Chương 79: Nhiếp Hồn (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
17/08/2024
Sau khi mọi người lấy lại tinh thần, mới có thời gian quan sát oan hồn bay đầy trên trời.
Tư Đồ Hàn kêu lên một tiếng: "Bây giờ nhiều nhất là oan hồn, còn có rất nhiều người mặc giáp cưỡi ngựa."
Những vong hồn này cưỡi ngựa chạy như điên, vung đao rống giận, giống như đang chém giết không ngừng nghỉ trên chiến trường.
"Trên chiến trường có rất nhiều binh sĩ tử trận, oán khí của bọn họ là lớn nhất." Hạ Linh Xuyên kinh hãi: "Nhìn kìa!"
Những oan hồn từ mặt hồ ngoi lên ban đầu có hình dáng kỳ lạ, sau đó là đổi thành oan hồn con người, còn bây giờ thì hình dáng của chúng hết sức dọa người. Tuy nói oan hồn không có trọng lượng, nhưng Hạ Linh Xuyên nhìn cái đống đó giống như bảy, tám oan hồn cùng hợp lại, không chỉ có ba chân bốn cẳng, trước ngực và trên vai còn có con mắt.
Mấy oan hồn bình thường đứng trước mắt nó, giống như người thường đứng trước cây đa già, thể tích hoàn toàn không thể so sánh.
Khiến cho người sống có cảm giác bị chèn ép không thể chịu nổi.
Khi thấy con quái vật này, thì Tôn Phu Bình thở phào một hơi: "Quả nhiên là như vậy."
Hạ Linh Xuyên: "Là sao?" Nói chuyện nửa vời thì buổi tối đi tiểu thường không tiểu hết đấy nhé.
"Ở trong hồ một thời gian dài, sẽ có vài oan hồn bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, sau đó dung hợp biến thành một cá thể mạnh mẽ khác, giống như nuôi cổ vậy." Tôn Phu Bình chỉ con quái vật kia: "Quả nhiên thứ tự ra sân của oan hồn là từ yếu đến mạnh, nếu vậy thì chúng ta chỉ cần kiên trì thì sẽ chấm dứt."
Con quái vật ba chân bốn cẳng bò ra, vốn dĩ nó định sẽ bò theo đoàn, nhưng Tôn Phu Bình vừa dứt lời thì nó bỗng nhiên quay đầu, mười sáu con mắt cùng chớp, giống như đã phát hiện kết giới.
Hạ Linh Xuyên bị nó nhìn đến nổi da gà, ánh mắt của nó so với Niên Tùng Ngọc còn đáng sợ hơn nhiều: "Nó có thể nhìn thấy chúng ta?"
"Suỵt!" Tôn Phu Bình nhanh chóng cắt ngang lời hắn.
Nhưng không kịp nữa, quái vật mười sáu mắt làm một động tác ngửi ngửi, sau đó nó bò ra khỏi hồ đi đến hướng của kết giới.
Động tác của quái vật mười sáu mắt có chút buồn cười, tứ chi rất không ăn khớp, còn hơi nghiêng ngả. Nhưng Tôn Phu Bình biết rõ, chỉ là do nó mới vừa đến trần gian, còn chưa thích ứng được.
Kết giới ảo không có sức mạnh bảo vệ thực sự, mà cũng không thể có, nếu không sẽ khiến các oan hồn tấn công ngược lại, nó chỉ có tính chất che giấu người sống, khiến cho những hồn ma này không cảm nhận được hơi thở của máu thịt.
Thế nhưng trong vô vàn loại oan hồn sẽ luôn có vài loại có năng lực đặc biệt, không dễ bị lừa gạt. Xét theo hành vi của quái vật mười sáu mắt trước mặt thì nó vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu kết giới ảo, nhưng cũng đã nghi ngờ, quyết định sẽ đi về phía này để xem.
Điều này chắc chắn đã hấp dẫn lòng hiếu kỳ của nó nên muốn đến gần để nhìn kỹ hơn.
Thấy nó sắp chạm vào kết giới, Tôn Phu Bình quát nhỏ một tiếng: "Bạch Sơn, Thanh Thủy! Gắn cờ định hồn!"
Phía sau ông ta, hai người hầu đi theo lao lên trước mặt mọi người, đứng ở sát rìa của kết giới, không biết lấy từ đâu giơ cao một cây cờ vải trắng, vẫy về phía quái vật mười sáu mắt.
