Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 24:

Nạp Lan Thập Thất

02/08/2024

Kinh thành, Trình phủ.

Trong viện cỏ cây dày đặc, một thanh âm bất mãn truyền ra: “Đã hơn nửa tháng, còn chưa tìm được?”

Lưu thị ngồi trong phòng, đem sổ sách trong tay ném lên bàn, nhìn chằm chằm phụ nhân cùng nam nhân đang quỳ bên cạnh.

Ngày đó, bà ta giao nhiệm vụ tìm Trần Tùng Ý cho vú già tâm phúc của mình, vú già sau đó trở về liền cùng nam nhân nhà mình đi khắp nơi trong thành tìm bóng dáng Trần Tùng Ý.

Nhóm người bọn họ, cộng thêm người Trình gia phái đi tìm, cơ hồ đã lật tung kinh thành, thế mà vẫn tìm không ra một tiểu thư không xu dính túi, không chút kỹ năng sinh tồn.

Mới đầu Lưu thị còn có thể làm theo lời đại phu dặn dò, cố gắng tĩnh dưỡng thân thể cho tốt vì lần hỏa nộ công tâm đến té xỉu trước, nhưng thời gian lâu dần, bà ta càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Hai con búp bế bị giấu kín dưới bàn trang điểm, màu sắc vẫn như cũ, không chút tiến triển.

Điều này chứng minh Trần Tùng Ý ở bên ngoài không phải chịu chút thương tổn nào.

Cho dù Miinh Châu đã đòi lại thân phận thiên kim Trình gia cũng không thể chèn áp nàng, vận khí của hai người vẫn chưa dịch chuyển.

Cách thời gian hai nàng hoàn toàn tráo đổi mệnh cách chỉ còn hai năm, chuyện này giống như treo cây đao trên đỉnh đầu Lưu thị.

Nếu hai con búp bê không hoàn toàn biến sắc, thuật pháp kia sợ là không thể thành công.

Đến lúc đó bao khổ tâm của bà ta đều thành công cốc, thậm chí còn phải chịu phản phệ.

Lưu thị thậm chí cảm thấy mọi việc gần đây không thuận lợi đều vì Trần Tùng Ý thoát ly khống chế của mình, Trình gia đang đứng trước điềm báo năm xưa.

Nghĩ đến đây, bà ta nhìn đôi phu thê vô dụng trước mắt, càng thêm bực bội.

Thời điểm bà ta giao nhiệm vụ cho bọn họ, bọn họ còn thề son sắt nói sẽ nhẹ nhàng tìm được người, hiện tại thì sao?

—— cũng chỉ biết ở đây cúi đầu sợ hãi rụt rè, không nghĩ ra biện pháp giải quyết!

Cảm nhận được cơn giận của Lưu thị, phụ nhân cúi đầu rụt rụt bả vai.

Ngày thường Lưu thị thoạt nhìn ôn nhu đoan trang, tính tình hiền hòa, nhưng hầu hạ bà ta bao năm, phụ nhân biết rõ bà ta giận lên có bao nhiêu đáng sợ.

Không thể ngồi yên chờ chết, vú già dùng khuỷu tay chọc lên người trượng phu.



Mấy thế hệ nhà chồng bà ta đều làm việc ở Trình gia, được ban họ Trình, gọi là Tam Nguyên.

Bị thê tử đụng chạm, Trình Tam Nguyên vội ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng một đóng lý do thoái thác giải thích: “Phu nhân, đại tiểu thư tay trói gà không chặt, nhất định chạy không xa! Chẳng qua kinh thành nhiều lưu dân, nô không thể cứ tìm từng người từng người được ….”

“Đủ rồi!” Lưu thị đánh gãy lời hắn, cảm thấy đầu mình càng thêm đau.

Bà ta một tay đỡ trán, dựa trên bàn, nói: “Tiếp tục tìm, nếu nàng còn ở kinh thành, hẳn chỉ ở mấy khu vực này……”

Mấy năm nay bà ta cố tình khống chế, Trần Tùng Ý ở kinh thành không có bằng hữu đặc biệt giao hảo, với tính tình nàng cũng sẽ không đến ở nhờ nhà người khác, rất biết giữ gìn mặt mũi Trình gia.

Vạn nhất…… Có người ngay dưới mí mắt mình giúp nàng, dẫn nàng rời đi, bà ta cũng có thể đi cầu lão gia lấy cớ nữ nhi trong nhà mất tích, nhờ châu phủ phụ cận chú ý.

Trình Trác Chi lỗ tai mềm, nhất định sẽ đồng ý, chỉ sợ lão thái bà ở Từ An đường sẽ làm hỏng chuyện.

Lưu thị thật sự không rõ, tại sao bản thân lại gặp phải tên phu quân nhu nhược như vậy.

Thấy Lưu thị như thế, phụ nhân ngẩng đầu lên, vội đi tới sau lưng bà ta, thuần thục ấn lên từng huyệt vị trên đầu.

