Chương 19:
Tam Thiên Phong Tuyết
12/06/2023
Mãi đến khi Lan Tuyết Hoài đen mặt nói: “Đứng bên ngoài dầm mưa vui lắm sao? Sao nào, ngươi làm chuyện đuối lý mà ta không được nói ngươi hai câu à?”
Nhàn Đăng: lắc đầu như trống.
Lan Tuyết Hoài tiếp tục lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có ý gì, ta không tính sổ với ngươi thì thôi, bây giờ ngươi còn giận dỗi ta? Ngươi đứng ở đây dầm mưa là để cho ai xem? Hay là nói…”
Nhàn Đăng quay lại, đáng thương nhìn hắn.
Lan Tuyết Hoài nhìn biểu cảm đáng thương như chó con lạc đường của hắn, tặc lưỡi, khó chịu nghĩ: Lại là biểu cảm này.
Hắn: “Ngươi cố ý phải không.”
Nhàn Đăng không dám lên tiếng, chỉ lắc đầu không ngừng.
Quần áo của hắn ướt đẫm, cuối xuân lại mát mẻ, ăn mặc mỏng manh, quần áo dính mưa dán sát vào người, vẽ ra làn da trắng như sữa dê của hắn, tóc cũng ngoan ngoãn dán vào mặt, mặc dù mặt nạ đã che hơn phân nửa gương mặt nhưng vẫn không che được ánh mắt long lanh ngấn nước.
Vô cùng nhanh trí, tỏa sáng rực rỡ.
Lan Tuyết Hoài hét lên: “Ngươi nhắm mắt lại cho ta!”
Nhàn Đăng vội vàng nhắm mắt lại.
Lan Tuyết Hoài lại nói: “Ngươi cố ý!”
Nhàn Đăng luôn miệng kêu khổ trong lòng: Ta cố ý cái gì, ta… Ta không dám nói câu nào… Đúng là nam nhân càng đẹp càng khó hầu hạ…
Lan Tuyết Hoài: “Có phải ngươi đang nghĩ giả vờ đáng thương là có thể tránh được một kiếp không?”
Nhàn Đăng trợn mắt nhìn hắn, vô tội: “Tiểu tiên quân, ta không có giả vờ đáng thương…”
Lan Tuyết Hoài nhìn vào mắt của hắn, nói: “Ta cho phép ngươi mở mắt chưa?”
Nhàn Đăng lại nhắm mắt thật chặt.
Một lát sau, Lan Tuyết Hoài đã hết tức giận, ném dù che mưa cho hắn, thuận tay ném thêm áo khoác của mình, hung dữ mắng: “Mặc vào đi, đừng tưởng để lộ cơ thể là có thể quyến rũ ta, đồ vô liêm sỉ, phóng đãng không chịu nổi!”
Nhàn Đăng không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cảm thấy thiếu niên mười tám mười chín tuổi như Lan Tuyết Hoài đúng là tràn đầy tinh lực, nếu không, sao lại dùng hai thành ngữ đó để miêu tả một nam nhân chứ? Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể của mình, mặc dù như ẩn như hiện nhưng có khác gì lúc trước đâu, có gì mà quyến rũ hay không quyến rũ chứ?
Không đúng, hắn quyến rũ nam nhân để làm gì?
Nhàn Đăng càng oan ức hơn, nhưng cũng đã thành thói quen, khi nghe Lan Tuyết Hoài nói như vậy thì hắn cũng không còn kích động như trước nữa.
Hắn từ từ mặc áo khoác của Lan Tuyết Hoài lên người, mở dù che mưa, im lặng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Lan Tuyết Hoài.
Nhưng mà tiểu tiên quân…
Ngươi đang dùng cả tay và chân đi đường đó…
**************
Một đêm trôi qua, Nhàn Đăng ngủ đến hoa mắt chóng mặt.
Khi hắn mở mắt ra, Lan Tuyết Hoài đã thay một bộ quần áo mới, còn hắn thì vẫn khoác áo khoác của Lan Tuyết Hoài mặc tối hôm qua.
Nhàn Đăng đứng dậy, gấp áo khoác của Lan Tuyết Hoài lại, trả lại cho hắn.
Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, nói: “Quần áo bị ngươi mặc rồi, ta không mặc nữa, đỡ cho ngươi suốt ngày có suy nghĩ bậy bạ với ta.”
Nhàn Đăng như lão tăng ngồi thiền, nghe tai trái ra tai phải, như gió thoảng bên tai.
Nửa canh giờ sau, Hà lão gia dìu già dắt trẻ mà đi vào trong sân, vừa thấy Lan Tuyết Hoài đã quỳ lạy.
“Tiên quân, xin hãy cứu con của ta!”
Nhàn Đăng thấy Lan Tuyết Hoài không nhúc nhích, rất có giác ngộ của một tiểu đệ, đi lên đỡ Hà lão gia dậy.
“Hà lão gia không cần phải làm đại lễ này, dân chúng gặp khó khăn, người tu tiên như chúng ta đương nhiên không thể chối từ. Ngươi ngồi xuống trước, đã chừng đó tuổi rồi đừng quỳ nữa, còn quỳ thì ta tổn thọ mất. Nói đi, có chuyện gì?”
Di nương của Hà lão gia sai người người bê hai cái ghế đến, Hà lão gia ho khù khụ đủ rồi, hắn ngồi trên ghế lão gia, che mặt mà khóc, chậm rãi nói.
Chuyện này xảy ra từ ba tháng trước, Hà viên ngoại mua cho Hà Đại một chức quan nhỏ, Hà Đại vừa nhậm chức phải đốt ba ngọn lửa*. Sau khi phán mấy vụ án, thanh danh đã vang dội, đang lúc hăng hái không ngờ bị tiểu nhân hãm hại, gặp phải lệ quỷ quấy phá làm tính tình hắn thay đổi.
*Nhậm chức phải đốt ba ngọn lửa: ý phải làm vài việc để thể hiện tài năng.
Nhàn Đăng cười, thầm nghĩ: Đây đâu phải thay đổi về tính tình, đây là thay đổi về cả thể chất.
Lan Tuyết Hoài nghe đến đây, lập tức nhìn Nhàn Đăng.
Nhàn Đăng ra hiệu, kéo Lan Tuyết Hoài sang một bên.
Mặc dù hắn bị mất trí nhớ nhưng trong đầu vẫn nhớ một số kiến thức kỳ lạ, dường như đã trở thành bản năng, như thể dù hắn mất trí nhớ nhiều hay ít, những điều này vẫn nhảy vào trong đầu óc của hắn. Ví dụ như một người mất trí nhớ, sau khi tỉnh dậy hắn vẫn không quên bản năng ăn uống và mặc quần áo. Thỉnh thoảng Nhàn Đăng vẫn nhớ lại một vài thứ, bao gồm cả việc sử dụng linh lực, hiểu biết về quỷ thần, giống như bản năng ăn cơm mặc quần áo vậy.
Hắn dừng một chút, nói: “Nói chung, lệ quỷ sẽ không trêu chọc người khác, trừ phi Hà Đại đã làm gì đó chọc phải nó. Nếu trêu chọc phải tu sĩ, người ta đã đánh ra một chưởng khiến hắn hồn phi phách tán, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.”
Nhàn Đăng: lắc đầu như trống.
Lan Tuyết Hoài tiếp tục lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có ý gì, ta không tính sổ với ngươi thì thôi, bây giờ ngươi còn giận dỗi ta? Ngươi đứng ở đây dầm mưa là để cho ai xem? Hay là nói…”
Nhàn Đăng quay lại, đáng thương nhìn hắn.
Lan Tuyết Hoài nhìn biểu cảm đáng thương như chó con lạc đường của hắn, tặc lưỡi, khó chịu nghĩ: Lại là biểu cảm này.
Hắn: “Ngươi cố ý phải không.”
Nhàn Đăng không dám lên tiếng, chỉ lắc đầu không ngừng.
Quần áo của hắn ướt đẫm, cuối xuân lại mát mẻ, ăn mặc mỏng manh, quần áo dính mưa dán sát vào người, vẽ ra làn da trắng như sữa dê của hắn, tóc cũng ngoan ngoãn dán vào mặt, mặc dù mặt nạ đã che hơn phân nửa gương mặt nhưng vẫn không che được ánh mắt long lanh ngấn nước.
Vô cùng nhanh trí, tỏa sáng rực rỡ.
Lan Tuyết Hoài hét lên: “Ngươi nhắm mắt lại cho ta!”
Nhàn Đăng vội vàng nhắm mắt lại.
Lan Tuyết Hoài lại nói: “Ngươi cố ý!”
Nhàn Đăng luôn miệng kêu khổ trong lòng: Ta cố ý cái gì, ta… Ta không dám nói câu nào… Đúng là nam nhân càng đẹp càng khó hầu hạ…
Lan Tuyết Hoài: “Có phải ngươi đang nghĩ giả vờ đáng thương là có thể tránh được một kiếp không?”
Nhàn Đăng trợn mắt nhìn hắn, vô tội: “Tiểu tiên quân, ta không có giả vờ đáng thương…”
Lan Tuyết Hoài nhìn vào mắt của hắn, nói: “Ta cho phép ngươi mở mắt chưa?”
Nhàn Đăng lại nhắm mắt thật chặt.
