Chương 756: Nhìn Chăm Chú
Can Đáo Thiên Minh
26/04/2022
Vốn định tránh ánh mắt của nàng ta, không ngờ nàng vẫn chăm chú nhìn hắn, tựa như chỉ cần nàng ta chớp mắt một cái là hắn đã chạy mất tích vậy.
Ánh mắt đó khiến hắn có hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, chẳng lẽ bản thân hắn có địa vị trong lòng nàng ta tới vậy sao?
Lúc này Man Ma đi lên, tựa như sợ không ai biết y, thậm chí còn tự giới thiếu.
“Ai, thật không ngờ lại có tới hai vị võ công cao cường tới nơi nhỏ bé này của ta, ta còn tưởng sau này sẽ không gặp hai người nữa, nếu đã chủ động dâng tới cửa thì đừng trách ta đây không khách khí.”
Sau đó y vọt tới, căn bản không hề có chút do dự nào. Cứ thế mà kéo ngắn khoảng cách của mọi người.
Mà Phù Nhược Sát thấy y như thế cũng chẳng khách khí nữa, cũng cầm vũ khí trong tay xông tới, hai người đối đầu nhau trong nháy mắt. Ngay cả không khí xung quanh cũng lưu động về phía hai người.
Lại nói, những người bên cạnh nhìn tới ngây người, không nghĩ tới thực lực của hai kẻ này lại tương đương nhau. Nhưng ít nhất, nhờ có vậy mà hắn thấy được một số điểm chưa thỏa đáng.
Theo lý mà nói thì chuyện lần này chắc chắn sẽ không giống với những gì hắn đã nghĩ, ở đây chẳng có ai có thể nắm chắc mười phần chắc chắn cả.
Mà Triệu Ngữ Yên ở bên cạnh cũng đang cực kì lo lắng nhìn về phía Cố Thiếu Dương.
Hiện tại trên người hắn có rất nhiều vết thương, thoạt nhìn ở phần cổ có rất nhiều vết máu bầm do bị rơi quất. Nàng ta không biết tại sao nam nhân kia lại oán hận hắn tới thế.
Không ngờ lại ra tay với Cố Thiếu Dương ác như vậy. Nếu để cho lão đại biết thì y chắc chắn sẽ không chịu nổi. Sau đó, chỉ thấy Triệu Ngữ Yên quay đầu trừng mắt nhìn Man Ma.
Man Ma vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt không chút thiện cảm của Triệu Ngữ Yên, còn tưởng rằng nàng muốn ăn chính mình ngay tại đây nên y cực kì vui vẻ, đột nhiên phi tới bên cạnh.
Ai cũng cẩn thận khi đứng trên mảnh đất sa mạc địa bàn của tộc xà nhân, lúc này hắn mới kéo được suy nghĩ của mình trở lại, không ngờ hai người bọn họ vẫn gặp lại nhau được.
Một người ranh ma như Man Ma đột nhiên lại làm chậm chễ thời gian, điều này khiến Cố Thiếu Dương có hơi kì quái, không phải trước đó bọn họ còn bi kẹt ở nơi như vậy hay sao?
Tại sao mới qua một hồi họ đã chạy ra ngoài được rồi.
Trong lúc hắn còn đang cảm thấy ngoài ý muốn thì trên mặt đối phương lại lộ ra thần sắc lo lắng, kết quả thực sự thì nàng ta vẫn chưa tìm ra được lý do giải thích hợp lý cho Cố Thiếu Dương.
Lúc tới đây nàng ta chỉ nghĩ phải nhanh chóng đưa hắn rời khỏi nơi này, không nghĩ tới hắn lại hiểu lầm ý của nàng. Nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ hắn đã hiểu không sai biệt lắm.
Nhưng lúc này đối phương lại không hề bày tỏ một chút thái độ nào với nàng, thậm chí còn tự chờ thực lực được khôi phục. Đồng thời còn cầm vũ khí trong tay xông tới.
Lúc này Triệu Ngữ Yên không còn chỗ nào để tránh, bèn đứng im nhắm mắt chờ đợi.
Không ngờ sau lưng lại truyền tới âm thanh, nàng ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra có người muốn đánh lén mình.
Vừa hay bị đối phương nhìn thấy, nói thật, loại tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân như này nàng ta đã ảo tưởng trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng vì chuyện lừa gạt hắn mà ảo tượng này đã bị hoãn lại từ rất lâu. Không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội. Tuy nhiên sau khi đối phương cứu nàng ta xong thì kéo cổ áo như kéo một con tôm con tép.
“Vì ta đã cứu ngươi một mạng nên ta nghĩ ngươi vẫn nên giải thích cho ta biết, tình huống lần này lại là thế nào đi.”
Nàng ta gật đầu, thần sắc có chút bất đắc dĩ. Thật ra lúc này nàng không muốn đề cập quá nhiều cho hắn biết.
Nhưng vẫn nói ra chuyện thay đổi thời không cho hắn biết.
Lúc này hắn mới ý thức được lúc bản thân bị hôn mê, hình như chuyện phát sinh thêm không chỉ một hai chuyện. Thậm chí một giọng nói từ trong lòng hắn nói cho hắn biết rằng hắn đã ngủ say chừng một tháng.
Thời điểm đó không ai có thể đánh thức hắn. VÌ rơi vào đường cùng nên bọn họ không thể làm gì khác đành phải gia tăng hành động.
Trước khi hành động, bọn họ nhìn nhau một lần. Trước hết là phải bảo đảm an toàn của tất cả mọi người, an toàn rồi thì không cần phải lo lắng gì nữa. Khi đặt mông ngồi lên mảnh đất này, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Tuy nhiên mọi chuyện hình như không đơn giản như vậy, dù sao tất cả mọi người tới đây với mục tiêu để đánh.
Nếu dựa vào kế hoạch ban đầu thì hiện tại chính là thời cơ để tẩu thoát, nhưng hiện tại cả Phù Nhược Sát và Triệu Ngữ Yên đều ở đây, hắn cứ vậy mà chuồn có vẻ không được nghĩa khí cho lắm.
Ánh mắt đó khiến hắn có hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, chẳng lẽ bản thân hắn có địa vị trong lòng nàng ta tới vậy sao?
Lúc này Man Ma đi lên, tựa như sợ không ai biết y, thậm chí còn tự giới thiếu.
“Ai, thật không ngờ lại có tới hai vị võ công cao cường tới nơi nhỏ bé này của ta, ta còn tưởng sau này sẽ không gặp hai người nữa, nếu đã chủ động dâng tới cửa thì đừng trách ta đây không khách khí.”
Sau đó y vọt tới, căn bản không hề có chút do dự nào. Cứ thế mà kéo ngắn khoảng cách của mọi người.
Mà Phù Nhược Sát thấy y như thế cũng chẳng khách khí nữa, cũng cầm vũ khí trong tay xông tới, hai người đối đầu nhau trong nháy mắt. Ngay cả không khí xung quanh cũng lưu động về phía hai người.
Lại nói, những người bên cạnh nhìn tới ngây người, không nghĩ tới thực lực của hai kẻ này lại tương đương nhau. Nhưng ít nhất, nhờ có vậy mà hắn thấy được một số điểm chưa thỏa đáng.
Theo lý mà nói thì chuyện lần này chắc chắn sẽ không giống với những gì hắn đã nghĩ, ở đây chẳng có ai có thể nắm chắc mười phần chắc chắn cả.
Mà Triệu Ngữ Yên ở bên cạnh cũng đang cực kì lo lắng nhìn về phía Cố Thiếu Dương.
Hiện tại trên người hắn có rất nhiều vết thương, thoạt nhìn ở phần cổ có rất nhiều vết máu bầm do bị rơi quất. Nàng ta không biết tại sao nam nhân kia lại oán hận hắn tới thế.
Không ngờ lại ra tay với Cố Thiếu Dương ác như vậy. Nếu để cho lão đại biết thì y chắc chắn sẽ không chịu nổi. Sau đó, chỉ thấy Triệu Ngữ Yên quay đầu trừng mắt nhìn Man Ma.
Man Ma vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt không chút thiện cảm của Triệu Ngữ Yên, còn tưởng rằng nàng muốn ăn chính mình ngay tại đây nên y cực kì vui vẻ, đột nhiên phi tới bên cạnh.
Ai cũng cẩn thận khi đứng trên mảnh đất sa mạc địa bàn của tộc xà nhân, lúc này hắn mới kéo được suy nghĩ của mình trở lại, không ngờ hai người bọn họ vẫn gặp lại nhau được.
Một người ranh ma như Man Ma đột nhiên lại làm chậm chễ thời gian, điều này khiến Cố Thiếu Dương có hơi kì quái, không phải trước đó bọn họ còn bi kẹt ở nơi như vậy hay sao?
Tại sao mới qua một hồi họ đã chạy ra ngoài được rồi.
Trong lúc hắn còn đang cảm thấy ngoài ý muốn thì trên mặt đối phương lại lộ ra thần sắc lo lắng, kết quả thực sự thì nàng ta vẫn chưa tìm ra được lý do giải thích hợp lý cho Cố Thiếu Dương.
Lúc tới đây nàng ta chỉ nghĩ phải nhanh chóng đưa hắn rời khỏi nơi này, không nghĩ tới hắn lại hiểu lầm ý của nàng. Nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ hắn đã hiểu không sai biệt lắm.
Nhưng lúc này đối phương lại không hề bày tỏ một chút thái độ nào với nàng, thậm chí còn tự chờ thực lực được khôi phục. Đồng thời còn cầm vũ khí trong tay xông tới.
Lúc này Triệu Ngữ Yên không còn chỗ nào để tránh, bèn đứng im nhắm mắt chờ đợi.
Không ngờ sau lưng lại truyền tới âm thanh, nàng ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra có người muốn đánh lén mình.
Vừa hay bị đối phương nhìn thấy, nói thật, loại tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân như này nàng ta đã ảo tưởng trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng vì chuyện lừa gạt hắn mà ảo tượng này đã bị hoãn lại từ rất lâu. Không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội. Tuy nhiên sau khi đối phương cứu nàng ta xong thì kéo cổ áo như kéo một con tôm con tép.
“Vì ta đã cứu ngươi một mạng nên ta nghĩ ngươi vẫn nên giải thích cho ta biết, tình huống lần này lại là thế nào đi.”
Nàng ta gật đầu, thần sắc có chút bất đắc dĩ. Thật ra lúc này nàng không muốn đề cập quá nhiều cho hắn biết.
Nhưng vẫn nói ra chuyện thay đổi thời không cho hắn biết.
Lúc này hắn mới ý thức được lúc bản thân bị hôn mê, hình như chuyện phát sinh thêm không chỉ một hai chuyện. Thậm chí một giọng nói từ trong lòng hắn nói cho hắn biết rằng hắn đã ngủ say chừng một tháng.
Thời điểm đó không ai có thể đánh thức hắn. VÌ rơi vào đường cùng nên bọn họ không thể làm gì khác đành phải gia tăng hành động.
Trước khi hành động, bọn họ nhìn nhau một lần. Trước hết là phải bảo đảm an toàn của tất cả mọi người, an toàn rồi thì không cần phải lo lắng gì nữa. Khi đặt mông ngồi lên mảnh đất này, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Tuy nhiên mọi chuyện hình như không đơn giản như vậy, dù sao tất cả mọi người tới đây với mục tiêu để đánh.
Nếu dựa vào kế hoạch ban đầu thì hiện tại chính là thời cơ để tẩu thoát, nhưng hiện tại cả Phù Nhược Sát và Triệu Ngữ Yên đều ở đây, hắn cứ vậy mà chuồn có vẻ không được nghĩa khí cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.