Chương 1439:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Oa Hoàng cười nhạt nói:
- Không sai, chính là phong ấn, phía dưới tòa thành này có một phong ấn, trong đó phong ấn hai tôn Thần Linh thời cổ đại.
Một tôn Tà Thần, một tôn Ma Thần, có cả Đại Hoang Thần đế đời trước nữa.
Mấy lời của nàng khiến Cổ Trần cũng phải giật mình, hắn nhíu mày hỏi:
- Thương thế của ngươi là do phong ấn lại Tà Thần hoặc là Ma Thần mà ra?
- Đúng vậy.
Oa Hoàng thừa nhận, thở dài nói tiếp:
- Một năm trước, không biết có phải là do Thánh Chiến mở ra, Thánh Nhân phải rời đi hay không, mà có một lần phong ấn bị lơi lỏng, ta phải tiến vào trong đó gia cố lại phong ấn kia.
Đáng tiếc ta không đủ năng lực, bị đạo thương rồi mãi vẫn không khỏi, sau này lại bị Đại Hoang Thần đế đánh trọng thương, cuối cùng khó lòng phục hồi như cũ.
Nói đến đây, Oa Hoàng vẫn rất thản nhiên, không hề sợ hãi tí nào.
Có thể bình tĩnh đối mặt với tử vong như thế, điểm ấy khiến Cổ Trần phải khâm phục, nàng là một nữ nhân, ở trong Man Hoang thế giới này cũng không dễ dàng gì.
Nhưng mà thương thế của nàng thật sự rất khó giải quyết, Cổ Trần cảm thấy không phải là không có khả năng khôi phục, chỉ là hơi khó chút thôi.
- Đạo thương của ngươi có thể khỏi được, nếu có thần vật chữa trị là xong.
Nghe Cổ Trần nói như thế, Oa Hoàng liền lắc đầu:
- Không cần uổng phí sức lực, ta tự biết tình trạng của mình, không còn thời gian nữa rồi.
Oa Hoàng chợt nghiêm mặt, nàng nhìn chằm chằm Cổ Trần nói:
- Cổ Trần, sau này Tây Mạc giao cho ngươi.
- Việc này để sau hẵng nói.
Cổ Trần thuận miệng ứng tiếng.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ phải trị thương cho Oa Hoàng thế nào, hắn từng gặp qua đạo thương, trước kia Vũ Hoàng cũng bị đạo thương, là nhờ thần huyết chữa khỏi.
Mặc dù không có thần vật, nhưng thần huyết trong tay Cổ Trần không khác là bao, huống hồ hắn không những có rất nhiều thần huyết mà còn có cả một bộ Thần Thi hoàn chỉnh.
Thấy Cổ Trần trầm mặc không nói, trong lòng Oa Hoàng chợt nảy lên, nhớ lại chuyện Cổ Trần cự tuyệt mình.
Nghĩ đến nó, chợt nàng cười nhạt nói:
- Nhân Hoàng quả nhiên y như lời đồn, vạn năm hiếm gặp, là kỳ tài xuất thế, đáng tiếc ta không còn sống lâu được nữa.
Haizz...
Nói xong nàng thầm thở dài, cảm thấy tiếc hận khôn nguôi.
Oa Hoàng nhìn Cổ Trần, sương mù quanh thân dần dần tản đi, làm lộ ra hình dáng tuyệt mỹ của nàng.
Khi thấy rõ nàng, ngay cả Cổ Trần cũng nhịn không được sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn chính thức nhìn thấy dung nhan của Oa Hoàng.
Nên hình dung nàng thế nào đây? Ấn tượng đầu tiên là đẹp, lại còn có khí chất đặc biệt của mẫu nghi thiên hạ, khiến người nhìn có cảm giác muốn thần phục nàng.
“Nữ nhân này, lương phối...”
Trong đầu Cổ Trần chợt nảy lên suy nghĩ đó.
Nhưng hắn lập tức gạt mọi suy nghĩ qua một bên, chững chạc đàng hoàng nhìn nàng, đồng thời cười nói:
- Ngươi sẽ không chết được, sao lại bảo là sống không lâu nữa?
Đây, ta sẽ chữa thương cho ngươi, nói thật là ta không có thần vật, nhưng lại có rất nhiều thần huyết, vừa vặn có thể chữa lành thương thế cho ngươi.
Nói xong, Cổ Trần không đợi Oa Hoàng phản ứng đã lấy ra một cái đỉnh đồng, bên trong ngập tràn thần huyết, thần uy lan tỏa khiến đối phương sợ ngây người.
Oa Hoàng ngơ ngác nhìn thần huyết sôi trào bên trong đỉnh đồng, lại nhìn Cổ Trần đến mức xuất thần.