Một lát sau, Lan Tuyết Hoài đã hết tức giận, ném dù che mưa cho hắn, thuận tay ném thêm áo khoác của mình, hung dữ mắng: “Mặc vào đi, đừng tưởng để lộ cơ thể là có thể quyến rũ ta, đồ vô liêm sỉ, phóng đãng không chịu nổi!”
Nhàn Đăng không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cảm thấy thiếu niên mười tám mười chín tuổi như Lan Tuyết Hoài đúng là tràn đầy tinh lực, nếu không, sao lại dùng hai thành ngữ đó để miêu tả một nam nhân chứ? Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể của mình, mặc dù như ẩn như hiện nhưng có khác gì lúc trước đâu, có gì mà quyến rũ hay không quyến rũ chứ?
Không đúng, hắn quyến rũ nam nhân để làm gì?
Nhàn Đăng càng oan ức hơn, nhưng cũng đã thành thói quen, khi nghe Lan Tuyết Hoài nói như vậy thì hắn cũng không còn kích động như trước nữa.
Hắn từ từ mặc áo khoác của Lan Tuyết Hoài lên người, mở dù che mưa, im lặng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Lan Tuyết Hoài.
Nhưng mà tiểu tiên quân…
Ngươi đang dùng cả tay và chân đi đường đó…
**************
Một đêm trôi qua, Nhàn Đăng ngủ đến hoa mắt chóng mặt.
Khi hắn mở mắt ra, Lan Tuyết Hoài đã thay một bộ quần áo mới, còn hắn thì vẫn khoác áo khoác của Lan Tuyết Hoài mặc tối hôm qua.
Nhàn Đăng đứng dậy, gấp áo khoác của Lan Tuyết Hoài lại, trả lại cho hắn.
Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, nói: “Quần áo bị ngươi mặc rồi, ta không mặc nữa, đỡ cho ngươi suốt ngày có suy nghĩ bậy bạ với ta.”
Nhàn Đăng như lão tăng ngồi thiền, nghe tai trái ra tai phải, như gió thoảng bên tai.
Nửa canh giờ sau, Hà lão gia dìu già dắt trẻ mà đi vào trong sân, vừa thấy Lan Tuyết Hoài đã quỳ lạy.
“Tiên quân, xin hãy cứu con của ta!”
Nhàn Đăng thấy Lan Tuyết Hoài không nhúc nhích, rất có giác ngộ của một tiểu đệ, đi lên đỡ Hà lão gia dậy.
“Hà lão gia không cần phải làm đại lễ này, dân chúng gặp khó khăn, người tu tiên như chúng ta đương nhiên không thể chối từ. Ngươi ngồi xuống trước, đã chừng đó tuổi rồi đừng quỳ nữa, còn quỳ thì ta tổn thọ mất. Nói đi, có chuyện gì?”
Di nương của Hà lão gia sai người người bê hai cái ghế đến, Hà lão gia ho khù khụ đủ rồi, hắn ngồi trên ghế lão gia, che mặt mà khóc, chậm rãi nói.
Chuyện này xảy ra từ ba tháng trước, Hà viên ngoại mua cho Hà Đại một chức quan nhỏ, Hà Đại vừa nhậm chức phải đốt ba ngọn lửa*. Sau khi phán mấy vụ án, thanh danh đã vang dội, đang lúc hăng hái không ngờ bị tiểu nhân hãm hại, gặp phải lệ quỷ quấy phá làm tính tình hắn thay đổi.
*Nhậm chức phải đốt ba ngọn lửa: ý phải làm vài việc để thể hiện tài năng.
Nhàn Đăng cười, thầm nghĩ: Đây đâu phải thay đổi về tính tình, đây là thay đổi về cả thể chất.
Lan Tuyết Hoài nghe đến đây, lập tức nhìn Nhàn Đăng.
Nhàn Đăng ra hiệu, kéo Lan Tuyết Hoài sang một bên.
Mặc dù hắn bị mất trí nhớ nhưng trong đầu vẫn nhớ một số kiến thức kỳ lạ, dường như đã trở thành bản năng, như thể dù hắn mất trí nhớ nhiều hay ít, những điều này vẫn nhảy vào trong đầu óc của hắn. Ví dụ như một người mất trí nhớ, sau khi tỉnh dậy hắn vẫn không quên bản năng ăn uống và mặc quần áo. Thỉnh thoảng Nhàn Đăng vẫn nhớ lại một vài thứ, bao gồm cả việc sử dụng linh lực, hiểu biết về quỷ thần, giống như bản năng ăn cơm mặc quần áo vậy.
Hắn dừng một chút, nói: “Nói chung, lệ quỷ sẽ không trêu chọc người khác, trừ phi Hà Đại đã làm gì đó chọc phải nó. Nếu trêu chọc phải tu sĩ, người ta đã đánh ra một chưởng khiến hắn hồn phi phách tán, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.