Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu

Chương 42:

Thục Đào

15/09/2024

Chương 42

“Ai đến thế? Nhìn bà vui thế?” Một ông lão mặc đồ nhà Đường chống gậy đi từ trên lầu xuống, dáng người khỏe mạnh, tóc và râu đều bạc trắng, đôi mắt sáng ngời.

Bà cụ vui vẻ nói: “Là cô bé lần trước đưa tôi đến bệnh viện đấy, tôi vừa gặp con bé ở trung tâm thương mại.”

Ông lão khựng lại, trên khuôn mặt nghiêm nghị quanh năm cố gắng nở một nụ cười, “Vậy thì phải cảm ơn cô bé cho đàng hoàng, lại đây, ngồi đi.” Nói xong liền nhìn Vân Tô một lượt, thiếu nữ dáng người thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong veo, tuổi còn trẻ mà đối mặt với ông lão lại không hề tỏ ra nao núng, có khí chất!

Sau khi gọi Vân Tô ngồi xuống phòng khách, bà cụ gọi điện thoại cho con trai, “Tây Lai à, hôm nay con bận không? Tối nay về nhà ăn cơm, cô bé lần trước đến nhà mình chơi đấy.”

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của bà cụ, Liên Tây Lai cũng rất vui, đồng ý với bà cụ tối nay sẽ về nhà ăn cơm, bảo thư ký hủy một cuộc họp không quan trọng.

Liên Tây Lai ngày thường làm việc ở trung tâm thành phố, cách nhà họ Liên rất xa, ngày thường chỉ có cuối tuần mới về, vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả, trong lòng thầm kinh ngạc, cho dù muốn cảm ơn người ta thì cha mẹ cũng không cần phải nhiệt tình như thế chứ?

“Cha mẹ, con về rồi.”

“Nhanh lên, nhanh lên, đây là cô bé lần trước, Vân Tô.” Bà cụ vội vàng gọi ông ta lại.



“Chào cháu, chú là Liên Tây Lai, thật sự rất cảm ơn cháu đã cứu mẹ chú.” Liên Tây Lai vẻ mặt nghiêm túc, không vì đối phương chỉ là một cô bé mà qua loa.

Người đàn ông trung niên khí chất nho nhã, nụ cười hiền hòa, rất dễ khiến người ta có thiện cảm, Vân Tô nhìn khuôn mặt của ông ta có chút kinh ngạc: Đây chẳng phải là lãnh đạo của Lan Thành sao?

“Chào chú, chỉ là việc nhỏ thôi ạ.” Vân Tô mỉm cười đáp.

Mắt Liên Tây Lai sáng lên, chỉ một lần gặp mặt đã có thể nhận ra thân phận của ông ta, hơn nữa thái độ lại không kiêu ngạo không xu nịnh như vậy, cô bé này thật không đơn giản.

“Nào nào nào, đừng đứng đó nữa, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.” Bà cụ giục mọi người vào bàn ăn cơm.

Bà lại nhìn đồng hồ, thắc mắc: “Đã bảy giờ rồi, sao Tiểu Dụ vẫn chưa về nhỉ?”

Lời còn chưa dứt, cửa vang lên một giọng nói, “Bà nội, cháu ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng bà rồi, chuyện gì mà bà vui thế ạ?”

Một bóng người cao gầy bước vào, thay giày ở chỗ để giày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook