Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 38: Nhờ Giúp Đỡ
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Trịnh Nguyệt Kiều không nhiều lời với bà nữa, chỉ hỏi: "A cha con đâu?"
"Đang xới đất dưới ruộng, sắp cày bừa vụ xuân rồi, đất kia phải xới cho tơi lên. Cũng không biết đứa nhỏ Kim Bảo kia chạy đi đâu cả ngày, ta còn muốn hắn theo a cha con xuống đồng làm việc, đỡ đần cho a cha con một chút, chỉ là tìm hoài không thấy người."
"Cho dù tìm được người, a nương gọi hắn thì hắn sẽ làm sao?"
Trịnh Kim Bảo kia quả thực là bảo bối của lão thái thái, nuôi như heo, hết ăn lại nằm, bọn họ lười nói.
"Chờ a cha về, người nói với ông ấy, buổi chiều đừng xuống đồng nữa. Con mua gà con về để nuôi, nhờ ông ấy qua đan cho con cái lồng gà, bữa tối cũng ăn bên nhà con luôn."
Vừa nghe nói nữ nhi có việc, bà vội vàng đáp: "Được, lát nữa ta sẽ nói với a cha con. Hiện tại còn chưa bắt đầu cày bừa vụ xuân, chuyện đồng áng không cần phải vội."
Về nhà mẹ đẻ nói chuyện xong, Trịnh Nguyệt Kiều về nhà cũng lười nấu cơm, trực tiếp lấy điểm tâm ra ăn, ăn một hơi tới lửng dạ thì lấy nước sôi để nguội ra tu ừng ực, lửng dạ cũng trở thành no căng luôn.
Sau khi ngồi nghỉ ngơi một hồi, nàng liền tiến vào thư phòng.
Đây là thư phòng của Liễu Minh Sinh, trước kia vẫn luôn không cho phép nàng bước vào.
Liễu Minh Sinh bị bệnh nên không cấm đoán gì nàng, là vị mẹ chồng kia của nàng nói vậy.
Nói cái gì mà chỗ của người đọc sách không thể dính vận đen của nữ nhân, lại không nghĩ bà ta cũng là một nữ nhân đó thôi.
Nàng vươn tay đẩy mở cửa thư phòng, mọi thứ bên trong hiện rõ ra trước mặt.
Một cái bàn học rộng thênh thang đặt bên cạnh cửa sổ, một chiếc ghế bành nằm cạnh bàn học, phía sau ghế là một giá sách, trên kệ có chừng mười quyển sách.
Mấy quyển sách này nàng đều đã xem qua, tất cả sách mà Liễu Minh Sinh dùng từ khi học vỡ lòng đều ở trong này.
Tuy nói mười quyển sách không nhiều nhặn gì, nhưng thời đại này, người đọc sách vốn đã ít, người nào có chừng mười quyển sách đã rất lợi hại rồi.
Có nhiều nhà trong thôn còn chẳng có quyển sách nào, thậm chí có một số người còn chưa nhìn thấy sách vở bao giờ.
Sách không có nhiều, nhưng văn phòng tứ bảo thì lại có đầy đủ hết.
Giấy có một xấp lớn, nghiên mực, bút lông đều có đủ, nếu thiếu tiền cũng có thể cầm mấy thứ này ra bán đổi lấy ít tiền.
Đương nhiên nàng không tính bán chúng, trước giờ nàng đã có thói quen tích góp các loại vật tư, hoàn cảnh mạt thế như vậy, có thể tìm được chút vật có ích thật sự không dễ dàng gì. Phàm là vật có ích, bọn họ đều sẽ cất giữ lại, nói không chừng một lúc nào đó chúng sẽ phát huy tác dụng của mình.
Hiện tại nàng cũng có ý nghĩ như vậy.
Dù sao cũng chưa tới mức cùng đường bí lối, nếu thực sự tới mức đó, nàng sẽ sửa soạn đồ trong nhà đem đi bán cũng được.
Thư phòng này nàng đã quét tước nên khá sạch sẽ, vì thế nàng đi thẳng tới bàn đọc sách, ngồi xuống, đổ chút nước trong vào nghiên mực, rồi mài mực, thuận tay rút ra một tờ giấy trắng, trải ra bàn. Một lát sau, mực đã mài xong, nàng lấy một chiếc bút lông trên giá xuống, bắt đầu vẽ lên tờ giấy trắng.
"Đang xới đất dưới ruộng, sắp cày bừa vụ xuân rồi, đất kia phải xới cho tơi lên. Cũng không biết đứa nhỏ Kim Bảo kia chạy đi đâu cả ngày, ta còn muốn hắn theo a cha con xuống đồng làm việc, đỡ đần cho a cha con một chút, chỉ là tìm hoài không thấy người."
"Cho dù tìm được người, a nương gọi hắn thì hắn sẽ làm sao?"
Trịnh Kim Bảo kia quả thực là bảo bối của lão thái thái, nuôi như heo, hết ăn lại nằm, bọn họ lười nói.
"Chờ a cha về, người nói với ông ấy, buổi chiều đừng xuống đồng nữa. Con mua gà con về để nuôi, nhờ ông ấy qua đan cho con cái lồng gà, bữa tối cũng ăn bên nhà con luôn."
Vừa nghe nói nữ nhi có việc, bà vội vàng đáp: "Được, lát nữa ta sẽ nói với a cha con. Hiện tại còn chưa bắt đầu cày bừa vụ xuân, chuyện đồng áng không cần phải vội."
Về nhà mẹ đẻ nói chuyện xong, Trịnh Nguyệt Kiều về nhà cũng lười nấu cơm, trực tiếp lấy điểm tâm ra ăn, ăn một hơi tới lửng dạ thì lấy nước sôi để nguội ra tu ừng ực, lửng dạ cũng trở thành no căng luôn.
Sau khi ngồi nghỉ ngơi một hồi, nàng liền tiến vào thư phòng.
Đây là thư phòng của Liễu Minh Sinh, trước kia vẫn luôn không cho phép nàng bước vào.
Liễu Minh Sinh bị bệnh nên không cấm đoán gì nàng, là vị mẹ chồng kia của nàng nói vậy.
Nói cái gì mà chỗ của người đọc sách không thể dính vận đen của nữ nhân, lại không nghĩ bà ta cũng là một nữ nhân đó thôi.
Nàng vươn tay đẩy mở cửa thư phòng, mọi thứ bên trong hiện rõ ra trước mặt.
Một cái bàn học rộng thênh thang đặt bên cạnh cửa sổ, một chiếc ghế bành nằm cạnh bàn học, phía sau ghế là một giá sách, trên kệ có chừng mười quyển sách.
Mấy quyển sách này nàng đều đã xem qua, tất cả sách mà Liễu Minh Sinh dùng từ khi học vỡ lòng đều ở trong này.
Tuy nói mười quyển sách không nhiều nhặn gì, nhưng thời đại này, người đọc sách vốn đã ít, người nào có chừng mười quyển sách đã rất lợi hại rồi.
Có nhiều nhà trong thôn còn chẳng có quyển sách nào, thậm chí có một số người còn chưa nhìn thấy sách vở bao giờ.
Sách không có nhiều, nhưng văn phòng tứ bảo thì lại có đầy đủ hết.
Giấy có một xấp lớn, nghiên mực, bút lông đều có đủ, nếu thiếu tiền cũng có thể cầm mấy thứ này ra bán đổi lấy ít tiền.
Đương nhiên nàng không tính bán chúng, trước giờ nàng đã có thói quen tích góp các loại vật tư, hoàn cảnh mạt thế như vậy, có thể tìm được chút vật có ích thật sự không dễ dàng gì. Phàm là vật có ích, bọn họ đều sẽ cất giữ lại, nói không chừng một lúc nào đó chúng sẽ phát huy tác dụng của mình.
Hiện tại nàng cũng có ý nghĩ như vậy.
Dù sao cũng chưa tới mức cùng đường bí lối, nếu thực sự tới mức đó, nàng sẽ sửa soạn đồ trong nhà đem đi bán cũng được.
Thư phòng này nàng đã quét tước nên khá sạch sẽ, vì thế nàng đi thẳng tới bàn đọc sách, ngồi xuống, đổ chút nước trong vào nghiên mực, rồi mài mực, thuận tay rút ra một tờ giấy trắng, trải ra bàn. Một lát sau, mực đã mài xong, nàng lấy một chiếc bút lông trên giá xuống, bắt đầu vẽ lên tờ giấy trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.