Chương 1437:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Chỉ là một phân thân thôi, hơn nữa còn là thứ khốn kiếp phản bội Nhân tộc, căn bản không đáng cho hắn để ý.
- Ngươi không sao chứ?
Cổ Trần không quay người lại hỏi thăm Oa Hoàng.
Bành!
Cổ Trần nhẹ nhàng đưa tay lên, lực lượng đang giam cầm Oa Hoàng lập tức biến mất, nàng đã khôi phục tự do.
Nàng không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú vào Cổ Trần, mang theo chút hiếu kì.
Nàng đã nghe danh Cổ Trần từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên được thấy người thật, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, trước đó Cổ Trần cự tuyệt nàng, bây giờ lại xuất hiện ở đây.
- Không phải ngươi cự tuyệt ta sao?
Trầm mặc thật lâu, Oa Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Đúng vậy, Cổ Trần cự tuyệt, vì sao còn tới?
Cổ Trần lắc đầu bật cười:
- Ta cự tuyệt quan hệ thông gia với ngươi là vì chúng ta chưa từng gặp mặt, chẳng hiểu gì về nhau.
n\Nhưng chẳng lẽ cự tuyệt rồi là ta không thể đến đây sao?
Hắn hỏi ngược một câu.
Oa Hoàng không phản bác, đúng thế, cự tuyệt không có nghĩa là không thể tới, chẳng qua nàng không nghĩ là Cổ Trần sẽ đến, xem ra Nữ Anh đã che giấu nàng.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng Oa Hoàng lại càng phức tạp hơn, lần đầu tiên có ngươi từ chối nàng.
Ngẫm lại mà xem, Đông Hoàng năm lần bảy lượt phái người đến thỉnh cầu quan hệ thông gia đều bị nàng cự tuyệt, nhưng khi nàng chủ động tìm kiếm Cổ Trần yêu cầu quan hệ thông gia lại bị hắn từ chối, trong lòng không bối rối mới là lạ.
- Cổ Trần, không ngờ ngươi lại tới đây?
Đông Hoàng ở bên kia không được ai đế ý liền căm tức lên tiếng, sát khí đằng đằng.
Bấy giờ Cổ Trần mới quay người lại, đạm mạc nhìn Đông Hoàng, ánh mắt mang theo khinh bỉ.
Cổ Trần nói:
- Ngươi là thứ rác rưởi phản bội Nhân tộc, lấy tư cách gì đứng ở nơi này?
- Ngươi...
Đông Hoàng giận dữ, đang định nói chuyện, bất chợt Cổ Trần nhẹ nhàng vung tay lên, Đông Hoàng chưa kịp nói xong đã nổ tung, hóa thành một đoàn Ma khí tiêu biến mất.
Đây chỉ là phân thân của Đông Hoàng, trong mắt Cổ Trần chính là một trò cười, hắn giết chết đối phương như thể giết chết một con ruồi.
- Cổ Trần, bản hoàng không để yên cho ngươi
Trong hư không truyền tới một tiếng gào thét thê lương, là Đông Hoàng đã gào lên trước khi biến mất hoàn toàn.
Cổ Trần nghe thế thì cười lạnh nói:
- Đông Hoàng, trách không được ngươi lại phản bội Nhân tộc, thì ra là Nhân Ma hỗn huyết. Thật đúng lúc, mới đầu ta còn không biết nên giải quyết Đông Bộ liên minh thế nào, bây giờ không cần tìm lí do nữa.
Lời này biểu thị Đông Bộ liên minh đã bị Cổ Trần xem là đồ trong tay, trước kia hắn vẫn luôn suy tư phải làm sao mới đoạt được nó, lúc này nhờ Đông Hoàng phản bội mà mọi việc đã đơn giản hơn rất nhiều.
- Ma Đế, Thi Hoàng, Đại Hoang Thần Đế?
Cổ Trần xoay người, ánh mắt hướng vào ba kẻ còn lại.
Ánh mắt của Cổ Trần khiến đám người Ma Đế cũng nhịn không được run lên bần bật, nhìn hắn đầy cảnh giác.
- Cổ Trần, đừng tưởng mình có chút danh tiếng thì bản Đế sẽ sợ ngươi!
