Chương 131: Đóng Cửa Từ Chối Tiếp Khách
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
23/08/2024
Hạ Thuần Hoa như đưa đám.
Nuốt hết trăm ngàn cay đắng, lại là hao binh tổn tướng, còn giết luôn quan lớn, quận Thiên Tùng sẽ sống kiểu gì khi đắc tội với Tầm Châu Mục và Đại Tư Mã.
Dẫu sao Niên Tùng Ngọc, đứa con mà Niên đại tướng quân coi trọng nhất đã chết, quốc sư Tôn Phu Bình, à không, cựu quốc sư Tôn Phu Bình cũng ngủm theo.
Cha con họ Hạ góp công không hề nhỏ trong việc giết chết hai người kia.
Về sau nếu tra ra, vương đình có trách tội hay không đây?
Nghĩ đến đây bỗng thấy tương lai thật mờ mịt.
“Xuyên Nhi, con ước nguyện gì với Hắc Long?”
“Chính con cũng mình từng có ước nguyện với nó!” Hạ Linh Xuyên cười khổ, chỉ chỉ quân lính bên cạnh: “Người hỏi bọn họ xem, con với Hắc Giao nói được bao nhiêu câu?”
Lúc ấy những người đứng nghe ở trên tường thành bao gồm Mao Đào, Tư Đồ Hàn, đều cùng nhau lắc đầu. Thời khắc nguy cấp, ai mà rảnh rỗi ước nguyện?
“Cái này là chiến lợi phẩm.” Hạ Linh Xuyên đưa ra thanh đao bị gãy: “Phụ thân có muốn lấy nó không?”
Hạ Thuần Hoa có chút buồn bã: “Con giữ lấy đi.”
Mười mấy giờ trải qua đủ chuyện kinh thiên động địa, mọi người cũng mệt mỏi, tin tức tốt duy nhất là cuồng sa gió bão ngoài thành đã tạm thời ngừng, sa mạc lần nữa lộ ra màu sắc vốn thâm trầm của nó.
Hạ Thuần Hoa hạ lệnh nghỉ dưỡng sức tại chỗ, sáng mai trở về phủ.
Bởi vì Đại Phong quân cũng rời khỏi ảo cảnh, hiện tại đang tuần tra trong hoang thành Bàn Long, coi con người như không khí, nhưng lại đuổi đi hoặc giết chết những oan hồn quỷ quyệt lén lút trong thành.
Có những anh linh này đi lại khắp nơi, lại làm cho người ta an tâm rất nhiều.
Hạ Linh Xuyên kéo Hạ Thuần Hoa đi tìm một cái sân tránh gió nghỉ ngơi, Tằng Phi Hùng, Tư Đồ Hàn tự động đi theo. Mao Đào còn đang do dự, liền nghe Hạ Linh Xuyên quay đầu phân phó hắn: “Tìm cái nồi cầm vào đây.”
“Dạ vâng!” Mao Đào mừng rỡ, lập tức đi tìm thân vệ muốn một cái nồi lớn, đưa vào trong sân.
Tằng Phi Hùng cười khổ: “Thiếu gia, nước lấy từ ao không thể nấu được đâu. Ta còn nửa nang nước sạch cho ngài.”
Hạ Linh Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay với Tư Đồ Hàn: “Tới đây, rót đầy cái nồi.”
Tư Đồ Hàn xấu hổ, dưới ánh mắt theo dõi của bốn người lấy ra một cái túi nước, ‘ừng ực ừng ực’ đổ vào trong nồi.
Đừng tưởng cái túi nước nhỏ, nó có thể làm đầy nồi đến tám phần.
Hạ Linh Xuyên cười nói: “Tư Đồ lão đại là thủ lĩnh băng cướp sa mạc, muốn vơ vét hắn đâu có phải chuyện dễ dàng.”
Tư Đồ Hàn cười: “Nhìn xem ngài nói kìa, bây giờ ta là quân lính chính quy, đã nhập ngũ rồi!”
Vì vậy Mao Đào trong nhà tìm ra không ít đồ cũ đã bị bỏ, chặt nhỏ thay củi mà đốt lên đun nước.
Mỗi người góp một chút, trên người ai cũng có một ít bánh gạo, bánh nan, thịt khô, dứt khoát ném vào trong nồi. Trừ muối ăn, Mao Đào còn đem theo cả hạt tiêu và bột ớt.
Sau một trận chiến ác liệt, mọi người ai cũng đều đói, bây giờ họ rất cần một bữa ăn lớn.
