Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1761:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Thân thể lão phu nhân không còn tốt như trước, đối với chuyện của Thẩm gia cũng không còn tham gia được nhiều.
Hơn nữa, đó là con gái của Thẩm Hoài, cho nên bà cũng không muốn can thiệp quá nhiều: “Năm đó Nhu Nhi cũng là một đứa trẻ rất ngoan, không ngờ..." Khi lão phu nhân nhắc đến Thẩm Thanh Nhu, trong mắt bà tràn đầy thương hại: “Này, ngay từ đầu nó muốn vào vương phủ, nhưng không ngờ... chỉ hy vọng lần này nó rời đi, đừng làm chuyện gì mất mặt, có thể sống tốt qua ngày."
Những gì lão phu nhân nói, ngay cả Thẩm Hoài cũng biết, đó chỉ là tâm nguyện của bọn họ thôi.
Một người như Thẩm Thanh Nhu sẽ không bao giờ sống một cuộc đời lương thiện.
Năm đó ả ta có thể làm chuyện như vậy ở Lật Thủy trang, sau khi vào cung còn tư thông cùng với Lý Kim Huy, điều này đủ cho thấy tất cả những hình phạt đối với ả ta đều không có tác dụng.
Cho đến bây giờ, Thẩm Hoài phải thừa nhận một điều, nữ nhi mà ông ta cưng chiều từ nhỏ, hoàn toàn là bị Hồ thị chiều hư.
Chỉ sau khi kết hôn với Lý Thắng Nam, Thẩm Hoài mới nhận ra những gì lão phu nhân đã nói với ông ta, phải cưới được người vợ hiền.
Sau khi Tống thị không còn, ông ta mới cưới một nữ tử hiền thụ làm đương gia chủ mẫu, mà không phải đưa một Hồ thị xuất thân thứ nữ lên làm chủ mẫu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài không khỏi thở dài: "Đều là lỗi của con trai không tốt, ngay từ đầu con trai nên nghe lời mẫu thân, không để Hồ thị... Mẫu thân yên tâm, con trai sau này sẽ nghe lời mẫu thân chỉ dạy."
Lão phu nhân xua tay: “Con cũng đủ lớn để tự mình xử lý mọi việc rồi. Ta cũng già rồi, chỉ muốn yên ổn sống tốt vài năm. Thắng Nam là người tốt, tất cả các di nương trong nhà cũng đều là những người biết thân biết phận, sau này con trông chừng các nàng ấy sống tốt qua ngày đi.”
Thẩm Hoài còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt lão phu nhân, cũng không nói nữa, chỉ ngồi ở Chỉ Thủy Cư một lát rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Thành Vương phủ phái người đến Thẩm gia báo tang, nói rằng Thẩm Thanh Nhu lúc sinh nở đã bị thương, mặc dù cố gắng hết sức chăm sóc cũng không cứu được mạng sống của ả ta. Thành Vương nghĩ đến công lao sinh con của ả ta nên đặc biệt tổ chức tang lễ đàng hoàng cho ả ta.
Trong một thời gian, ở kinh thành truyền đến tin đồn Sở Kỳ trọng tình thâm, thê thiếp qua đời lại tổ chức tang lễ long trọng như vậy, điều này càng thêm phần nào thanh danh cho hắn ta.
Thẩm Thanh Hi và Sở Diệp ở Giang Nam cách xa hàng ngàn dặm, vì vậy những chuyện ở kinh thành đương nhiên không nắm được.
Mấy ngày nay Sở Diệp bận bàn bạc chuyện Giang Nam với Cố Chiêu và đạo trưởng Huyền Thanh, Thẩm Thanh Hi dẫn Na Y Liên và Bạch Cập ra ngoài đi dạo.
“Nơi này thật sự khác với kinh thành của chúng ta.” Thẩm Thanh Hi nhìn mọi thứ xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Ba người các ngươi muốn mua gì cũng được.”
Thẩm Thanh Hi không phải là một ông chủ sẽ đối xử thô bạo với người hầu của mình, chỉ cần họ làm tốt những gì họ nên làm, Thẩm Thanh Hi sẽ không can thiệp vào những gì họ muốn làm vào những lúc khác.
Mặc dù Thẩm Thanh Hi đã nói như vậy, Na Y Liên và Bạch Cập đều không rời nàng nửa bước.
Trong hai ngày qua Na Yi Liên cũng biết rõ danh tính của Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi, mặc dù nàng ấy có hơi ngạc nhiên nhưng nàng ấy cũng không hỏi quá nhiều về vấn đề khác.
Đối với nàng ấy mà nói, bất kể địa vị của Thẩm Thanh Hi là gì, từ tận đáy lòng nàng ấy vẫn nhận nàng là tỷ tỷ.
Thẩm Thanh Hi đi loanh quanh trong thành một lúc, cảm thấy rất nhàm chán nên đưa hai người ra khỏi thành.
Na Yi Liên có chút lo lắng nhìn Thẩm Thanh Hi: “Tỷ, lúc này chúng ta ra ngoài thành, có hơi không an toàn không?”
Hơn nữa, đó là con gái của Thẩm Hoài, cho nên bà cũng không muốn can thiệp quá nhiều: “Năm đó Nhu Nhi cũng là một đứa trẻ rất ngoan, không ngờ..." Khi lão phu nhân nhắc đến Thẩm Thanh Nhu, trong mắt bà tràn đầy thương hại: “Này, ngay từ đầu nó muốn vào vương phủ, nhưng không ngờ... chỉ hy vọng lần này nó rời đi, đừng làm chuyện gì mất mặt, có thể sống tốt qua ngày."
Những gì lão phu nhân nói, ngay cả Thẩm Hoài cũng biết, đó chỉ là tâm nguyện của bọn họ thôi.
Một người như Thẩm Thanh Nhu sẽ không bao giờ sống một cuộc đời lương thiện.
Năm đó ả ta có thể làm chuyện như vậy ở Lật Thủy trang, sau khi vào cung còn tư thông cùng với Lý Kim Huy, điều này đủ cho thấy tất cả những hình phạt đối với ả ta đều không có tác dụng.
Cho đến bây giờ, Thẩm Hoài phải thừa nhận một điều, nữ nhi mà ông ta cưng chiều từ nhỏ, hoàn toàn là bị Hồ thị chiều hư.
Chỉ sau khi kết hôn với Lý Thắng Nam, Thẩm Hoài mới nhận ra những gì lão phu nhân đã nói với ông ta, phải cưới được người vợ hiền.
Sau khi Tống thị không còn, ông ta mới cưới một nữ tử hiền thụ làm đương gia chủ mẫu, mà không phải đưa một Hồ thị xuất thân thứ nữ lên làm chủ mẫu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài không khỏi thở dài: "Đều là lỗi của con trai không tốt, ngay từ đầu con trai nên nghe lời mẫu thân, không để Hồ thị... Mẫu thân yên tâm, con trai sau này sẽ nghe lời mẫu thân chỉ dạy."
Lão phu nhân xua tay: “Con cũng đủ lớn để tự mình xử lý mọi việc rồi. Ta cũng già rồi, chỉ muốn yên ổn sống tốt vài năm. Thắng Nam là người tốt, tất cả các di nương trong nhà cũng đều là những người biết thân biết phận, sau này con trông chừng các nàng ấy sống tốt qua ngày đi.”
Thẩm Hoài còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt lão phu nhân, cũng không nói nữa, chỉ ngồi ở Chỉ Thủy Cư một lát rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Thành Vương phủ phái người đến Thẩm gia báo tang, nói rằng Thẩm Thanh Nhu lúc sinh nở đã bị thương, mặc dù cố gắng hết sức chăm sóc cũng không cứu được mạng sống của ả ta. Thành Vương nghĩ đến công lao sinh con của ả ta nên đặc biệt tổ chức tang lễ đàng hoàng cho ả ta.
Trong một thời gian, ở kinh thành truyền đến tin đồn Sở Kỳ trọng tình thâm, thê thiếp qua đời lại tổ chức tang lễ long trọng như vậy, điều này càng thêm phần nào thanh danh cho hắn ta.
Thẩm Thanh Hi và Sở Diệp ở Giang Nam cách xa hàng ngàn dặm, vì vậy những chuyện ở kinh thành đương nhiên không nắm được.
Mấy ngày nay Sở Diệp bận bàn bạc chuyện Giang Nam với Cố Chiêu và đạo trưởng Huyền Thanh, Thẩm Thanh Hi dẫn Na Y Liên và Bạch Cập ra ngoài đi dạo.
“Nơi này thật sự khác với kinh thành của chúng ta.” Thẩm Thanh Hi nhìn mọi thứ xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Ba người các ngươi muốn mua gì cũng được.”
Thẩm Thanh Hi không phải là một ông chủ sẽ đối xử thô bạo với người hầu của mình, chỉ cần họ làm tốt những gì họ nên làm, Thẩm Thanh Hi sẽ không can thiệp vào những gì họ muốn làm vào những lúc khác.
Mặc dù Thẩm Thanh Hi đã nói như vậy, Na Y Liên và Bạch Cập đều không rời nàng nửa bước.
Trong hai ngày qua Na Yi Liên cũng biết rõ danh tính của Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi, mặc dù nàng ấy có hơi ngạc nhiên nhưng nàng ấy cũng không hỏi quá nhiều về vấn đề khác.
Đối với nàng ấy mà nói, bất kể địa vị của Thẩm Thanh Hi là gì, từ tận đáy lòng nàng ấy vẫn nhận nàng là tỷ tỷ.
Thẩm Thanh Hi đi loanh quanh trong thành một lúc, cảm thấy rất nhàm chán nên đưa hai người ra khỏi thành.
Na Yi Liên có chút lo lắng nhìn Thẩm Thanh Hi: “Tỷ, lúc này chúng ta ra ngoài thành, có hơi không an toàn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.