Trên lá cờ chi chít phù văn màu đỏ đen, khi lá cờ vải trắng đung đưa ngược chiều gió thì phù văn cũng nổi lên, chầm chậm di chuyển, trong không khí dường như vang lên tiếng Phạn.
Cách họ vẫy cờ trắng giống như vẽ ký hiệu "vô cực" với tốc độ nhanh như chớp.
Cùng lúc đó, Tôn Phu Bình cũng đứng trước mọi người, ra hiệu mọi người nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, lệnh này được đưa ra hơi muộn. Khi lá cờ trắng xuất hiện, ánh nhìn của mọi người tự nhiên cũng dõi theo chuyển động của nó. Sau hai lần lướt qua, có vài người nhìn chằm chằm, như có lực hút của nam chân, nhấc chân đi về phía nó.
Có một người đi ngang qua Hạ Linh Xuyên, hắn dùng sức đè vai người đó lại, thay hắn ta che mắt.
Người này giãy hai cái thì đứng im.
Mấy người khác cũng làm theo, kiềm chế bạn bè bị nhiếp hồn.
Quái vật mười sáu mắt cũng đưa mắt nhìn theo lá cờ định hồn, thậm chí còn hơi nghiêng đầu, ánh mắt tập trung lạ thường.
Sau khi vẫy cờ trắng một lúc,người hai tên hầu trẻ tuổi khỏe mạnh Bạch Sơn Thanh Thủy đều đổ đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, quái vật mười sáu mắt đã bất động, thái độ ngang ngược, đa nghi ban đầu đã chuyển sang bối rối. Trước mắt, lá cờ triệu hồi phía trước đã ngăn chặn các sinh lực khác và phát ra sóng âm khiến nó vui vẻ. Nhưng việc chú ý quá nhiều đến lá cờ sẽ làm hao tổn hồn lực, làm cho tâm trí vốn không rõ ràng của nó lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Thứ này có tác dụng như thuốc an thần của con người.
Một lát sau, quái vật mười sáu mắt thậm chí còn gãi gãi sau đầu một cách đầy nhân tính, rồi quay người lại và chậm rãi bước đi.
Tư Đồ Hàn kêu lên một tiếng: "Bây giờ nhiều nhất là oan hồn, còn có rất nhiều người mặc giáp cưỡi ngựa."
Những vong hồn này cưỡi ngựa chạy như điên, vung đao rống giận, giống như đang chém giết không ngừng nghỉ trên chiến trường.
"Trên chiến trường có rất nhiều binh sĩ tử trận, oán khí của bọn họ là lớn nhất." Hạ Linh Xuyên kinh hãi: "Nhìn kìa!"
Những oan hồn từ mặt hồ ngoi lên ban đầu có hình dáng kỳ lạ, sau đó là đổi thành oan hồn con người, còn bây giờ thì hình dáng của chúng hết sức dọa người. Tuy nói oan hồn không có trọng lượng, nhưng Hạ Linh Xuyên nhìn cái đống đó giống như bảy, tám oan hồn cùng hợp lại, không chỉ có ba chân bốn cẳng, trước ngực và trên vai còn có con mắt.
Mấy oan hồn bình thường đứng trước mắt nó, giống như người thường đứng trước cây đa già, thể tích hoàn toàn không thể so sánh.
Khiến cho người sống có cảm giác bị chèn ép không thể chịu nổi.
Khi thấy con quái vật này, thì Tôn Phu Bình thở phào một hơi: "Quả nhiên là như vậy."
Hạ Linh Xuyên: "Là sao?" Nói chuyện nửa vời thì buổi tối đi tiểu thường không tiểu hết đấy nhé.
"Ở trong hồ một thời gian dài, sẽ có vài oan hồn bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, sau đó dung hợp biến thành một cá thể mạnh mẽ khác, giống như nuôi cổ vậy." Tôn Phu Bình chỉ con quái vật kia: "Quả nhiên thứ tự ra sân của oan hồn là từ yếu đến mạnh, nếu vậy thì chúng ta chỉ cần kiên trì thì sẽ chấm dứt."