Lúc này từ trên mái nhà từng giọt nước chảy xuống, trời bắt đầu mưa.
Cơn mưa kéo tới rất nhanh, ‘ào ào’ như trút nước.
Thật may mọi người ngồi dưới mái hiên, nếu không đều đã bị ướt. Tằng Phi Hùng nghe tiếng hoan hô của quân lính từ phía bên ngoài truyền tới, mặt dãn ra nói: “Mưa thật đúng lúc, chúng ta có thể sống trở về thành Hắc Thuỷ rồi!” Dứt lời thì lùi về sau hai bước đứng trong mưa, để cho nước mưa gột rửa hết bụi bặm trên mặt.
Cho dù là oan hồn, hay Tam Thi trùng đều không phải là kẻ địch của mọi người, lại còn có anh linh bảo vệ bọn họ đi ra khỏi vùng sa mạc này, nhưng mà mọi người muốn sống thì đều phải cần có nước. Trước đó Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc đã bắt bọn họ phải đổ nước xuống miệng giếng để bổ sung giếng nước, bây giờ đường về còn hơn mười ngày, không uống nước thì bọn họ làm sao để sống chứ?
Bây giờ trời trút mưa xuống, đã giúp họ hoá giải vấn đề lớn nhất, sao có thể không vui vẻ được?
“Thật ra thì nhẩm tính thời gian một chút, cũng sắp đến mùa mưa rồi.” Mùa mưa ở sa mạc Bàn Long là tháng chín. Nói tới đây, Hạ Thuần Hoa ngẩn ra: “Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy tháng tám?”
Bốn người lắc đầu. Thời gian bên trong bí cảnh rất hỗn loạn, sau khi đi ra họ không có gì để xem xét, bọn họ đều không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.
Có khi bây giờ đã là tháng chín, vậy thì trời mưa chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Hạ Linh Xuyên chỉ thị Mao Đào, mang chai bình đi ra hứng nước mưa. Muốn ra khỏi sa mặc trông cậy hết vào bọn họ.
Không cần phải đợi cấp trên ra lệnh, tất cả người của thành Hắc Thuỷ cũng đã làm thế.
Trong lúc Mao Đào đem một thùng chứa nước nặng tám mươi cân ra sân, Hạ Thuần Hoa bảo con trai cởi áo, ông ta muốn tự mình bôi thuốc.
Nuốt hết trăm ngàn cay đắng, lại là hao binh tổn tướng, còn giết luôn quan lớn, quận Thiên Tùng sẽ sống kiểu gì khi đắc tội với Tầm Châu Mục và Đại Tư Mã.
Dẫu sao Niên Tùng Ngọc, đứa con mà Niên đại tướng quân coi trọng nhất đã chết, quốc sư Tôn Phu Bình, à không, cựu quốc sư Tôn Phu Bình cũng ngủm theo.
Cha con họ Hạ góp công không hề nhỏ trong việc giết chết hai người kia.
Về sau nếu tra ra, vương đình có trách tội hay không đây?
Nghĩ đến đây bỗng thấy tương lai thật mờ mịt.
“Xuyên Nhi, con ước nguyện gì với Hắc Long?”
“Chính con cũng mình từng có ước nguyện với nó!” Hạ Linh Xuyên cười khổ, chỉ chỉ quân lính bên cạnh: “Người hỏi bọn họ xem, con với Hắc Giao nói được bao nhiêu câu?”
Lúc ấy những người đứng nghe ở trên tường thành bao gồm Mao Đào, Tư Đồ Hàn, đều cùng nhau lắc đầu. Thời khắc nguy cấp, ai mà rảnh rỗi ước nguyện?
“Cái này là chiến lợi phẩm.” Hạ Linh Xuyên đưa ra thanh đao bị gãy: “Phụ thân có muốn lấy nó không?”
Hạ Thuần Hoa có chút buồn bã: “Con giữ lấy đi.”
Mười mấy giờ trải qua đủ chuyện kinh thiên động địa, mọi người cũng mệt mỏi, tin tức tốt duy nhất là cuồng sa gió bão ngoài thành đã tạm thời ngừng, sa mạc lần nữa lộ ra màu sắc vốn thâm trầm của nó.
Hạ Thuần Hoa hạ lệnh nghỉ dưỡng sức tại chỗ, sáng mai trở về phủ.
Bởi vì Đại Phong quân cũng rời khỏi ảo cảnh, hiện tại đang tuần tra trong hoang thành Bàn Long, coi con người như không khí, nhưng lại đuổi đi hoặc giết chết những oan hồn quỷ quyệt lén lút trong thành.
Có những anh linh này đi lại khắp nơi, lại làm cho người ta an tâm rất nhiều.
Hạ Linh Xuyên kéo Hạ Thuần Hoa đi tìm một cái sân tránh gió nghỉ ngơi, Tằng Phi Hùng, Tư Đồ Hàn tự động đi theo. Mao Đào còn đang do dự, liền nghe Hạ Linh Xuyên quay đầu phân phó hắn: “Tìm cái nồi cầm vào đây.”
“Dạ vâng!” Mao Đào mừng rỡ, lập tức đi tìm thân vệ muốn một cái nồi lớn, đưa vào trong sân.
Tằng Phi Hùng cười khổ: “Thiếu gia, nước lấy từ ao không thể nấu được đâu. Ta còn nửa nang nước sạch cho ngài.”
Hạ Linh Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay với Tư Đồ Hàn: “Tới đây, rót đầy cái nồi.”
Tư Đồ Hàn xấu hổ, dưới ánh mắt theo dõi của bốn người lấy ra một cái túi nước, ‘ừng ực ừng ực’ đổ vào trong nồi.
Đừng tưởng cái túi nước nhỏ, nó có thể làm đầy nồi đến tám phần.
Hạ Linh Xuyên cười nói: “Tư Đồ lão đại là thủ lĩnh băng cướp sa mạc, muốn vơ vét hắn đâu có phải chuyện dễ dàng.”
Tư Đồ Hàn cười: “Nhìn xem ngài nói kìa, bây giờ ta là quân lính chính quy, đã nhập ngũ rồi!”
Vì vậy Mao Đào trong nhà tìm ra không ít đồ cũ đã bị bỏ, chặt nhỏ thay củi mà đốt lên đun nước.
Mỗi người góp một chút, trên người ai cũng có một ít bánh gạo, bánh nan, thịt khô, dứt khoát ném vào trong nồi. Trừ muối ăn, Mao Đào còn đem theo cả hạt tiêu và bột ớt.
Sau một trận chiến ác liệt, mọi người ai cũng đều đói, bây giờ họ rất cần một bữa ăn lớn.
Lúc này từ trên mái nhà từng giọt nước chảy xuống, trời bắt đầu mưa.
Cơn mưa kéo tới rất nhanh, ‘ào ào’ như trút nước.
Thật may mọi người ngồi dưới mái hiên, nếu không đều đã bị ướt. Tằng Phi Hùng nghe tiếng hoan hô của quân lính từ phía bên ngoài truyền tới, mặt dãn ra nói: “Mưa thật đúng lúc, chúng ta có thể sống trở về thành Hắc Thuỷ rồi!” Dứt lời thì lùi về sau hai bước đứng trong mưa, để cho nước mưa gột rửa hết bụi bặm trên mặt.
Cho dù là oan hồn, hay Tam Thi trùng đều không phải là kẻ địch của mọi người, lại còn có anh linh bảo vệ bọn họ đi ra khỏi vùng sa mạc này, nhưng mà mọi người muốn sống thì đều phải cần có nước. Trước đó Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc đã bắt bọn họ phải đổ nước xuống miệng giếng để bổ sung giếng nước, bây giờ đường về còn hơn mười ngày, không uống nước thì bọn họ làm sao để sống chứ?
Bây giờ trời trút mưa xuống, đã giúp họ hoá giải vấn đề lớn nhất, sao có thể không vui vẻ được?
“Thật ra thì nhẩm tính thời gian một chút, cũng sắp đến mùa mưa rồi.” Mùa mưa ở sa mạc Bàn Long là tháng chín. Nói tới đây, Hạ Thuần Hoa ngẩn ra: “Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy tháng tám?”
Bốn người lắc đầu. Thời gian bên trong bí cảnh rất hỗn loạn, sau khi đi ra họ không có gì để xem xét, bọn họ đều không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.
Có khi bây giờ đã là tháng chín, vậy thì trời mưa chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Hạ Linh Xuyên chỉ thị Mao Đào, mang chai bình đi ra hứng nước mưa. Muốn ra khỏi sa mặc trông cậy hết vào bọn họ.
Không cần phải đợi cấp trên ra lệnh, tất cả người của thành Hắc Thuỷ cũng đã làm thế.
Trong lúc Mao Đào đem một thùng chứa nước nặng tám mươi cân ra sân, Hạ Thuần Hoa bảo con trai cởi áo, ông ta muốn tự mình bôi thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.