Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 41:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 41
“Xin chào, làm phiền chị lấy cho tôi chiếc đồng hồ này.” Vân Tô chỉ chỉ vào một chiếc đồng hồ trong quầy.
Cô nhân viên bán hàng đánh giá Vân Tô ăn mặc giản dị, không hề có chút khinh thường nào, mỉm cười thân thiện mở tủ trưng bày lấy chiếc đồng hồ mà Vân Tô vừa xem.
Mặt đồng hồ tinh xảo sang trọng, đính một vòng kim cương nhỏ, giá tuy không rẻ, nhưng nhìn rất hợp với Diêu Thuỷ Ca, Vân Tô lấy thẻ ra định thanh toán.
“Cháu gái, là cháu à, bà tìm cháu mãi.” Một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Vân Tô lần theo tiếng nhìn lại, thì ra là bà cụ lần trước cô đưa đi bệnh viện, bà cụ ăn mặc sang trọng, bên cạnh có một người đàn ông, dáng vẻ rất giống một trợ lý đi theo.
“Là cụ ạ, cụ đỡ hơn chưa ạ?” Vân Tô mỉm cười chào hỏi.
Nghe vậy, bà cụ cười lớn hơn, tiến lên mấy bước nắm lấy tay Vân Tô. “Lần trước may nhờ có cháu, không thì hôm nay bà không đứng đây được đâu, cháu thích cái đồng hồ này chứ, để bà tặng cháu, coi như là quà cảm tạ lần trước.”
Người đàn ông bên cạnh hiểu ý, nhanh chóng đưa thẻ cho người bán hàng, Vân Tô căn bản không kịp ngăn cản.
“Cụ làm gì vậy ạ, cụ đã cảm ơn rồi mà.” Tối hôm đó, Vân Tô nhận được một khoản tiền lớn hơn nhiều so với chi phí điều trị.
“Cái đó khác, lần trước là con trai bà cho cháu, lần này là bà cho cháu, cháu ăn cơm chưa, hay là đến nhà bà đi, cả nhà bà đều muốn cảm ơn cháu trực tiếp.” Nói xong liền kéo Vân Tô đi.
Vân Tô từ chối một hồi, thực sự không thể từ chối lòng tốt của bà cụ, đành phải lên xe.
Xe lao vun vút, bóng cây lùi lại phía sau, dần dần đi về phía một ngôi nhà yên tĩnh ở ngoại ô thành phố, kiến trúc kiểu cổ điển, chiếm một khu đất rất rộng, có cầu nhỏ nước chảy, cây cối um tùm. Ở Lan Thành đất chật người đông lại có một ngôi nhà như vậy, xem ra thân phận bà cụ này không hề tầm thường, Vân Tô thầm nghĩ nhưng trên mặt không hề lộ ra.
Bà cụ càng nhìn Vân Tô càng thấy thân thiết, cười hiền từ kéo cô vào nhà, người làm trong nhà đều kinh ngạc: “Đã lâu rồi không thấy lão phu nhân vui vẻ như vậy”.
“Cháu cứ coi đây như nhà mình”, “Hôm nay tôi vui, bảo nhà bếp làm thêm mấy món.” Câu sau là nói với quản gia.
Lòng tốt khó từ chối, Vân Tô đành gật đầu, “Bà ơi, cháu tên là Vân Tô ạ, bà cứ gọi tên cháu là được.”
“Được, Tô Tô.” Bà cụ rất tự nhiên đổi cách gọi.
“Xin chào, làm phiền chị lấy cho tôi chiếc đồng hồ này.” Vân Tô chỉ chỉ vào một chiếc đồng hồ trong quầy.
Cô nhân viên bán hàng đánh giá Vân Tô ăn mặc giản dị, không hề có chút khinh thường nào, mỉm cười thân thiện mở tủ trưng bày lấy chiếc đồng hồ mà Vân Tô vừa xem.
Mặt đồng hồ tinh xảo sang trọng, đính một vòng kim cương nhỏ, giá tuy không rẻ, nhưng nhìn rất hợp với Diêu Thuỷ Ca, Vân Tô lấy thẻ ra định thanh toán.
“Cháu gái, là cháu à, bà tìm cháu mãi.” Một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Vân Tô lần theo tiếng nhìn lại, thì ra là bà cụ lần trước cô đưa đi bệnh viện, bà cụ ăn mặc sang trọng, bên cạnh có một người đàn ông, dáng vẻ rất giống một trợ lý đi theo.
“Là cụ ạ, cụ đỡ hơn chưa ạ?” Vân Tô mỉm cười chào hỏi.
Nghe vậy, bà cụ cười lớn hơn, tiến lên mấy bước nắm lấy tay Vân Tô. “Lần trước may nhờ có cháu, không thì hôm nay bà không đứng đây được đâu, cháu thích cái đồng hồ này chứ, để bà tặng cháu, coi như là quà cảm tạ lần trước.”
Người đàn ông bên cạnh hiểu ý, nhanh chóng đưa thẻ cho người bán hàng, Vân Tô căn bản không kịp ngăn cản.
“Cụ làm gì vậy ạ, cụ đã cảm ơn rồi mà.” Tối hôm đó, Vân Tô nhận được một khoản tiền lớn hơn nhiều so với chi phí điều trị.
“Cái đó khác, lần trước là con trai bà cho cháu, lần này là bà cho cháu, cháu ăn cơm chưa, hay là đến nhà bà đi, cả nhà bà đều muốn cảm ơn cháu trực tiếp.” Nói xong liền kéo Vân Tô đi.
Vân Tô từ chối một hồi, thực sự không thể từ chối lòng tốt của bà cụ, đành phải lên xe.
Xe lao vun vút, bóng cây lùi lại phía sau, dần dần đi về phía một ngôi nhà yên tĩnh ở ngoại ô thành phố, kiến trúc kiểu cổ điển, chiếm một khu đất rất rộng, có cầu nhỏ nước chảy, cây cối um tùm. Ở Lan Thành đất chật người đông lại có một ngôi nhà như vậy, xem ra thân phận bà cụ này không hề tầm thường, Vân Tô thầm nghĩ nhưng trên mặt không hề lộ ra.
Bà cụ càng nhìn Vân Tô càng thấy thân thiết, cười hiền từ kéo cô vào nhà, người làm trong nhà đều kinh ngạc: “Đã lâu rồi không thấy lão phu nhân vui vẻ như vậy”.
“Cháu cứ coi đây như nhà mình”, “Hôm nay tôi vui, bảo nhà bếp làm thêm mấy món.” Câu sau là nói với quản gia.
Lòng tốt khó từ chối, Vân Tô đành gật đầu, “Bà ơi, cháu tên là Vân Tô ạ, bà cứ gọi tên cháu là được.”
“Được, Tô Tô.” Bà cụ rất tự nhiên đổi cách gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.