Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 27:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 27
"Tao đã nói rồi, được người ta nhờ vả, dạy dỗ tụi mày một chút.", người đàn ông cười khẩy một tiếng, ngồi xổm xuống.
Ánh mắt chạm nhau, đồng tử Tần Thừa co rụt lại, cậu nhìn rõ ràng, chỗ hổ khẩu và đầu ngón trỏ ngón giữa của người đàn ông có vết chai! Đây rõ ràng là bàn tay cầm súng quanh năm mới có thể hình thành, mấy người này tuyệt đối không phải là mấy tên côn đồ bình thường!
Xem ra hôm nay không thể giải quyết trong êm đẹp được rồi, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển.
"Tam thiếu gia, đang nghĩ gì vậy? Vùng đất Lan Thành này, không ai có thể cứu được mày đâu.", người đàn ông không chút sợ hãi.
Tam thiếu gia? Người biết gia thế và thân phận của cậu ở Lan Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể gọi cậu như vậy xem ra là người ở thủ đô rồi.
"Bọn tao theo dõi mày lâu như vậy rồi, Tam thiếu gia, hôm nay lấy của mày một cái chân không quá đáng chứ?", người đàn ông lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
"Biết thân phận của tôi còn dám làm như vậy, để tôi đoán xem, mấy gia tộc phế vật kia chắc chắn không có gan này, chẳng lẽ... là trong Tần gia tôi có nội gián? Dám làm càn như vậy, xem ra tôi đoán không sai rồi.", Tần Thừa cũng cười, cậu đã đến tận Lan Thành rồi mà không ngờ bọn chúng vẫn ngoan cố như vậy.
Liên Dụ cũng thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày, "Thừa ca, như vậy có hơi quá đáng rồi đấy!".
"Tam thiếu gia, mày cũng đừng dò hỏi làm gì mắc công, bọn tao đã dám ra tay thì hôm nay mày chỉ có nước chịu trận thôi.", người đàn ông ra hiệu bằng ánh mắt, người bên cạnh duỗi thẳng chân Tần Thừa ra, lấy ra một cái búa, đặt lên đầu gối cậu.
"Dám?", Liên Dụ gầm lên.
Hừ, người đàn ông cười khẩy một tiếng, giơ tay lên, cùng lúc đó, Tần Thừa chớp lấy thời cơ, định vùng lên...
"Cộc cộc, cộc cộc...", không biết từ lúc nào một cô gái đứng ở phía xa, ngược sáng, mọi người không nhìn rõ mặt cô.
"Cô bé, tôi khuyên cô tốt nhất nên đi đường khác, đây không phải là nơi cô nên đến.", người đàn ông thấy là con gái nên cũng không để ý.
"Xin lỗi, hôm nay tôi muốn đi đường này, làm phiền nhường đường.", cô gái bước thêm hai bước, gương mặt tinh xảo, mày ngài như vẽ, mặc một bộ đồ thể thao bình thường, trông có vẻ yếu đuối.
Người đến chính là Vân Tô, thính giác của cô từ nhỏ đã hơn người, nghe thấy tiếng ẩu đả này vốn không muốn xen vào, nhưng vô tình nghe được hai chữ "Tần gia", trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn tú vô song. Cô dừng bước một lúc, rồi rẽ vào.
"Tao đã nói rồi, được người ta nhờ vả, dạy dỗ tụi mày một chút.", người đàn ông cười khẩy một tiếng, ngồi xổm xuống.
Ánh mắt chạm nhau, đồng tử Tần Thừa co rụt lại, cậu nhìn rõ ràng, chỗ hổ khẩu và đầu ngón trỏ ngón giữa của người đàn ông có vết chai! Đây rõ ràng là bàn tay cầm súng quanh năm mới có thể hình thành, mấy người này tuyệt đối không phải là mấy tên côn đồ bình thường!
Xem ra hôm nay không thể giải quyết trong êm đẹp được rồi, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển.
"Tam thiếu gia, đang nghĩ gì vậy? Vùng đất Lan Thành này, không ai có thể cứu được mày đâu.", người đàn ông không chút sợ hãi.
Tam thiếu gia? Người biết gia thế và thân phận của cậu ở Lan Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể gọi cậu như vậy xem ra là người ở thủ đô rồi.
"Bọn tao theo dõi mày lâu như vậy rồi, Tam thiếu gia, hôm nay lấy của mày một cái chân không quá đáng chứ?", người đàn ông lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
"Biết thân phận của tôi còn dám làm như vậy, để tôi đoán xem, mấy gia tộc phế vật kia chắc chắn không có gan này, chẳng lẽ... là trong Tần gia tôi có nội gián? Dám làm càn như vậy, xem ra tôi đoán không sai rồi.", Tần Thừa cũng cười, cậu đã đến tận Lan Thành rồi mà không ngờ bọn chúng vẫn ngoan cố như vậy.
Liên Dụ cũng thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày, "Thừa ca, như vậy có hơi quá đáng rồi đấy!".
"Tam thiếu gia, mày cũng đừng dò hỏi làm gì mắc công, bọn tao đã dám ra tay thì hôm nay mày chỉ có nước chịu trận thôi.", người đàn ông ra hiệu bằng ánh mắt, người bên cạnh duỗi thẳng chân Tần Thừa ra, lấy ra một cái búa, đặt lên đầu gối cậu.
"Dám?", Liên Dụ gầm lên.
Hừ, người đàn ông cười khẩy một tiếng, giơ tay lên, cùng lúc đó, Tần Thừa chớp lấy thời cơ, định vùng lên...
"Cộc cộc, cộc cộc...", không biết từ lúc nào một cô gái đứng ở phía xa, ngược sáng, mọi người không nhìn rõ mặt cô.
"Cô bé, tôi khuyên cô tốt nhất nên đi đường khác, đây không phải là nơi cô nên đến.", người đàn ông thấy là con gái nên cũng không để ý.
"Xin lỗi, hôm nay tôi muốn đi đường này, làm phiền nhường đường.", cô gái bước thêm hai bước, gương mặt tinh xảo, mày ngài như vẽ, mặc một bộ đồ thể thao bình thường, trông có vẻ yếu đuối.
Người đến chính là Vân Tô, thính giác của cô từ nhỏ đã hơn người, nghe thấy tiếng ẩu đả này vốn không muốn xen vào, nhưng vô tình nghe được hai chữ "Tần gia", trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn tú vô song. Cô dừng bước một lúc, rồi rẽ vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.