dị, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều là tự mình làm ra, mấy thứ như sọt, gùi, rổ rá hầu như nam nhân các nhà đều biết làm. Khác biệt ở chỗ, có người làm đẹp, tới mức có thể đem bán lấy tiền, có người làm xấu, nhưng không ảnh hưởng tới việc sử dụng.
Nghe a cha hỏi kích thước, Trịnh Nguyệt Kiều lập tức nói: "A cha cứ tiến vào trước đã, con sẽ nói tỉ mỉ với người."
Nàng chạy như bay vào trong thư phòng, lấy bức tranh đã vẽ xong ra: "A cha, con tính làm như thế này."
Trịnh Hữu Phúc cầm bức tranh, ánh mắt lập tức trợn to.
Thế này không nhỏ đâu, nhìn kỹ hình như còn có hai tầng.
Trịnh Nguyệt Kiều đứng cạnh chạy tới tường rào quanh sân, cầm cành cây trong tay, khoanh vùng một khoảnh đất: "A cha, người tới xem một chút, con định làm một cái lồng gà lớn cỡ này."
Nghe vậy Trịnh Hữu Phúc lập tức đi tới, nhìn diện tích được vạch ra trên đất thì lập tức không còn gì để nói.
Diện tích này hình như bằng cả một gian phòng đấy, cho dù là phòng mà vợ chồng họ đang ở cũng không lớn bằng đâu.
"Lồng gà thôi mà cần làm lớn vậy sao?"
Nói là lồng gà nhưng thực tế là một cái chuồng gà.
Trịnh Nguyệt Kiều gật đầu: "Cần ạ, con mua tới năm mươi con gà, nếu nuôi tốt con tính mua thêm về để nuôi, tới lúc đó trứng gà có thể bán lấy tiền, dù sao cũng không lãng phí lương thực."
Dù sao nàng cũng nuôi tới năm mươi con gà, hiện tại nhỏ không quá chiếm chỗ, chờ thêm vài tháng nửa, trưởng thành hết rồi thì sẽ chiếm khá nhiều diện tích.
Hơn nữa gà còn phải đẻ trứng, nếu bạ chỗ nào đẻ chỗ đấy thì nàng còn phải mất công đi nhặt. Nhặt được còn đỡ, nếu bị gà đạp vỡ hoặc mổ vỡ vậy thì phí phạm cỡ nào.
Nàng có từng luyện thư pháp và hội họa, nên hiện tại chỉ vẽ một cái lồng gà thì vẫn khá đơn giản, không mất quá nhiều thời gian, lồng gà trong suy nghĩ của nàng đã hiện ra trên giấy.
Đặt bút xuống, nàng nhìn ngắm bức tranh trên bàn mấy lần, cảm thấy khá hài lòng.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, nàng biết chắc là Trịnh Hữu Phúc tới, nên vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã nhìn thấy nụ cười hàm hậu của Trịnh Hữu Phúc: "Nguyệt Kiều, a cha tới rồi."
Chu thị cũng đi theo bên cạnh, lúc này bèn nói xen vào: "A cha con nghe nói con muốn làm lồng gà, nên cơm nước vừa xong đã buông bát đũa chạy qua. A nãi con đứng sau mắng chửi, ông ấy cũng không thèm quan tâm."
Khổng thị ở nhà thường sẽ mắng vài câu, mắng nhiều quá nên mọi người đều nghe thành quen, không ai thèm để tâm, mặc cho bà ta mắng chửi.
"A nương cũng tới ạ!" Trịnh Nguyệt Kiều cười nói.
"Bên con có việc, ta cũng theo sang cùng, xem có thể phụ giúp gì không. Dù sao ở nhà cũng phải làm việc, qua bên con làm ta còn thấy vui hơn."
Nghe lời này, Trịnh Nguyệt Kiều cảm thấy vui mừng.
"A cha, a nương, hai người mau vào nhà đi." Nàng dịch sang một bên, mời hai người vào nhà.
Trịnh Hữu Phúc xua tay nói: "Ta tới là để hỏi con muốn làm lồng gà thế nào, ta sẽ đi chặt trúc về, nếu làm lớn thì phải chặt nhiều trúc hơn."
Người trong thôn đều cần cù giản dị, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều là tự mình làm ra, mấy thứ như sọt, gùi, rổ rá hầu như nam nhân các nhà đều biết làm. Khác biệt ở chỗ, có người làm đẹp, tới mức có thể đem bán lấy tiền, có người làm xấu, nhưng không ảnh hưởng tới việc sử dụng.
Nghe a cha hỏi kích thước, Trịnh Nguyệt Kiều lập tức nói: "A cha cứ tiến vào trước đã, con sẽ nói tỉ mỉ với người."
Nàng chạy như bay vào trong thư phòng, lấy bức tranh đã vẽ xong ra: "A cha, con tính làm như thế này."
Trịnh Hữu Phúc cầm bức tranh, ánh mắt lập tức trợn to.
Thế này không nhỏ đâu, nhìn kỹ hình như còn có hai tầng.
Trịnh Nguyệt Kiều đứng cạnh chạy tới tường rào quanh sân, cầm cành cây trong tay, khoanh vùng một khoảnh đất: "A cha, người tới xem một chút, con định làm một cái lồng gà lớn cỡ này."
Nghe vậy Trịnh Hữu Phúc lập tức đi tới, nhìn diện tích được vạch ra trên đất thì lập tức không còn gì để nói.
Diện tích này hình như bằng cả một gian phòng đấy, cho dù là phòng mà vợ chồng họ đang ở cũng không lớn bằng đâu.
"Lồng gà thôi mà cần làm lớn vậy sao?"
Nói là lồng gà nhưng thực tế là một cái chuồng gà.
Trịnh Nguyệt Kiều gật đầu: "Cần ạ, con mua tới năm mươi con gà, nếu nuôi tốt con tính mua thêm về để nuôi, tới lúc đó trứng gà có thể bán lấy tiền, dù sao cũng không lãng phí lương thực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.