Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn

Chương 16: Tiền Của Người Chết 2

Vạn Sĩ Tư Linh

31/10/2024

Đống vàng bạc châu báu lúc nãy thì không nói, bây giờ còn có đồ mới nữa sao?

“Đồ tốt gì vậy?”

“Nhìn giống trái cây, mùi rất thơm.”

Mai Thiển nhân cơ hội lấy quả vú sữa ra.

Người trong nhà tụ tập lại, vươn cổ ra nhìn, nhưng cũng không nhìn ra quả đen thùi lùi to bằng nắm tay này là thứ gì.

Người trong nhà theo bản năng nhìn về phía Mai lão thái, Mai lão thái bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, mặt tối sầm: “Nhìn ta làm cái gì, ta cũng không biết. Trái cây của Tây Nhung vừa nhìn là biết giống như bọn Tây Nhung vậy, tướng mạo đều rất xấu xí.”

Mai Thiển: “……”

Là nàng có lỗi với quả vú sữa, cho nó một thân phận “không được vẻ vang” như vậy.

“Quản nó xấu xí hay không xấu xí, nội, nếu không thì ăn thử đi? Bây giờ cũng không tiện nhóm lửa nấu cơm, đội ngũ này nói đi là đi, nói không chừng lần này phải đi rất lâu, không ăn được một ngụm cơm, không uống được một ngụm nước đó.”

Mai Thiển liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, mặc dù nàng trước đó đã ăn cơm rồi, bây giờ vẫn chưa thấy đói bụng, nhưng mà nàng cũng có chút thèm ăn.

Tiểu Mỹ đã nói rồi, quả vú sữa ăn rất ngon.

Hàn thị nghe xong, hai mắt sáng lên, nhưng mà bà cuối cùng cũng không dám duỗi tay ra, cứ nhìn chằm chằm Mai lão thái, chờ mẹ chồng bà lên tiếng.

“Không gấp, nếu đã là trái cây, đợi lát nữa trên đường đi có khát có đói bụng thì ăn, bây giờ ăn làm cái giống gì?”

Mai lão thái còn muốn cự tuyệt lời đề nghị bây giờ liền ăn trái cây.



“Nhưng mà nội, trên đường đi, ban ngày ban mặt nhà chúng ta ăn cái thứ mà người xung quanh đều không quen biết, người khác không hỏi sao? Hành vi đêm nay của chúng ta không được xem là vẻ vang cho lắm.”

“Vậy thì tối mai ăn!”

Cuối cùng, Mai Thiển lên cơn thèm ăn cuối cùng cũng không ăn được quả vú sữa vào đêm đó.

•••

“Thiếu chủ bọn ta nghe nói các ngươi đã hỗ trợ giết chết binh lính Tây Nhung vọt vào Trần gia bên này của bọn ta, rất là cảm tạ các ngươi.”

Mai Nhị Hổ đi theo đoàn người của Trần quản sự đào một cái hố sâu ngay tại chỗ, rồi ném hết thi thể của mấy binh lính Tây Nhung xuống chôn.

Sau khi thúc cháu hai người hỗ trợ xong, Trần quản sự liền kéo Mai Nhị Hổ sang một bên rồi nói những lời này.

“Ai, Trần quản sự, người cảm tạ phải là bọn ta mới đúng. Tình huống lúc đó nếu bọn ta không giết hắn, người chết chính là người nhà của bọn ta. Huống chi, hoàn cảnh nhà bọn ta ngươi cũng nhìn thấy rồi. Nếu không phải sau đó ngươi để cho mẫu thân thê nữ của ta đi vào, nhà của bọn ta chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.”

Lời nói của Mai Nhị Hổ rất là khiêm tốn, nếu không phải thời khắc mấu chốt, tư binh của Trần gia nguyện ý mở miệng để cho người trong nhà đi vào lánh nạn, bản lĩnh của ông và Mai Thạch Đầu dù có nghịch thiên cũng không bảo vệ được tất cả mọi người.

Đúng như lời nương ông nói vậy, đi theo mấy hộ gia đình giàu có quả thật có thể tránh được không ít nguy hiểm.

Chẳng qua là, điều kiện tiên quyết là bọn họ đồng ý che chở.

Mai Nhị Hổ, người sống sót sau tai nạn, nội tâm không có bất kỳ oán hận nào vào giờ phút này.

Thế đạo này không cho phép ông ngạo mạn.

Ông chỉ hy vọng có thể tiếp tục xây dựng mối quan hệ tốt đẹp này, xuất đầu lộ diện, sau này lỡ như còn xảy ra chuyện thế này nữa, nhà bọn họ có thể tiếp tục được bảo vệ.



Trần Tam thấy thái độ Mai Nhị Hổ khiêm tốn như vậy, hảo cảm trong lòng không ngừng tăng lên, đồng thời hắn cũng nói:

“Mai huynh đệ, ngươi quá khách khí rồi, nếu để cho binh lính Tây Nhung xông vào trong đội ngũ của bọn ta, vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Mặc dù Trần gia bọn ta không phải là người ra quyết định trong đội ngũ lần này, nhưng mà bảo vệ một hai hộ gia đình vẫn có thể làm được, Mai huynh đệ có bằng lòng đi cùng với Trần gia bọn ta không?”

Cái gọi là đi cùng này, không phải là để nhà họ Mai đi ở phía sau hít khói giống như mấy dân chạy nạn kia, mà là đi chung với đội ngũ của Trần gia, thời thời khắc khắc đều được Trần gia bảo vệ.

Có trời mới biết, Mai Nhị Hổ trước đây có bao nhiêu hâm mộ mấy gia đình bần hàn có thể đi theo đội ngũ của mấy gia đình giàu có, không nghĩ tới chuyện tốt thế này cứ như vậy rơi xuống đầu bọn họ?

Chờ tới khi Mai Nhị Hổ trở về nhà, nói ra chuyện bọn họ có thể đi theo đoàn xe của Trần gia, người nhà họ Mai cũng cảm thấy đây đúng là niềm vui từ trên trời rơi xuống.

“Bọn họ không nói điều kiện gì sao?”

Mai lão thái vẫn còn rất lý trí, Mai Thiển cũng đi tới trước mặt, giúp bà nàng bổ sung một câu: “Có phải là bọn họ coi trọng thân thủ của cha và đại ca, muốn chiêu mộ hay không?”

“Cái này thì Trần quản sự không có nói rõ, nhưng mà ta cảm thấy nếu như bọn họ cho chúng ta đi chung một đoạn đường, nếu như còn xảy ra chuyện thế này nữa, chúng ta cũng nên giúp đỡ một tay, không thể trốn tránh trách nhiệm không phải sao?”

“Cũng phải.” Mai lão thái gật gật đầu, phải chuẩn bị tinh thần cho những tình huống này, nhưng mà bà vẫn không yên tâm cho lắm, hỏi thêm một câu, “Con và Trần Tam quản sự kia cụ thể đã nói những gì, con nói cho nương nghe xem.”

Mai lão thái sợ nhi tử đầu gỗ này của mình sẽ làm lộ ra tin tức gì đó.

Kết quả Mai Nhị Hổ vừa nói xong, thật đúng là để cho Mai lão thái phát hiện ra.

“Kết bạn đồng hành thì ra cũng không phải là một lòng. Mấy lời này giống như là giấu đao vậy ~”

Mai lão thái chép chép miệng, bà vừa nghe lập tức liền hiểu ra, lúc quản sự kia mời nhà bọn họ đi chung, không biết là đang oán trách nhà ai.

Mai Thiển nghe xong, ánh mắt cũng hơi dao động, đối với oán hận của Trần gia cũng nổi lên vài phần hứng thú……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook