Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Chương 15: Tiền Của Người Chết 1
Vạn Sĩ Tư Linh
31/10/2024
Một nhà Mai Thiển không biết mình từ lúc nào đã lọt vào trong tầm mắt của người Trần gia, nhà bọn họ giờ phút này bởi vì lục soát được thứ tốt từ trên người mấy binh lính Tây Nhung kia mà hưng phấn không thôi.
“Ai nha! Sớm biết có tối nay, trước đó có nói gì ta cũng phải tạo cơ hội trao đổi thêm hai lần nữa, lấy cái gì mà không gian gì đó!”
Mai Thiển chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nàng có thể lấy đồ từ trong thi thể của một người chết mà mặt không đỏ tim không đập.
Mai Thiển vừa lẩm bẩm, vừa ném mấy đồ trang sức dễ thấy vào trong túi, lại thừa dịp bốn phía không có ai, trực tiếp nhét vàng, bạc, tiền đồng vào trong túi áo.
Mấy động tác tác này mạch lạc dứt khoát, còn nhanh nhẹn hơn nhiều so với mấy người “làm việc” nàng xem ở trên phim ảnh nữa.
Sau đó, Mai Thiển lại tìm được hai túi lương thực ở trên lưng ngựa cách đối phương không xa, không nhiều lắm, ước chừng chỉ có mười cân.
Mai Thiển mở ra kiểm tra một phen, cũng may bên ngoài túi chỉ dính chút máu, bên trong thì không bị gì cả.
Chỉ riêng hai túi này thôi đã là khẩu phần ăn “hai tháng” của nhà bọn họ rồi!
“Muội muội, muội tìm được cái gì rồi?”
Lúc này Mai Thiển nghe thấy thanh âm của Mai Thạch Đầu, vừa ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy anh mình đang khiêng một cái chân ngựa đang không ngừng chảy máu.
Ngoài chân ngựa ra, anh nàng còn treo hai thanh đao sắc nhọn trên thắt lưng nữa.
Lúc nãy trong trận chiến, Mai Thạch Đầu phát hiện ra, tầm quan trọng của việc có vũ khí thuận tay ở trong tay.
Người khác cầm đại đao, nếu không phải sau đó thúc thúc của hắn đoạt lấy một thanh đao từ trong tay một tên binh lính Tây Nhung đã chết rồi đưa cho hắn, hắn sau đó có lẽ đã bị thương rồi.
Cho nên lúc này, hắn ngoài việc tìm thịt ra, nếu có binh khí thì hắn cũng lấy đi luôn.
“Oa! Lương thực!”
Không đợi Mai Thiển trả lời, Mai Thạch Đầu đã nhìn thấy thứ trong tay Mai Thiển.
“Ta lúc nãy lục soát, cũng không nhìn thấy có lương thực.”
Mặc dù mình khiêng một cái chân ngựa, nhưng mà Mai Thạch Đầu vẫn hy vọng có thể tìm được thức ăn có thể bảo quản được lâu giống như Mai Thiển vậy.
“Chắc là lúc đánh nhau bị rơi ra.”
Mai Thạch Đầu và Mai Thiển cũng không thèm để ý tới mấy chi tiết này, sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng, huynh muội bọn họ cũng không tiếp tục đi lên phía trước tìm nữa.
Cuộc chiến vừa dừng lại, dân chạy nạn trước đó chạy trốn không thấy bóng dáng một lần nữa muốn tụ tập lại đây, tư binh của mấy gia đình giàu có đó cũng đang tập hợp lại.
Mai Thiển cảm thấy vẫn là không nên thu hút quá nhiều sự chú ý.
Lúc Mai Thiển và Mai Thạch Đầu trở về, chỉ nhìn thấy Tưởng thị đang mang thai, cùng với phụ thân đang trông coi đồ đạc.
Bà nàng và đại bá mẫu cũng đánh bạo đi tìm kiếm ở xung quanh.
Mai Thiển trở về không được bao lâu thì bọn họ cũng quay lại, nhìn thấy người trong nhà đều là tay không đi ra ngoài, lúc trở về lại là bao lớn bao nhỏ, người một nhà liếc mắt nhìn nhau, ngoài miệng không nói gì, nhưng mà trên thực tế ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Đặc biệt là Mai lão thái, lúc nhìn thấy Mai Thiển đưa cho bà một cái túi nhỏ, vàng bạc châu báu ở bên trong thiếu chút nữa làm bà lóa mắt, ánh mắt Mai lão thái nhìn Mai Thiển không ngừng thay đổi!
Bà trước đây sao lại không phát hiện ra, cháu gái này của mình lại có bản lĩnh như vậy chứ?
Mặc dù lấy tiền của người chết có chút thất đức, nhưng có ai mà biết được, trước đây còn bị binh lính Tây Nhung truy đuổi phải vắt giò lên cổ mà chạy, thế mà lại có một ngày, có thể lấy được đồ từ trong tay binh lính Tây Nhung chứ?
Tiền bạc của mấy người này, bọn họ có thể lấy mà không cảm thấy thẹn với lòng.
Cũng may là Mai Thiển bọn họ không có tham lam, ở bên kia, sau khi mấy tư binh đi truy đuổi đội chó săn kia quay về, mọi người liền bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Thịt ngựa mà Mai Thiển để mắt tới, mấy tư binh này cũng không mù, một nhà Mai Thiển bọn họ liền trơ mắt nhìn mấy con ngựa chết kia bị mấy tư binh kéo đi.
Vì muốn tìm hiểu tin tức, Mai Nhị Hổ lại đi lên trước tìm Trần quản sự bắt chuyện, nói là muốn giúp đỡ.
Không biết có phải là góc độ nhìn người của Mai Thiển có vấn đề hay không, mà nàng cảm thấy cái người Trần quản sự kia sau khi nhìn thấy phụ thân nhà mình, thần sắc trên mặt rất là hiền lành, hoàn toàn khác xa với bộ dáng lạnh như băng lúc ban đầu nhìn thấy bọn họ.
“Ngẩn người làm gì đó?”
Bên này, bà nàng đang chỉ huy người trong nhà đem lương thực lục soát được bỏ vào trong túi, còn đặc biệt lấy ra một ít để thưởng cho tuyển thủ phụ trách khiêng vác trong nhà—— chú lừa nhỏ màu xám.
Thấy Mai Thiển đang ngây người đứng ở cách đó không xa, Mai lão thái liền nhịn không được gọi một tiếng.
“Con tới đây.”
Mai Thiển xoay người lại, quét mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang bận rộn, liền ho nhẹ một tiếng, nói:
“Nội, lúc nãy con tìm thấy một túi thức ăn chưa từng thấy qua ở trong người bọn Tây Nhung, con thấy bọn chúng giấu ở chỗ khá kín đáo, chắc là thứ tốt.”
Mai Thiển thấp giọng nói xong, liền thấy ánh mắt bà nàng sáng lên.
Ôi chao, bà bỗng nhiên phát hiện ra, cả nhà bọn họ đi ra ngoài lục soát đồ, kết quả đều không lợi hại bằng một mình Mai Thiển đi lục soát nữa.
“Ai nha! Sớm biết có tối nay, trước đó có nói gì ta cũng phải tạo cơ hội trao đổi thêm hai lần nữa, lấy cái gì mà không gian gì đó!”
Mai Thiển chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nàng có thể lấy đồ từ trong thi thể của một người chết mà mặt không đỏ tim không đập.
Mai Thiển vừa lẩm bẩm, vừa ném mấy đồ trang sức dễ thấy vào trong túi, lại thừa dịp bốn phía không có ai, trực tiếp nhét vàng, bạc, tiền đồng vào trong túi áo.
Mấy động tác tác này mạch lạc dứt khoát, còn nhanh nhẹn hơn nhiều so với mấy người “làm việc” nàng xem ở trên phim ảnh nữa.
Sau đó, Mai Thiển lại tìm được hai túi lương thực ở trên lưng ngựa cách đối phương không xa, không nhiều lắm, ước chừng chỉ có mười cân.
Mai Thiển mở ra kiểm tra một phen, cũng may bên ngoài túi chỉ dính chút máu, bên trong thì không bị gì cả.
Chỉ riêng hai túi này thôi đã là khẩu phần ăn “hai tháng” của nhà bọn họ rồi!
“Muội muội, muội tìm được cái gì rồi?”
Lúc này Mai Thiển nghe thấy thanh âm của Mai Thạch Đầu, vừa ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy anh mình đang khiêng một cái chân ngựa đang không ngừng chảy máu.
Ngoài chân ngựa ra, anh nàng còn treo hai thanh đao sắc nhọn trên thắt lưng nữa.
Lúc nãy trong trận chiến, Mai Thạch Đầu phát hiện ra, tầm quan trọng của việc có vũ khí thuận tay ở trong tay.
Người khác cầm đại đao, nếu không phải sau đó thúc thúc của hắn đoạt lấy một thanh đao từ trong tay một tên binh lính Tây Nhung đã chết rồi đưa cho hắn, hắn sau đó có lẽ đã bị thương rồi.
Cho nên lúc này, hắn ngoài việc tìm thịt ra, nếu có binh khí thì hắn cũng lấy đi luôn.
“Oa! Lương thực!”
Không đợi Mai Thiển trả lời, Mai Thạch Đầu đã nhìn thấy thứ trong tay Mai Thiển.
“Ta lúc nãy lục soát, cũng không nhìn thấy có lương thực.”
Mặc dù mình khiêng một cái chân ngựa, nhưng mà Mai Thạch Đầu vẫn hy vọng có thể tìm được thức ăn có thể bảo quản được lâu giống như Mai Thiển vậy.
“Chắc là lúc đánh nhau bị rơi ra.”
Mai Thạch Đầu và Mai Thiển cũng không thèm để ý tới mấy chi tiết này, sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng, huynh muội bọn họ cũng không tiếp tục đi lên phía trước tìm nữa.
Cuộc chiến vừa dừng lại, dân chạy nạn trước đó chạy trốn không thấy bóng dáng một lần nữa muốn tụ tập lại đây, tư binh của mấy gia đình giàu có đó cũng đang tập hợp lại.
Mai Thiển cảm thấy vẫn là không nên thu hút quá nhiều sự chú ý.
Lúc Mai Thiển và Mai Thạch Đầu trở về, chỉ nhìn thấy Tưởng thị đang mang thai, cùng với phụ thân đang trông coi đồ đạc.
Bà nàng và đại bá mẫu cũng đánh bạo đi tìm kiếm ở xung quanh.
Mai Thiển trở về không được bao lâu thì bọn họ cũng quay lại, nhìn thấy người trong nhà đều là tay không đi ra ngoài, lúc trở về lại là bao lớn bao nhỏ, người một nhà liếc mắt nhìn nhau, ngoài miệng không nói gì, nhưng mà trên thực tế ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Đặc biệt là Mai lão thái, lúc nhìn thấy Mai Thiển đưa cho bà một cái túi nhỏ, vàng bạc châu báu ở bên trong thiếu chút nữa làm bà lóa mắt, ánh mắt Mai lão thái nhìn Mai Thiển không ngừng thay đổi!
Bà trước đây sao lại không phát hiện ra, cháu gái này của mình lại có bản lĩnh như vậy chứ?
Mặc dù lấy tiền của người chết có chút thất đức, nhưng có ai mà biết được, trước đây còn bị binh lính Tây Nhung truy đuổi phải vắt giò lên cổ mà chạy, thế mà lại có một ngày, có thể lấy được đồ từ trong tay binh lính Tây Nhung chứ?
Tiền bạc của mấy người này, bọn họ có thể lấy mà không cảm thấy thẹn với lòng.
Cũng may là Mai Thiển bọn họ không có tham lam, ở bên kia, sau khi mấy tư binh đi truy đuổi đội chó săn kia quay về, mọi người liền bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Thịt ngựa mà Mai Thiển để mắt tới, mấy tư binh này cũng không mù, một nhà Mai Thiển bọn họ liền trơ mắt nhìn mấy con ngựa chết kia bị mấy tư binh kéo đi.
Vì muốn tìm hiểu tin tức, Mai Nhị Hổ lại đi lên trước tìm Trần quản sự bắt chuyện, nói là muốn giúp đỡ.
Không biết có phải là góc độ nhìn người của Mai Thiển có vấn đề hay không, mà nàng cảm thấy cái người Trần quản sự kia sau khi nhìn thấy phụ thân nhà mình, thần sắc trên mặt rất là hiền lành, hoàn toàn khác xa với bộ dáng lạnh như băng lúc ban đầu nhìn thấy bọn họ.
“Ngẩn người làm gì đó?”
Bên này, bà nàng đang chỉ huy người trong nhà đem lương thực lục soát được bỏ vào trong túi, còn đặc biệt lấy ra một ít để thưởng cho tuyển thủ phụ trách khiêng vác trong nhà—— chú lừa nhỏ màu xám.
Thấy Mai Thiển đang ngây người đứng ở cách đó không xa, Mai lão thái liền nhịn không được gọi một tiếng.
“Con tới đây.”
Mai Thiển xoay người lại, quét mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang bận rộn, liền ho nhẹ một tiếng, nói:
“Nội, lúc nãy con tìm thấy một túi thức ăn chưa từng thấy qua ở trong người bọn Tây Nhung, con thấy bọn chúng giấu ở chỗ khá kín đáo, chắc là thứ tốt.”
Mai Thiển thấp giọng nói xong, liền thấy ánh mắt bà nàng sáng lên.
Ôi chao, bà bỗng nhiên phát hiện ra, cả nhà bọn họ đi ra ngoài lục soát đồ, kết quả đều không lợi hại bằng một mình Mai Thiển đi lục soát nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.