Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Chương 22: Tình Thế Không Tốt 2
Vạn Sĩ Tư Linh
05/11/2024
Chờ đến khi Mai Nhị Hổ hỏi thăm tin tức quay lại, giày rơm trong tay Tưởng thị cũng đã thành hình.
“Nghe nói Vân Trung Thành ở phía tây đã hoàn toàn thất thủ rồi, tất cả các tướng sĩ thủ thành đều hi sinh thân mình cho tổ quốc……”
Lúc Mai Nhị Hổ nói chuyện, giọng nói ép đến cực thấp.
Mai Thiển thấy thần sắc ông suy sụp, hốc mắt ửng đỏ, bộ dáng giống như vừa mới khóc một trận vậy.
“Trước đó đã nghe nói quân Tây Nhung sẽ đánh thẳng một đường tiến vào kinh thành.Vân Trung Thành vốn dĩ chính là biên quan lớn nhất trên con đường từ Hưng An phủ đến kinh thành, bây giờ Vân Trung Thành đã thất thủ, vậy thì phía tây Hưng An phủ hoàn toàn không có khả năng phòng thủ rồi.”
Những lời này cũng không phải là một nông dân như Mai Nhị Hổ có thể nói ra được, nhưng mà trí nhớ của Mai Nhị Hổ rất tốt, Trần Tam quản sự nói cái gì, ông liền ghi nhớ lại.
Sau khi trở về thì lặp lại không sót một lời, trong nhà chắc là có người sẽ nghe hiểu.
“Nghe nói phụ thân của vị quận chúa kia chính là chủ tướng của Vân Trung Thành ……”
“Trời ạ, có chuyện như vậy sao?”
“Còn không phải sao? Nghe nói vị quận chúa này bây giờ đang mặc một thân đồ tang đó.”
Mai Nhị Hổ nói có sách mách có chứng.
Nghe thấy ông nói như vậy, trước đó còn hâm mộ người ta là quận chúa, bây giờ phát hiện đã thành người cô độc, trong lòng mấy nữ quyến cũng không khỏi nhiều thêm vài phần đồng tình.
Nhưng mà Mai Thiển không chú ý tới điều này, nàng đang nghĩ đến việc phía tây hoàn toàn không có khả năng phòng thủ, quân Tây Nhung trực tiếp tiến vào biên cảnh xông về phía kinh thành.
“Chuyện Vân Trung Thành thất thủ xảy ra từ khi nào? Vị quận chúa này chạy một mạch từ phía tây tới đây, cho dù bọn họ đều cưỡi ngựa, chạy không ngừng vó, tốc độ rất nhanh, nhưng mà khi đến được đây, vậy thì chuyện ở Vân Trung Thành đã xảy ra được một thời gian rồi đúng không?”
Mai Thiển vừa hỏi như vậy, Mai Nhị Hổ cũng nghi hoặc gãi gãi đầu: “Cái này thì Trần Tam ca không nói với ta, cái này có vấn đề gì sao?”
“Nếu phía tây đã thất thủ, quân Tây Nhung đúng là có thể trực tiếp tiến vào biên cảnh đi về phía kinh thành, như vậy thì…… phía đông Hưng An phủ, bọn Tây Nhung có phải cũng sẽ xuất binh tấn công chiếm đóng hay không, để chuẩn bị sau này để người dân Tây Nhung di cư tới đây?”
Mai Thiển vừa nói ra lời này, biểu tình trên mặt mọi người đột nhiên trở nên kinh hãi.
“Thiển nha đầu, lời này cũng không thể nói bậy được!”
Hàn thị bị lời này của Mai Thiển làm cho khiếp sợ, rõ ràng ban ngày mọi người còn nghe nói sau khi đi qua Nhất Tuyến Hiệp, thì sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng như vậy nữa.
Kết quả Mai Thiển vừa thốt ra lời này, tâm trạng mấy người ở đây như rơi xuống đáy vực vậy.
“Con không nói bậy, chỉ là căn cứ vào những chuyện đã xảy ra rồi đưa ra suy đoán mà thôi.”
Nếu có chuyện tốt xảy ra, Mai Thiển sao lại muốn nói ra chuyện không tốt chứ?
“Chuyện như thế này, Thiển nha đầu có thể nghĩ ra được, mấy hộ gia đình giàu có đó toàn là những người thông minh, nhất định cũng có thể nghĩ ra được. Bọn họ nói tóm lại là sẽ có biện pháp, chúng ta cứ đi theo là được ~”
Mai lão thái cũng bị lời nói của Mai Thiển làm cho vừa kinh vừa sợ, nhưng mà cho dù có lo lắng hay sợ hãi, thì với kiến thức của mình cũng không có cách nào giải quyết được vấn đề mà Mai Thiển đang lo lắng, vì thế Mai lão thái lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Có một câu nói thế này, xảy ra chuyện lớn thì người cao nhất sẽ gánh vác trước.
“Ngày mai lúc dừng lại nghỉ ngơi, nhà lão đại đi đào rau dại với ta, chúng ta cũng phải chiếm tiên cơ trước mới được!”
Nếu như vấn đề này đã nghĩ không ra, Mai lão thái cũng không rối rắm tiếp nữa, mọi người nên quan tâm việc cần phải làm lúc này.
Ví dụ như —— tiếp tục đào rau dại.
“Chúng ta không thể miệng ăn núi lở được.” Mai lão thái nhớ tới tình huống hôm nay, thần sắc không khỏi trở nên nghiêm túc, “Chúng ta hôm nay không đào được rau dại không nói, còn ăn năm lạng hạt kê nữa, ngày mai chúng ta phải đào rau dại đem về.”
“Được!”
Hàn thị là một người rất biết tạo dựng bầu không khí, mẹ chồng bà nói cái gì bà cũng phụ họa theo.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, chỉ bởi vì vội vã đi đào rau dại, mà lần này nhà họ Mai gặp phải một đống rắc rối……
“Nghe nói Vân Trung Thành ở phía tây đã hoàn toàn thất thủ rồi, tất cả các tướng sĩ thủ thành đều hi sinh thân mình cho tổ quốc……”
Lúc Mai Nhị Hổ nói chuyện, giọng nói ép đến cực thấp.
Mai Thiển thấy thần sắc ông suy sụp, hốc mắt ửng đỏ, bộ dáng giống như vừa mới khóc một trận vậy.
“Trước đó đã nghe nói quân Tây Nhung sẽ đánh thẳng một đường tiến vào kinh thành.Vân Trung Thành vốn dĩ chính là biên quan lớn nhất trên con đường từ Hưng An phủ đến kinh thành, bây giờ Vân Trung Thành đã thất thủ, vậy thì phía tây Hưng An phủ hoàn toàn không có khả năng phòng thủ rồi.”
Những lời này cũng không phải là một nông dân như Mai Nhị Hổ có thể nói ra được, nhưng mà trí nhớ của Mai Nhị Hổ rất tốt, Trần Tam quản sự nói cái gì, ông liền ghi nhớ lại.
Sau khi trở về thì lặp lại không sót một lời, trong nhà chắc là có người sẽ nghe hiểu.
“Nghe nói phụ thân của vị quận chúa kia chính là chủ tướng của Vân Trung Thành ……”
“Trời ạ, có chuyện như vậy sao?”
“Còn không phải sao? Nghe nói vị quận chúa này bây giờ đang mặc một thân đồ tang đó.”
Mai Nhị Hổ nói có sách mách có chứng.
Nghe thấy ông nói như vậy, trước đó còn hâm mộ người ta là quận chúa, bây giờ phát hiện đã thành người cô độc, trong lòng mấy nữ quyến cũng không khỏi nhiều thêm vài phần đồng tình.
Nhưng mà Mai Thiển không chú ý tới điều này, nàng đang nghĩ đến việc phía tây hoàn toàn không có khả năng phòng thủ, quân Tây Nhung trực tiếp tiến vào biên cảnh xông về phía kinh thành.
“Chuyện Vân Trung Thành thất thủ xảy ra từ khi nào? Vị quận chúa này chạy một mạch từ phía tây tới đây, cho dù bọn họ đều cưỡi ngựa, chạy không ngừng vó, tốc độ rất nhanh, nhưng mà khi đến được đây, vậy thì chuyện ở Vân Trung Thành đã xảy ra được một thời gian rồi đúng không?”
Mai Thiển vừa hỏi như vậy, Mai Nhị Hổ cũng nghi hoặc gãi gãi đầu: “Cái này thì Trần Tam ca không nói với ta, cái này có vấn đề gì sao?”
“Nếu phía tây đã thất thủ, quân Tây Nhung đúng là có thể trực tiếp tiến vào biên cảnh đi về phía kinh thành, như vậy thì…… phía đông Hưng An phủ, bọn Tây Nhung có phải cũng sẽ xuất binh tấn công chiếm đóng hay không, để chuẩn bị sau này để người dân Tây Nhung di cư tới đây?”
Mai Thiển vừa nói ra lời này, biểu tình trên mặt mọi người đột nhiên trở nên kinh hãi.
“Thiển nha đầu, lời này cũng không thể nói bậy được!”
Hàn thị bị lời này của Mai Thiển làm cho khiếp sợ, rõ ràng ban ngày mọi người còn nghe nói sau khi đi qua Nhất Tuyến Hiệp, thì sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng như vậy nữa.
Kết quả Mai Thiển vừa thốt ra lời này, tâm trạng mấy người ở đây như rơi xuống đáy vực vậy.
“Con không nói bậy, chỉ là căn cứ vào những chuyện đã xảy ra rồi đưa ra suy đoán mà thôi.”
Nếu có chuyện tốt xảy ra, Mai Thiển sao lại muốn nói ra chuyện không tốt chứ?
“Chuyện như thế này, Thiển nha đầu có thể nghĩ ra được, mấy hộ gia đình giàu có đó toàn là những người thông minh, nhất định cũng có thể nghĩ ra được. Bọn họ nói tóm lại là sẽ có biện pháp, chúng ta cứ đi theo là được ~”
Mai lão thái cũng bị lời nói của Mai Thiển làm cho vừa kinh vừa sợ, nhưng mà cho dù có lo lắng hay sợ hãi, thì với kiến thức của mình cũng không có cách nào giải quyết được vấn đề mà Mai Thiển đang lo lắng, vì thế Mai lão thái lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Có một câu nói thế này, xảy ra chuyện lớn thì người cao nhất sẽ gánh vác trước.
“Ngày mai lúc dừng lại nghỉ ngơi, nhà lão đại đi đào rau dại với ta, chúng ta cũng phải chiếm tiên cơ trước mới được!”
Nếu như vấn đề này đã nghĩ không ra, Mai lão thái cũng không rối rắm tiếp nữa, mọi người nên quan tâm việc cần phải làm lúc này.
Ví dụ như —— tiếp tục đào rau dại.
“Chúng ta không thể miệng ăn núi lở được.” Mai lão thái nhớ tới tình huống hôm nay, thần sắc không khỏi trở nên nghiêm túc, “Chúng ta hôm nay không đào được rau dại không nói, còn ăn năm lạng hạt kê nữa, ngày mai chúng ta phải đào rau dại đem về.”
“Được!”
Hàn thị là một người rất biết tạo dựng bầu không khí, mẹ chồng bà nói cái gì bà cũng phụ họa theo.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, chỉ bởi vì vội vã đi đào rau dại, mà lần này nhà họ Mai gặp phải một đống rắc rối……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.