Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Chương 17: Dịch Dinh Dưỡng 1
Vạn Sĩ Tư Linh
05/11/2024
Trần gia nói là không thể làm chủ, lời này kỳ thật rất có ý tứ.
Ít nhất thì theo như Mai Thiển nghĩ, mấy gia đình nhà cao cửa rộng này trước khi xuất phát chắc là đã có thỏa thuận gì đó, giống như một nhà thì sẽ quyết định một chuyện nào đó vậy.
Mà phương diện quyết định này, hiển nhiên làm Trần gia không hài lòng.
Nếu không thì cũng không đến mức nói chuyện ở trước mặt cha nàng cũng mang theo vài phần oán hận.
Mai Thiển cẩn thận nghĩ lại, đêm qua vị trí phát ra hiệu lệnh bắn tên hình như không phải xuất phát từ đội ngũ của Trần gia bên này.
Nhưng mà suy cho cùng, mấy chuyện này không liên quan tới nhà họ Mai bọn họ, ít nhất thì bây giờ không có liên quan.
Sau trận ác chiến này, trời tờ mờ sáng, đội ngũ sau khi thu dọn đồ đạc xong lại tiếp tục xuất phát.
Lần này cảm giác đi theo Trần gia đúng là rất khác, ít nhất thì người đi cùng không giống nhau.
Vốn dĩ Mai Thiển còn tưởng rằng bọn họ đi theo Trần gia, bên này chắc là không có tộc nhân hoặc là tôi tớ của Trần gia đâu, kết quả không nghĩ tới, có không ít người giống như nhà họ Mai bọn họ vậy, cũng được Trần gia bảo vệ.
“Nhà ta nhiều thế hệ đều là thợ rèn, Dương thợ rèn ở phía đông Kính Dương, ngươi đi hỏi xem, ai cũng biết ~”
“Bà nội ta là nhũ mẫu của thái gia Trần gia, nhà bọn ta từ đời ông nội đã giúp đỡ Trần gia quản lý năm mươi mẫu đất điền trang ở ngoài thành Kính Dương, năm ngoái gia chủ nhân từ, đặc biệt trả lại lương tịch cho nhà bọn ta, vốn dĩ ta định sang năm tìm cho nhi tử ta một mối hôn sự tốt, bây giờ……”
Lúc vừa mới xuyên qua, Mai Thiển còn cảm thấy Mai Nhị Hổ cha nàng là một nam nhân trung thực, miệng lưỡi vụng về, kết quả là trên đường chạy nạn lại nhìn thấy cha nàng xã giao nhìn như vụng về lấy lòng, thế mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngay cả Mai Thiển và Mai lão thái thường xuyên thấy cha nàng moi ra được tin tức sau khi nói chuyện phiếm với người ta, cũng không khỏi tấm tắc không thôi.
Trần gia dọc theo đường đi, ngoại trừ người trong tộc ra, mấy hộ bần hàn cũng có, thợ thủ công, người nhà của mấy người hầu cũ cũng mang theo, ngay cả mấy hộ đi cùng nhà họ Mai ở gần đó, sau khi trò chuyện một hồi, mới biết được nhà họ làm ruộng và săn bắn, nhưng mà những người khác cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
Trần gia này giống như là bạch liên hoa chuyển thế vậy, là một người tốt, ai cũng dẫn theo.
Nếu như buổi tối ngày hôm đó Mai Thiển bọn họ lúc đầu không bị từ chối, thì có lẽ Mai Thiển cũng sẽ cảm thấy như vậy.
•••
“A, mệt chết rồi!”
Lần này vừa đi chính là ba ngày, trên đường đi sẽ dừng lại một lúc để uống nước nghỉ ngơi.
Mai Thiển chỉ cảm thấy nếu như nàng có thể xuyên về, nàng sẽ mua cho mình một cái xe lăn, nửa đời sau không muốn đi thêm bước nào nữa!
Trước mắt, người một nhà dựa lưng vào đống cỏ khô, ngồi ngay ngắn thành một hàng, mỗi người cầm một quả vú sữa trên tay mà gặm.
Sau ba ngày, Mai Thiển cuối cùng cũng ăn được quả vú sữa mà mình tâm tâm niệm niệm!
“Ưm! Ngon quá!”
Sau khi cắn lớp vỏ đen cứng ở bên ngoài ra, nước trái cây ở bên trong lập tức tràn vào trong khoang miệng Mai Thiển.
Một mùi sữa bò nồng đậm, kinh diễm làm cho Mai Thiển phải liên tục khen ngợi.
Trước đây, lúc nàng uống sữa bò chỉ cảm thấy quá ngọt, bây giờ, đã nhiều ngày không được ăn đồ ngọt, Mai Thiển chỉ ước gì ngọt hơn nữa!
Khó trách trái cây này của người ta có thể đưa vào hệ thống giao dịch!
Ăn ngon, no, bổ dưỡng, cái này ai mà không mê chứ?
“Ngon quá, vỏ cũng ăn rất ngon……”
Sau khi một hơi hút hết nước trái cây nuốt vào trong bụng, Hàn thị ngay cả vỏ cũng không buông tha.
Mai Thiển quay đầu lại, nhìn cơ hàm run lên không ngừng của đại bá mẫu, bộ dáng kia giống như là đang nhai da trâu vậy, Mai Thiển cũng không khỏi che quai hàm mình lại.
“Đúng là ăn được.”
Người thứ hai nếm thử chính là cha mình.
Mai Thiển thấy thế, vội vàng hỏi Tiểu Mỹ cái thứ này có đúng là ăn được hay không.
Sau khi nhận được đáp án là ăn được, nhưng mà không ngon, ngay cả Mai Thiển cũng ăn thử.
Tiết kiệm là một đức tính tốt, đồ có thể ăn vào trong bụng thì vẫn phải ăn, vậy mới không hối tiếc.
Mai Thiển lạc quan nghĩ, vừa nói chuyện phiếm với người trong nhà vừa nhai vỏ trái cây, ngoài ý muốn phát hiện ra đây cũng là một cách giết thời gian khá thú vị.
“Đi theo Trần gia, cảm giác quả nhiên là bất đồng, người ở xung quanh cũng ít đi không ít.”
Mai Thiển cảm khái ưu điểm khi lọt vào “vòng chung kết” .
Mặc dù quá trình bọn họ chạy nạn rất là mệt, nhưng mà so với việc đi chung với đám dân chạy nạn mặt xám mày tro vào mấy ngày trước đây, cảm giác ở bên này tốt hơn rất nhiều.
Ngoài việc vội vàng lên đường hít không ít bụi, ngay cả buổi tối Mai Thiển và đại bá mẫu đi lấy nước cũng không cần phải đi xa nữa, chỗ bọn họ nghỉ ngơi ở ngay thượng nguồn.
“Tất nhiên rồi, lúc con múc nước không nhìn thấy đâu, dưới hạ lưu người đông nghìn nghịt! Có không ít người tối qua đã bỏ chạy, sau đó phát hiện không có chuyện gì nữa lại tiếp tục đi theo.”
Ít nhất thì theo như Mai Thiển nghĩ, mấy gia đình nhà cao cửa rộng này trước khi xuất phát chắc là đã có thỏa thuận gì đó, giống như một nhà thì sẽ quyết định một chuyện nào đó vậy.
Mà phương diện quyết định này, hiển nhiên làm Trần gia không hài lòng.
Nếu không thì cũng không đến mức nói chuyện ở trước mặt cha nàng cũng mang theo vài phần oán hận.
Mai Thiển cẩn thận nghĩ lại, đêm qua vị trí phát ra hiệu lệnh bắn tên hình như không phải xuất phát từ đội ngũ của Trần gia bên này.
Nhưng mà suy cho cùng, mấy chuyện này không liên quan tới nhà họ Mai bọn họ, ít nhất thì bây giờ không có liên quan.
Sau trận ác chiến này, trời tờ mờ sáng, đội ngũ sau khi thu dọn đồ đạc xong lại tiếp tục xuất phát.
Lần này cảm giác đi theo Trần gia đúng là rất khác, ít nhất thì người đi cùng không giống nhau.
Vốn dĩ Mai Thiển còn tưởng rằng bọn họ đi theo Trần gia, bên này chắc là không có tộc nhân hoặc là tôi tớ của Trần gia đâu, kết quả không nghĩ tới, có không ít người giống như nhà họ Mai bọn họ vậy, cũng được Trần gia bảo vệ.
“Nhà ta nhiều thế hệ đều là thợ rèn, Dương thợ rèn ở phía đông Kính Dương, ngươi đi hỏi xem, ai cũng biết ~”
“Bà nội ta là nhũ mẫu của thái gia Trần gia, nhà bọn ta từ đời ông nội đã giúp đỡ Trần gia quản lý năm mươi mẫu đất điền trang ở ngoài thành Kính Dương, năm ngoái gia chủ nhân từ, đặc biệt trả lại lương tịch cho nhà bọn ta, vốn dĩ ta định sang năm tìm cho nhi tử ta một mối hôn sự tốt, bây giờ……”
Lúc vừa mới xuyên qua, Mai Thiển còn cảm thấy Mai Nhị Hổ cha nàng là một nam nhân trung thực, miệng lưỡi vụng về, kết quả là trên đường chạy nạn lại nhìn thấy cha nàng xã giao nhìn như vụng về lấy lòng, thế mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngay cả Mai Thiển và Mai lão thái thường xuyên thấy cha nàng moi ra được tin tức sau khi nói chuyện phiếm với người ta, cũng không khỏi tấm tắc không thôi.
Trần gia dọc theo đường đi, ngoại trừ người trong tộc ra, mấy hộ bần hàn cũng có, thợ thủ công, người nhà của mấy người hầu cũ cũng mang theo, ngay cả mấy hộ đi cùng nhà họ Mai ở gần đó, sau khi trò chuyện một hồi, mới biết được nhà họ làm ruộng và săn bắn, nhưng mà những người khác cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
Trần gia này giống như là bạch liên hoa chuyển thế vậy, là một người tốt, ai cũng dẫn theo.
Nếu như buổi tối ngày hôm đó Mai Thiển bọn họ lúc đầu không bị từ chối, thì có lẽ Mai Thiển cũng sẽ cảm thấy như vậy.
•••
“A, mệt chết rồi!”
Lần này vừa đi chính là ba ngày, trên đường đi sẽ dừng lại một lúc để uống nước nghỉ ngơi.
Mai Thiển chỉ cảm thấy nếu như nàng có thể xuyên về, nàng sẽ mua cho mình một cái xe lăn, nửa đời sau không muốn đi thêm bước nào nữa!
Trước mắt, người một nhà dựa lưng vào đống cỏ khô, ngồi ngay ngắn thành một hàng, mỗi người cầm một quả vú sữa trên tay mà gặm.
Sau ba ngày, Mai Thiển cuối cùng cũng ăn được quả vú sữa mà mình tâm tâm niệm niệm!
“Ưm! Ngon quá!”
Sau khi cắn lớp vỏ đen cứng ở bên ngoài ra, nước trái cây ở bên trong lập tức tràn vào trong khoang miệng Mai Thiển.
Một mùi sữa bò nồng đậm, kinh diễm làm cho Mai Thiển phải liên tục khen ngợi.
Trước đây, lúc nàng uống sữa bò chỉ cảm thấy quá ngọt, bây giờ, đã nhiều ngày không được ăn đồ ngọt, Mai Thiển chỉ ước gì ngọt hơn nữa!
Khó trách trái cây này của người ta có thể đưa vào hệ thống giao dịch!
Ăn ngon, no, bổ dưỡng, cái này ai mà không mê chứ?
“Ngon quá, vỏ cũng ăn rất ngon……”
Sau khi một hơi hút hết nước trái cây nuốt vào trong bụng, Hàn thị ngay cả vỏ cũng không buông tha.
Mai Thiển quay đầu lại, nhìn cơ hàm run lên không ngừng của đại bá mẫu, bộ dáng kia giống như là đang nhai da trâu vậy, Mai Thiển cũng không khỏi che quai hàm mình lại.
“Đúng là ăn được.”
Người thứ hai nếm thử chính là cha mình.
Mai Thiển thấy thế, vội vàng hỏi Tiểu Mỹ cái thứ này có đúng là ăn được hay không.
Sau khi nhận được đáp án là ăn được, nhưng mà không ngon, ngay cả Mai Thiển cũng ăn thử.
Tiết kiệm là một đức tính tốt, đồ có thể ăn vào trong bụng thì vẫn phải ăn, vậy mới không hối tiếc.
Mai Thiển lạc quan nghĩ, vừa nói chuyện phiếm với người trong nhà vừa nhai vỏ trái cây, ngoài ý muốn phát hiện ra đây cũng là một cách giết thời gian khá thú vị.
“Đi theo Trần gia, cảm giác quả nhiên là bất đồng, người ở xung quanh cũng ít đi không ít.”
Mai Thiển cảm khái ưu điểm khi lọt vào “vòng chung kết” .
Mặc dù quá trình bọn họ chạy nạn rất là mệt, nhưng mà so với việc đi chung với đám dân chạy nạn mặt xám mày tro vào mấy ngày trước đây, cảm giác ở bên này tốt hơn rất nhiều.
Ngoài việc vội vàng lên đường hít không ít bụi, ngay cả buổi tối Mai Thiển và đại bá mẫu đi lấy nước cũng không cần phải đi xa nữa, chỗ bọn họ nghỉ ngơi ở ngay thượng nguồn.
“Tất nhiên rồi, lúc con múc nước không nhìn thấy đâu, dưới hạ lưu người đông nghìn nghịt! Có không ít người tối qua đã bỏ chạy, sau đó phát hiện không có chuyện gì nữa lại tiếp tục đi theo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.