Chương 632:
Can Đáo Thiên Minh
27/06/2021
Lúc này Thất Tinh Long Uyên đang không ngừng rung lắc, tựa như nó đang cảm nhận được có người triệu hoán mình.
Mà những điều hắn từng nghĩ tới, vào lúc này cũng dần lộ rõ. Nếu nói những dự đoán trước đây của Triệu Ngữ Yên đã giúp hắn được một chút thì không phải nữ nhân trước mặt chính là Mỹ Đỗ Toa hay sao?
Đối phương đứng ở nơi đó, khí thế toả ra như biển lửa toả kín bầu trời đang đè ép lên ngừoi hắn. Nhưng lúc này Cố Thiếu Dương chỉ hơi ngạc nhiên một chút chứ không nói thêm gì.
Mặc dù bị hù doạ bởi khí thế ngập trời của Mỹ Đỗ Toa, nhưng Cố Thiếu Dương chỉ cần liếc mắt cũng biết đây là tên giả mạo, cho dù khí thế của người này chiếm ưu thế hơn hắn thì hắn cũng không sợ.
Cảm giác khó tả trên người nàng không thể che giấu được, một nữ vương thật thụ sẽ không mang tới cảm giác này mà thay vào đó sẽ là khí chất ưu việt bẩm sinh.
Vì thế hiện tại Cố Thiếu Dương không nói gì, trực tiếp xách Thất Tinh Long Uyên xông tới. Còn thanh kiếm kia tựa như cảm nhận được có một lực lượng đang quấy nhiễu, vì thế cũng rất hưng phấn ra nhập trận chiến cùng chủ nhân của mình.
Có lẽ trước đây hắn không quá tinh tường trong mọi việc, nhưng biểu hiện của Thất Tinh Long Uyên chưa bao giờ lừa hắn cả. Thanh kiếm này của hắn chắc hẳn là có linh khí, chỉ là hiện tại hắn chưa thể thấy được chân thân của nó thôi.
Sau đó hắn nhạy bén phát hiện ra được Thất Tinh Long Uyên đang bồn chồn, vì thế hắn dứt khoát dùng thuật ngự kiếm, thả Thất Tinh Long Uyên ra ngoài, còn bản thân hắn thì ngự ở bên trên.
Ban đầu hắn còn đang nghĩ sẽ nhìn thấy một số chuyện khác nữa, nhưng hắn không ngờ Thất Tinh Long Uyên lại chở hắn bay thẳng vào trong. Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện ra, không phải thứ này chỉ là một cái la bàn nho nhỏ hay sao?
Mặc dù hắn không thể thấy rõ hoa văn được khắc bên trong, nhưng vẫn có chi tiết bị lộ rõ. Lúc này Thất Tinh Long Uyên chở theo chủ nhân đâm thẳng vào chính giữa la bàn, Cố Thiếu Dương thấy vậy đành phải nhanh chóng nhảy xuống.
Lần đầu thấy Cố Thiếu Dương kích động như vậy, chẳng lẽ giữa hắn vào thanh kiếm kia sinh ra cảm ứng hay sao?
Huống hồ cái la bàn dạng này hắn chưa từng gặp qua bao giờ, thoạt nhìn không giống như là bảo bối của Lưu Vân Đại Đế cho lắm. Nếu đúng là như vậy thì hắn phải nghĩ tới phương diện khác, xem có nên xử lí hay không.
Trong thời điểm này, hắn không nghe thấy Triệu Ngữ Yên hô ứng, thậm chí ngay cả một chút cảm ứng cũng không có.
Thế là Cố Thiếu Dương nhìn ra ngoài lớp sương mù dày đặc, lúc này mới phát hiện đối phương căn bản chưa tới tầng này cùng hắn. Chẳng lẽ nàng ta bị vây ở tầng dưới, mà hiện tại hắn chỉ hơi do dự chứ chưa nói điều gì.
Thay đổi quá nhiều cũng sẽ dẫn tới phiền phức, mà hiện tại, do dự không phải thứ mà hắn nên làm. Chỉ là đối với thay đổi ở nơi này, hắn không thể nắm chắc hoàn toàn được. Trái lại hắn đoán được một số phương diện, không phải tất cả đều bắt nguồn từ chuyện kia hay sao?
Hơn nữa, khi bị vây trong cái la bàn này, hắn vẫn còn ý thức được những thứ khác, có lẽ hắn chỉ cần bản lĩnh và một chút cơ hội là sẽ xử lí sạch được.
Tuy nhiên hắn cũng thấy được một số vị trí, chỉ cần hắn lao lên là bọn họ đánh ngược lại.