Đại Hoang Thần tộc Thần Đế hừ lạnh, trong mắt là sát ý lạnh thấu xương, cả người tràn ngập khí tức khủng bố.
Hoang Vu Chi Khí bắt đầu lan tỏa, hoa cỏ cây cối trong bí cảnh bỗng nhiên trở nên khô héo rồi lụi tàn.
Cổ Trần kinh ngạc, hắn lại cảm nhận được khí tức của thời gian trong cỗ Hoang Vu Chi Khí này.
- Hoang Vu Chi Khí, chết đi!
Chỉ nghe một tiếng hét giận dữ, nguy hiểm ập đến, giống như vạn vật đều phải mục nát dưới lực lượng đáng sợ đó.
- Cẩn thận, đây là Hoang Vu Chi Khí, có thể khiến bản nguyên tổn thương.
Sau lưng truyền tới một giọng nói thanh thúy ôn hòa, là Oa Hoàng mở miệng nhắc nhở.
Cổ Trần cười nhạt đáp:
- Chỉ là Hoang Vu Chi Khí, chẳng qua nó dính được chút ít Tuế Nguyệt khí tức mà thôi, xem ta phá nó!
Vừa dứt lời, Cổ Trần vươn tay chỉ một cái.
Ông!
Hư không run rẩy, toàn bộ bí cảnh lập tức yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, một lực lượng vô hình khuếch tán, Hoang Vu Chi Khí tán loạn rồi biến mất, cứ như bị một thứ gì đó chôn vùi ngay tại chỗ.
- Không... không có khả năng!
Đại Hoang Thần Đế trợn to mắt, không dám tin Hoang Vu Chi Khí của bản thân lại bị phá giải dễ dàng như thế.
Nhưng không chờ hắn bình tĩnh lại, một cỗ lực lượng thần bí đã phủ xuống, trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể mình dần dần rã ra, sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi.
- Không hay...
Đại Hoang Thần Đế kinh hô, toàn thân bốc lên quang mang mãnh liệt, muốn chống cự.
Nhưng kết quả khiến hắn hoảng sợ vạn phần, mặc kệ hắn ngăn cản như thế nào, đều không thể ngăn cản sinh mệnh đang biến mất từng chút một.
- Không, đây là cái gì?
- Ngươi không sao chứ?
Cổ Trần không quay người lại hỏi thăm Oa Hoàng.
Bành!
Cổ Trần nhẹ nhàng đưa tay lên, lực lượng đang giam cầm Oa Hoàng lập tức biến mất, nàng đã khôi phục tự do.
Nàng không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú vào Cổ Trần, mang theo chút hiếu kì.
Nàng đã nghe danh Cổ Trần từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên được thấy người thật, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, trước đó Cổ Trần cự tuyệt nàng, bây giờ lại xuất hiện ở đây.
- Không phải ngươi cự tuyệt ta sao?
Trầm mặc thật lâu, Oa Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Đúng vậy, Cổ Trần cự tuyệt, vì sao còn tới?
Cổ Trần lắc đầu bật cười:
- Ta cự tuyệt quan hệ thông gia với ngươi là vì chúng ta chưa từng gặp mặt, chẳng hiểu gì về nhau.
n\Nhưng chẳng lẽ cự tuyệt rồi là ta không thể đến đây sao?
Hắn hỏi ngược một câu.
Oa Hoàng không phản bác, đúng thế, cự tuyệt không có nghĩa là không thể tới, chẳng qua nàng không nghĩ là Cổ Trần sẽ đến, xem ra Nữ Anh đã che giấu nàng.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng Oa Hoàng lại càng phức tạp hơn, lần đầu tiên có ngươi từ chối nàng.
Ngẫm lại mà xem, Đông Hoàng năm lần bảy lượt phái người đến thỉnh cầu quan hệ thông gia đều bị nàng cự tuyệt, nhưng khi nàng chủ động tìm kiếm Cổ Trần yêu cầu quan hệ thông gia lại bị hắn từ chối, trong lòng không bối rối mới là lạ.
- Cổ Trần, không ngờ ngươi lại tới đây?
Đông Hoàng ở bên kia không được ai đế ý liền căm tức lên tiếng, sát khí đằng đằng.
Bấy giờ Cổ Trần mới quay người lại, đạm mạc nhìn Đông Hoàng, ánh mắt mang theo khinh bỉ.
Cổ Trần nói:
- Ngươi là thứ rác rưởi phản bội Nhân tộc, lấy tư cách gì đứng ở nơi này?
- Ngươi...
Đông Hoàng giận dữ, đang định nói chuyện, bất chợt Cổ Trần nhẹ nhàng vung tay lên, Đông Hoàng chưa kịp nói xong đã nổ tung, hóa thành một đoàn Ma khí tiêu biến mất.
Đây chỉ là phân thân của Đông Hoàng, trong mắt Cổ Trần chính là một trò cười, hắn giết chết đối phương như thể giết chết một con ruồi.
- Cổ Trần, bản hoàng không để yên cho ngươi
Trong hư không truyền tới một tiếng gào thét thê lương, là Đông Hoàng đã gào lên trước khi biến mất hoàn toàn.
Cổ Trần nghe thế thì cười lạnh nói:
- Đông Hoàng, trách không được ngươi lại phản bội Nhân tộc, thì ra là Nhân Ma hỗn huyết. Thật đúng lúc, mới đầu ta còn không biết nên giải quyết Đông Bộ liên minh thế nào, bây giờ không cần tìm lí do nữa.
Lời này biểu thị Đông Bộ liên minh đã bị Cổ Trần xem là đồ trong tay, trước kia hắn vẫn luôn suy tư phải làm sao mới đoạt được nó, lúc này nhờ Đông Hoàng phản bội mà mọi việc đã đơn giản hơn rất nhiều.
- Ma Đế, Thi Hoàng, Đại Hoang Thần Đế?
Cổ Trần xoay người, ánh mắt hướng vào ba kẻ còn lại.
Ánh mắt của Cổ Trần khiến đám người Ma Đế cũng nhịn không được run lên bần bật, nhìn hắn đầy cảnh giác.
- Cổ Trần, đừng tưởng mình có chút danh tiếng thì bản Đế sẽ sợ ngươi!
Đại Hoang Thần tộc Thần Đế hừ lạnh, trong mắt là sát ý lạnh thấu xương, cả người tràn ngập khí tức khủng bố.
Hoang Vu Chi Khí bắt đầu lan tỏa, hoa cỏ cây cối trong bí cảnh bỗng nhiên trở nên khô héo rồi lụi tàn.
Cổ Trần kinh ngạc, hắn lại cảm nhận được khí tức của thời gian trong cỗ Hoang Vu Chi Khí này.
- Hoang Vu Chi Khí, chết đi!
Chỉ nghe một tiếng hét giận dữ, nguy hiểm ập đến, giống như vạn vật đều phải mục nát dưới lực lượng đáng sợ đó.
- Cẩn thận, đây là Hoang Vu Chi Khí, có thể khiến bản nguyên tổn thương.
Sau lưng truyền tới một giọng nói thanh thúy ôn hòa, là Oa Hoàng mở miệng nhắc nhở.
Cổ Trần cười nhạt đáp:
- Chỉ là Hoang Vu Chi Khí, chẳng qua nó dính được chút ít Tuế Nguyệt khí tức mà thôi, xem ta phá nó!
Vừa dứt lời, Cổ Trần vươn tay chỉ một cái.
Ông!
Hư không run rẩy, toàn bộ bí cảnh lập tức yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, một lực lượng vô hình khuếch tán, Hoang Vu Chi Khí tán loạn rồi biến mất, cứ như bị một thứ gì đó chôn vùi ngay tại chỗ.
- Không... không có khả năng!
Đại Hoang Thần Đế trợn to mắt, không dám tin Hoang Vu Chi Khí của bản thân lại bị phá giải dễ dàng như thế.
Nhưng không chờ hắn bình tĩnh lại, một cỗ lực lượng thần bí đã phủ xuống, trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể mình dần dần rã ra, sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi.
- Không hay...
Đại Hoang Thần Đế kinh hô, toàn thân bốc lên quang mang mãnh liệt, muốn chống cự.
Nhưng kết quả khiến hắn hoảng sợ vạn phần, mặc kệ hắn ngăn cản như thế nào, đều không thể ngăn cản sinh mệnh đang biến mất từng chút một.
- Không, đây là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.