Vú già khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân đừng vội, cho dù nàng ta một mình chạy khỏi kinh thành, nàng còn có thể chạy đi đâu?”

Được vú già thuần thục mát xa, Lưu thị cảm thấy cơn đau đầu cũng ngưng lại.

Bà ta mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng: “Nếu có người giúp nàng ….”

Phụ nhân phía sau không để bụng: “Ai sẽ giúp nàng? Cho dù có người giúp nàng, trừ bỏ Giang Nam nàng còn có thể đi đâu?”

Đúng vậy, Lưu thị đã trấn định lại, Trần Tùng Ý muốn chạy khẳng định là trở về Trần gia Giang Nam.

Mấy năm nay tuy Lưu thị ở kinh thành xa xôi, nhưng vẫn không hạ cảnh giác với Trần gia.

Trần gia mấy năm nay không chút khởi sắc, toàn gia dốc toàn lực cho trưởng tử đọc sách, bởi thế Minh Châu vô cùng oán giận.

Từ kinh thành tới Giang Nam đường xá xa xôi, Trần Tùng Ý muốn trở về Trần gia, dọc đường đi chắc chắn phải chịu khổ, chờ sau khi về tới Trần gia, nhìn thấy cả nhà chỉ bốn bức tường, tất sẽ nhận ra Trình gia tốt thế nào.

Bà ta chỉ cần phái người nhìn chằm chằm Trần gia, ôm cây đợi thỏ, một khi có tin tức của nàng sẽ lập tức truyền tới kinh thành.

Đến lúc đó, lại dẫn Minh Châu đi qua dụ dỗ khuyên giải an ủi một phen, nàng nhất định sẽ đi theo trở về.



Nghĩ như vậy, Lưu thị trong lòng lại có tự tin.

Bà ta vẫy vẫy tay, ý bảo phụ nhân không cần mát xa nữa, ngược lại nhẹ giọng hỏi: “Một nhà Tứ Hỉ còn ở trấn trên chứ?”

Phụ nhân vừa nghe, vội nói: “Còn ở, còn ở, Tứ Hỉ vẫn luôn theo lời phu nhân phân phó lưu lại trấn trên, nhìn chằm chằm Trần gia, cho dù Minh Châu tiểu thư hồi phủ, nhà bọn họ vẫn chưa rời đi.”

“Tứ Hỉ” Lưu thị nhắc tới là đệ đệ ruột của Trình Tam Nguyên.

Hắn không có bản lĩnh như huynh trưởng, nhưng vẫn muốn trèo lên thuyền nhị phu nhân, cho nên nhận nhiệm vụ ở lại Giang Nam giám sát Trần gia.

Mấy năm nay tin tức truyền từ Giang Nam đều qua tay hắn, Trình Minh Châu vui hay buồn, đau đầu mệt mỏi gì Lưu thị ở kinh thành đều biết rõ.

Tuy thư đến tay phải mất hai ba tháng, nhưng cũng đủ để an ủi nỗi lòng thương nhớ nữ nhi của Lưu thị, cũng xem như tận tâm.

Biết cả nhà Trình Tứ Hỉ còn ở trấn trên, Lưu thị lấy lại bình tĩnh, ra lệnh: “Kêu bọn họ trước tiên đừng vội trở về, ở lại trấn trên tiếp tục quan sát Trần gia, một khi Trần Tùng Ý trở về, lập tức tới hiệu buôn của cha ta đi đường thủy đưa tin về.”

“Tuân lệnh.”

Thấy phu nhân còn phải trông cậy vào huynh đệ bọn họ, vợ chồng Trình Tam Nguyên lúc này mới yên tâm.

Thời điểm bọn họ đang suy tính làm sao bắt được Trần Tùng Ý, ngoài cửa sổ một thân ảnh thấp bé lặng lẽ rời đi.

Trong viện, Trình Minh Châu nghe tiểu nha hoàn nhanh nhẹn linh động truyền tin, tức khắc giận dữ: “Cái gì?!”

Bộ trà cụ mới thay trên bàn lại bị nàng ta đập phá, theo chuyển động mà choang, hóa thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.

Nha hoàn trong viện nghe thanh âm tức giận chửi bởi từ nhà chính truyền đến đều rụt rụt cổ.

Hai ngày trước Trình Minh Châu đi lại trong sân bị trẹo chân, tính tình càng thêm hâm dở.

Tuy hơn nửa tháng này các nàng đã quen việc Trình Minh Châu hỉ nổ ái ố bất thường, nhưng lần này nghe giọng nàng, có vẻ như vô cùng phẫn nộ?

Trình Minh Châu ngồi tại chỗ, lồng ngực tức giận đến phập phồng không ngừng.

Ả phái người đi hủy dung Trần Tùng Ý cũng bất thành, bây giờ nương tìm không thấy người ở kinh thành, còn muốn đến Giang Nam chờ tiện nhân kia?

“Có phải tới đó chờ nàng ta xong còn muốn đón nàng trở về? Trong nhà này rốt cuộc ta họ Trình hay nàng họ Trình!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook