Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 37: Qua Nhà Mẹ Đẻ
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
"Có phải là ngươi không, có phải là ngươi cố ý châm ngòi gây sự, làm cho mọi người không chào đón ta hay không?"
Lúc trước, Trịnh Nguyệt Kiều ngồi cùng đám đàn bà đó vừa nói vừa cười, nàng ta đã có chút nghi ngờ.
Có phải là nó cố ý nói xấu sau lưng nàng ta hay không, nếu không tại sao mọi người lại không chào đón nàng ta như vậy.
Ảo tưởng sức mạnh quá độ cũng là bệnh đó, Trịnh Nguyệt Kiều cười nhạo đáp: "Ta không rảnh rỗi như vậy, còn đang bận bù đầu đây. Thay vì đứng đó hoài nghi ta châm ngòi thổi gió thì không bằng tự ngẫm lại xem, bản thân làm việc, nói chuyện đã thỏa đáng hay không?"
Nàng quăng lại một câu như vậy xong thì chạy mất hút.
Nàng phải trở về thả đám gà vịt con này ra.
Tính thời gian, thì chắc phải nuôi chừng ba bốn tháng mới lớn được, tới lúc đó nàng có thể ăn trứng gà, trứng vịt nhà trồng rồi. Còn cả gà trống nuôi lớn rồi có thể giết thịt, những ngày như vậy, hạnh phúc cỡ nào.
Nhà khác nuôi gà đều nuôi thả trong sân, nên nàng cũng tính thả gà như vậy. Sân nhà bọn họ lớn, có đủ chỗ cho đám gà vịt này. Chỉ là quá nhiều, nếu cứ thả chạy rong trong sân thì khó tránh khỏi bẩn thỉu.
Nghĩ sơ thôi, nàng vẫn cảm thấy nên xây chuồng gà chuồng vịt hẳn hoi, thả ra ngoài thì có thể chạy nhảy thoải mái, nhưng về nhà vẫn nên ở một chỗ cố định thì tốt hơn. Bằng không, cho dù một ngày nàng quét tước vệ sinh cả chục lần thì vẫn sẽ cảm thấy bẩn.
Nàng lấy một túi điểm tâm ra rồi đi về nhà mẹ đẻ.
Chu thị đang phơi quần áo, trời tháng hai vẫn còn hơi lạnh, giặt một lúc nhiều quần áo như vậy khiến tay bà đỏ rực lên.
"Nhiều quần áo như vậy mà a nương không gọi đại bá mẫu theo, lại một mình vác ra bờ sông giặt thế."
"Ta có gọi bà ấy thì có khi bà ấy lại kêu người đau chỗ này chỗ kia, rồi nói có việc này việc kia. Dù sao ta cũng giặt xong quần áo rồi, hiện tại là đầu xuân, nước sông không lạnh như vào đông, giặt chút quần áo không có gì đáng ngại."
Thật ra thì bà tình nguyện làm nhiều việc hơn cũng không muốn nghe Tào thị nói mấy lời móc mỉa xỉa xói.
Dù sao làm nhiều năm như vậy đã quen rồi, bà cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
"Sao con lại về rồi, tuy ở cùng một thôn, nhưng cũng không nên chạy về nhà mẹ đẻ suốt như vậy, người ta lại có chuyện để nói linh tinh. Nếu có việc gì con cứ nhờ người tới gọi một tiếng, ta chạy qua đó là được."
Bà ở nhà này không thể làm chủ, phía trên còn có bà bà, đại tẩu.
Bà lo nữ nhi quay về sẽ chọc hai người đó tức giận, bên nhà họ Liễu không có người ngoài, bà đi qua đó vẫn tiện hơn.
Trịnh Nguyệt Kiều kéo tay bà vào trong phòng, sau đó lấy túi điểm tâm ra nhét vào tay bà.
"Hôm nay con vào thành bán con mồi, mua chút điểm tâm, đây là phần của mọi người."
"Sao lại tiêu lung tung như vậy, con giữ lại cho mình ăn là được rồi, không cần phải đưa qua cho chúng ta." Chu thị muốn đẩy trở lại.
Trịnh Nguyệt Kiều vươn tay cản lại nói: "Cho người thì người cầm lấy đi, người không ăn thì còn Ngân Bảo muốn ăn mà."
Nàng lại lo bà không nỡ ăn, giữ lại cho Ngân Bảo ăn, bèn đệm thêm một câu: "Số điểm tâm này không giữ được lâu, nếu người giữ lại không ăn, thì hai ba ngày sau cũng hỏng cả thôi, tới lúc đó ném đi mới thật sự lãng phí."
"Chỉ để được hai ba ngày thôi sao. Một túi lớn như vậy, ăn sao hết." Chu thị cảm thấy có chút đáng tiếc, bà còn muốn giữ lại ăn dần.
Lúc trước, Trịnh Nguyệt Kiều ngồi cùng đám đàn bà đó vừa nói vừa cười, nàng ta đã có chút nghi ngờ.
Có phải là nó cố ý nói xấu sau lưng nàng ta hay không, nếu không tại sao mọi người lại không chào đón nàng ta như vậy.
Ảo tưởng sức mạnh quá độ cũng là bệnh đó, Trịnh Nguyệt Kiều cười nhạo đáp: "Ta không rảnh rỗi như vậy, còn đang bận bù đầu đây. Thay vì đứng đó hoài nghi ta châm ngòi thổi gió thì không bằng tự ngẫm lại xem, bản thân làm việc, nói chuyện đã thỏa đáng hay không?"
Nàng quăng lại một câu như vậy xong thì chạy mất hút.
Nàng phải trở về thả đám gà vịt con này ra.
Tính thời gian, thì chắc phải nuôi chừng ba bốn tháng mới lớn được, tới lúc đó nàng có thể ăn trứng gà, trứng vịt nhà trồng rồi. Còn cả gà trống nuôi lớn rồi có thể giết thịt, những ngày như vậy, hạnh phúc cỡ nào.
Nhà khác nuôi gà đều nuôi thả trong sân, nên nàng cũng tính thả gà như vậy. Sân nhà bọn họ lớn, có đủ chỗ cho đám gà vịt này. Chỉ là quá nhiều, nếu cứ thả chạy rong trong sân thì khó tránh khỏi bẩn thỉu.
Nghĩ sơ thôi, nàng vẫn cảm thấy nên xây chuồng gà chuồng vịt hẳn hoi, thả ra ngoài thì có thể chạy nhảy thoải mái, nhưng về nhà vẫn nên ở một chỗ cố định thì tốt hơn. Bằng không, cho dù một ngày nàng quét tước vệ sinh cả chục lần thì vẫn sẽ cảm thấy bẩn.
Nàng lấy một túi điểm tâm ra rồi đi về nhà mẹ đẻ.
Chu thị đang phơi quần áo, trời tháng hai vẫn còn hơi lạnh, giặt một lúc nhiều quần áo như vậy khiến tay bà đỏ rực lên.
"Nhiều quần áo như vậy mà a nương không gọi đại bá mẫu theo, lại một mình vác ra bờ sông giặt thế."
"Ta có gọi bà ấy thì có khi bà ấy lại kêu người đau chỗ này chỗ kia, rồi nói có việc này việc kia. Dù sao ta cũng giặt xong quần áo rồi, hiện tại là đầu xuân, nước sông không lạnh như vào đông, giặt chút quần áo không có gì đáng ngại."
Thật ra thì bà tình nguyện làm nhiều việc hơn cũng không muốn nghe Tào thị nói mấy lời móc mỉa xỉa xói.
Dù sao làm nhiều năm như vậy đã quen rồi, bà cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
"Sao con lại về rồi, tuy ở cùng một thôn, nhưng cũng không nên chạy về nhà mẹ đẻ suốt như vậy, người ta lại có chuyện để nói linh tinh. Nếu có việc gì con cứ nhờ người tới gọi một tiếng, ta chạy qua đó là được."
Bà ở nhà này không thể làm chủ, phía trên còn có bà bà, đại tẩu.
Bà lo nữ nhi quay về sẽ chọc hai người đó tức giận, bên nhà họ Liễu không có người ngoài, bà đi qua đó vẫn tiện hơn.
Trịnh Nguyệt Kiều kéo tay bà vào trong phòng, sau đó lấy túi điểm tâm ra nhét vào tay bà.
"Hôm nay con vào thành bán con mồi, mua chút điểm tâm, đây là phần của mọi người."
"Sao lại tiêu lung tung như vậy, con giữ lại cho mình ăn là được rồi, không cần phải đưa qua cho chúng ta." Chu thị muốn đẩy trở lại.
Trịnh Nguyệt Kiều vươn tay cản lại nói: "Cho người thì người cầm lấy đi, người không ăn thì còn Ngân Bảo muốn ăn mà."
Nàng lại lo bà không nỡ ăn, giữ lại cho Ngân Bảo ăn, bèn đệm thêm một câu: "Số điểm tâm này không giữ được lâu, nếu người giữ lại không ăn, thì hai ba ngày sau cũng hỏng cả thôi, tới lúc đó ném đi mới thật sự lãng phí."
"Chỉ để được hai ba ngày thôi sao. Một túi lớn như vậy, ăn sao hết." Chu thị cảm thấy có chút đáng tiếc, bà còn muốn giữ lại ăn dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.