Cho nên hắn đang do dự có nên rút lui trước hay không, hắn không định tiếp tục làm ra những chuyện gây sự như vậy, dĩ nhiên hắn hoài nghi không biết có phải do hắn đã nghĩ quá nhiều hay không.
Ngay từ ban đầu hắn đã không dự liệu được, rõ ràng hắn đã thấy được ranh rới của la bàn. Nhưng hắn không ngờ thứ đó lại xuất hiện ở ngay trước mắt hắn.
Khi không khí xung quanh bắt đầu ngưng kết lại, Cố Thiếu Dương dần cảm nhận được la bàn đang biến hoá, ngay cả Thất Tinh Long Uyên cũng chỉ có thể dừng ở bên trên la bàn.
Chỉ kém một phân nữa là có thể đâm vào trung tâm, thế nhưng gần đâm vào thì bị ép dừng lại. Tình hình trước mắt khiến hắn rất bất ngờ.
Không biết nó sẽ còn biến hoá như nào, nhưng hiện tại Cố Thiếu Dương đã xông lên, chuôi kiếm Thất Tinh Long Uyên vốn dừng ở bên ngoài đột nhiên mạnh mẽ đâm thẳng vào.
Không biết vì sao, la bàn đột nhiên thả ra luồng năng lượng cực lớn, tựa như muốn đẩy vậy ngoại lai đang không ngừng xâm nhập vào nó.
Sao Cố Thiếu Dương có thể bỏ qua thời cơ tốt như bây giờ được, vì thế hắn hít sâu một hơi, ngưng tụ toàn bộ năng lượng vào lòng bàn tay, trợ sức cho Thất Tinh Long Uyên có thể xông vào.
Tình huống trước mắt khiến hắn ngoài ý muốn, cho dù xuất hiện nhiều chuyện khác lạ nào cũng không bằng chuyện Thất Tinh Long Uyên có thể bắt được la bàn.
Dù sao thứ này với hắn cũng là công cụ không tệ, thứ này vừa có thể phóng ra sương mù, lại vừa có thể tạo ra huyễn cảnh.
Đúng là bảo bối hiếm có, đặc biệt là huyễn cảnh đó rất thật, ngay cả khí thế của Mỹ Đỗ Toa cũng tạo ra được, nếu bảo là giả thì ngay cả hắn cũng không tin.
Mà những điều hắn từng nghĩ tới, vào lúc này cũng dần lộ rõ. Nếu nói những dự đoán trước đây của Triệu Ngữ Yên đã giúp hắn được một chút thì không phải nữ nhân trước mặt chính là Mỹ Đỗ Toa hay sao?
Đối phương đứng ở nơi đó, khí thế toả ra như biển lửa toả kín bầu trời đang đè ép lên ngừoi hắn. Nhưng lúc này Cố Thiếu Dương chỉ hơi ngạc nhiên một chút chứ không nói thêm gì.
Mặc dù bị hù doạ bởi khí thế ngập trời của Mỹ Đỗ Toa, nhưng Cố Thiếu Dương chỉ cần liếc mắt cũng biết đây là tên giả mạo, cho dù khí thế của người này chiếm ưu thế hơn hắn thì hắn cũng không sợ.
Cảm giác khó tả trên người nàng không thể che giấu được, một nữ vương thật thụ sẽ không mang tới cảm giác này mà thay vào đó sẽ là khí chất ưu việt bẩm sinh.
Vì thế hiện tại Cố Thiếu Dương không nói gì, trực tiếp xách Thất Tinh Long Uyên xông tới. Còn thanh kiếm kia tựa như cảm nhận được có một lực lượng đang quấy nhiễu, vì thế cũng rất hưng phấn ra nhập trận chiến cùng chủ nhân của mình.
Có lẽ trước đây hắn không quá tinh tường trong mọi việc, nhưng biểu hiện của Thất Tinh Long Uyên chưa bao giờ lừa hắn cả. Thanh kiếm này của hắn chắc hẳn là có linh khí, chỉ là hiện tại hắn chưa thể thấy được chân thân của nó thôi.
Sau đó hắn nhạy bén phát hiện ra được Thất Tinh Long Uyên đang bồn chồn, vì thế hắn dứt khoát dùng thuật ngự kiếm, thả Thất Tinh Long Uyên ra ngoài, còn bản thân hắn thì ngự ở bên trên.
Ban đầu hắn còn đang nghĩ sẽ nhìn thấy một số chuyện khác nữa, nhưng hắn không ngờ Thất Tinh Long Uyên lại chở hắn bay thẳng vào trong. Nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện ra, không phải thứ này chỉ là một cái la bàn nho nhỏ hay sao?
Mặc dù hắn không thể thấy rõ hoa văn được khắc bên trong, nhưng vẫn có chi tiết bị lộ rõ. Lúc này Thất Tinh Long Uyên chở theo chủ nhân đâm thẳng vào chính giữa la bàn, Cố Thiếu Dương thấy vậy đành phải nhanh chóng nhảy xuống.
Lần đầu thấy Cố Thiếu Dương kích động như vậy, chẳng lẽ giữa hắn vào thanh kiếm kia sinh ra cảm ứng hay sao?
Huống hồ cái la bàn dạng này hắn chưa từng gặp qua bao giờ, thoạt nhìn không giống như là bảo bối của Lưu Vân Đại Đế cho lắm. Nếu đúng là như vậy thì hắn phải nghĩ tới phương diện khác, xem có nên xử lí hay không.
Trong thời điểm này, hắn không nghe thấy Triệu Ngữ Yên hô ứng, thậm chí ngay cả một chút cảm ứng cũng không có.
Thế là Cố Thiếu Dương nhìn ra ngoài lớp sương mù dày đặc, lúc này mới phát hiện đối phương căn bản chưa tới tầng này cùng hắn. Chẳng lẽ nàng ta bị vây ở tầng dưới, mà hiện tại hắn chỉ hơi do dự chứ chưa nói điều gì.
Thay đổi quá nhiều cũng sẽ dẫn tới phiền phức, mà hiện tại, do dự không phải thứ mà hắn nên làm. Chỉ là đối với thay đổi ở nơi này, hắn không thể nắm chắc hoàn toàn được. Trái lại hắn đoán được một số phương diện, không phải tất cả đều bắt nguồn từ chuyện kia hay sao?
Hơn nữa, khi bị vây trong cái la bàn này, hắn vẫn còn ý thức được những thứ khác, có lẽ hắn chỉ cần bản lĩnh và một chút cơ hội là sẽ xử lí sạch được.
Tuy nhiên hắn cũng thấy được một số vị trí, chỉ cần hắn lao lên là bọn họ đánh ngược lại.
Cho nên hắn đang do dự có nên rút lui trước hay không, hắn không định tiếp tục làm ra những chuyện gây sự như vậy, dĩ nhiên hắn hoài nghi không biết có phải do hắn đã nghĩ quá nhiều hay không.
Ngay từ ban đầu hắn đã không dự liệu được, rõ ràng hắn đã thấy được ranh rới của la bàn. Nhưng hắn không ngờ thứ đó lại xuất hiện ở ngay trước mắt hắn.
Khi không khí xung quanh bắt đầu ngưng kết lại, Cố Thiếu Dương dần cảm nhận được la bàn đang biến hoá, ngay cả Thất Tinh Long Uyên cũng chỉ có thể dừng ở bên trên la bàn.
Chỉ kém một phân nữa là có thể đâm vào trung tâm, thế nhưng gần đâm vào thì bị ép dừng lại. Tình hình trước mắt khiến hắn rất bất ngờ.
Không biết nó sẽ còn biến hoá như nào, nhưng hiện tại Cố Thiếu Dương đã xông lên, chuôi kiếm Thất Tinh Long Uyên vốn dừng ở bên ngoài đột nhiên mạnh mẽ đâm thẳng vào.
Không biết vì sao, la bàn đột nhiên thả ra luồng năng lượng cực lớn, tựa như muốn đẩy vậy ngoại lai đang không ngừng xâm nhập vào nó.
Sao Cố Thiếu Dương có thể bỏ qua thời cơ tốt như bây giờ được, vì thế hắn hít sâu một hơi, ngưng tụ toàn bộ năng lượng vào lòng bàn tay, trợ sức cho Thất Tinh Long Uyên có thể xông vào.
Tình huống trước mắt khiến hắn ngoài ý muốn, cho dù xuất hiện nhiều chuyện khác lạ nào cũng không bằng chuyện Thất Tinh Long Uyên có thể bắt được la bàn.
Dù sao thứ này với hắn cũng là công cụ không tệ, thứ này vừa có thể phóng ra sương mù, lại vừa có thể tạo ra huyễn cảnh.
Đúng là bảo bối hiếm có, đặc biệt là huyễn cảnh đó rất thật, ngay cả khí thế của Mỹ Đỗ Toa cũng tạo ra được, nếu bảo là giả thì ngay cả hắn cũng không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.