Con quái vật ba chân bốn cẳng bò ra, vốn dĩ nó định sẽ bò theo đoàn, nhưng Tôn Phu Bình vừa dứt lời thì nó bỗng nhiên quay đầu, mười sáu con mắt cùng chớp, giống như đã phát hiện kết giới.
Hạ Linh Xuyên bị nó nhìn đến nổi da gà, ánh mắt của nó so với Niên Tùng Ngọc còn đáng sợ hơn nhiều: "Nó có thể nhìn thấy chúng ta?"
"Suỵt!" Tôn Phu Bình nhanh chóng cắt ngang lời hắn.
Nhưng không kịp nữa, quái vật mười sáu mắt làm một động tác ngửi ngửi, sau đó nó bò ra khỏi hồ đi đến hướng của kết giới.
Động tác của quái vật mười sáu mắt có chút buồn cười, tứ chi rất không ăn khớp, còn hơi nghiêng ngả. Nhưng Tôn Phu Bình biết rõ, chỉ là do nó mới vừa đến trần gian, còn chưa thích ứng được.
Kết giới ảo không có sức mạnh bảo vệ thực sự, mà cũng không thể có, nếu không sẽ khiến các oan hồn tấn công ngược lại, nó chỉ có tính chất che giấu người sống, khiến cho những hồn ma này không cảm nhận được hơi thở của máu thịt.
Thế nhưng trong vô vàn loại oan hồn sẽ luôn có vài loại có năng lực đặc biệt, không dễ bị lừa gạt. Xét theo hành vi của quái vật mười sáu mắt trước mặt thì nó vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu kết giới ảo, nhưng cũng đã nghi ngờ, quyết định sẽ đi về phía này để xem.
Điều này chắc chắn đã hấp dẫn lòng hiếu kỳ của nó nên muốn đến gần để nhìn kỹ hơn.
Thấy nó sắp chạm vào kết giới, Tôn Phu Bình quát nhỏ một tiếng: "Bạch Sơn, Thanh Thủy! Gắn cờ định hồn!"
Phía sau ông ta, hai người hầu đi theo lao lên trước mặt mọi người, đứng ở sát rìa của kết giới, không biết lấy từ đâu giơ cao một cây cờ vải trắng, vẫy về phía quái vật mười sáu mắt.
Trên lá cờ chi chít phù văn màu đỏ đen, khi lá cờ vải trắng đung đưa ngược chiều gió thì phù văn cũng nổi lên, chầm chậm di chuyển, trong không khí dường như vang lên tiếng Phạn.
Cách họ vẫy cờ trắng giống như vẽ ký hiệu "vô cực" với tốc độ nhanh như chớp.
Cùng lúc đó, Tôn Phu Bình cũng đứng trước mọi người, ra hiệu mọi người nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, lệnh này được đưa ra hơi muộn. Khi lá cờ trắng xuất hiện, ánh nhìn của mọi người tự nhiên cũng dõi theo chuyển động của nó. Sau hai lần lướt qua, có vài người nhìn chằm chằm, như có lực hút của nam chân, nhấc chân đi về phía nó.
Có một người đi ngang qua Hạ Linh Xuyên, hắn dùng sức đè vai người đó lại, thay hắn ta che mắt.
Người này giãy hai cái thì đứng im.
Mấy người khác cũng làm theo, kiềm chế bạn bè bị nhiếp hồn.
Quái vật mười sáu mắt cũng đưa mắt nhìn theo lá cờ định hồn, thậm chí còn hơi nghiêng đầu, ánh mắt tập trung lạ thường.
Sau khi vẫy cờ trắng một lúc,người hai tên hầu trẻ tuổi khỏe mạnh Bạch Sơn Thanh Thủy đều đổ đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, quái vật mười sáu mắt đã bất động, thái độ ngang ngược, đa nghi ban đầu đã chuyển sang bối rối. Trước mắt, lá cờ triệu hồi phía trước đã ngăn chặn các sinh lực khác và phát ra sóng âm khiến nó vui vẻ. Nhưng việc chú ý quá nhiều đến lá cờ sẽ làm hao tổn hồn lực, làm cho tâm trí vốn không rõ ràng của nó lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Thứ này có tác dụng như thuốc an thần của con người.
Một lát sau, quái vật mười sáu mắt thậm chí còn gãi gãi sau đầu một cách đầy nhân tính, rồi quay người lại và chậm rãi bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.