Cổ Trần cười nói:
- Thần huyết này đủ để chữa trị đạo thương cho ngươi, không còn nhiều thời gian nữa, phải tranh thủ khôi phục lại cho ngươi rồi ra bên ngoài, ắt hẳn ngoài đó đang đánh nhau.
- Được!
Oa Hoàng cũng tỉnh táo lại rất nhanh, trong lòng hơi hơi kích động, có thể được sống, ai lại muốn chết chứ?
- Ta bắt đầu đây.
Cổ Trần nghiêm mặt hấp thu một cỗ thần huyết tới tay, luyện hóa một phen mới rót vào trong thân thể Oa Hoàng..
Oanh!
Cơ hồ trong tích tắc, từ trong cơ thể Oa Hoàng bộc phát ra từng đợt thần quang, rực rỡ vô song, hình thành nên vô số vầng sáng bao phủ chung quanh nàng.
Thần huyết vừa vào cơ thể đã kích thích một nửa thần huyết trong Oa Hoàng, bản nguyên sôi trào, vui mừng nhảy múa.
Có tác dụng cường đại của thần huyết, đạo thương của Oa Hoàng được chữa khỏi rất nhanh, không những thế, do thần huyết mà cơ thể nàng phá rồi lại lập liên tục, bản nguyên càng thêm cường đại, từ trong ra ngoài trải qua một lần phá kén trọng sinh, xảy ra biến hóa kinh người.
Cổ Trần cảm thấy một ít thánh quang mờ nhạt đang ấp ủ trong người Oa Hoàng, đây là biểu hiện của việc sắp nhập Thánh.
- Oa Hoàng, bây giờ không phải thời cơ để nhập Thánh, mau áp chế lại.
Cổ Trần lặng yên truyền âm nhắc nhở Oa Hoàng, Oa Hoàng lập tức bừng tỉnh áp chế triệu chứng đột phá kia xuống, không cho nó tiến triển thêm.
Dưới sự áp chế liên tục đó, bản thân Oa Hoàng được cải thiện về mọi phương diện, hiệu quả của thần huyết quả nhiên kinh người.
- Không sai, chính là phong ấn, phía dưới tòa thành này có một phong ấn, trong đó phong ấn hai tôn Thần Linh thời cổ đại.
Một tôn Tà Thần, một tôn Ma Thần, có cả Đại Hoang Thần đế đời trước nữa.
Mấy lời của nàng khiến Cổ Trần cũng phải giật mình, hắn nhíu mày hỏi:
- Thương thế của ngươi là do phong ấn lại Tà Thần hoặc là Ma Thần mà ra?
- Đúng vậy.
Oa Hoàng thừa nhận, thở dài nói tiếp:
- Một năm trước, không biết có phải là do Thánh Chiến mở ra, Thánh Nhân phải rời đi hay không, mà có một lần phong ấn bị lơi lỏng, ta phải tiến vào trong đó gia cố lại phong ấn kia.
Đáng tiếc ta không đủ năng lực, bị đạo thương rồi mãi vẫn không khỏi, sau này lại bị Đại Hoang Thần đế đánh trọng thương, cuối cùng khó lòng phục hồi như cũ.
Nói đến đây, Oa Hoàng vẫn rất thản nhiên, không hề sợ hãi tí nào.
Có thể bình tĩnh đối mặt với tử vong như thế, điểm ấy khiến Cổ Trần phải khâm phục, nàng là một nữ nhân, ở trong Man Hoang thế giới này cũng không dễ dàng gì.
Nhưng mà thương thế của nàng thật sự rất khó giải quyết, Cổ Trần cảm thấy không phải là không có khả năng khôi phục, chỉ là hơi khó chút thôi.
- Đạo thương của ngươi có thể khỏi được, nếu có thần vật chữa trị là xong.
Nghe Cổ Trần nói như thế, Oa Hoàng liền lắc đầu:
- Không cần uổng phí sức lực, ta tự biết tình trạng của mình, không còn thời gian nữa rồi.
Oa Hoàng chợt nghiêm mặt, nàng nhìn chằm chằm Cổ Trần nói:
- Cổ Trần, sau này Tây Mạc giao cho ngươi.
- Việc này để sau hẵng nói.
Cổ Trần thuận miệng ứng tiếng.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ phải trị thương cho Oa Hoàng thế nào, hắn từng gặp qua đạo thương, trước kia Vũ Hoàng cũng bị đạo thương, là nhờ thần huyết chữa khỏi.
Mặc dù không có thần vật, nhưng thần huyết trong tay Cổ Trần không khác là bao, huống hồ hắn không những có rất nhiều thần huyết mà còn có cả một bộ Thần Thi hoàn chỉnh.
Thấy Cổ Trần trầm mặc không nói, trong lòng Oa Hoàng chợt nảy lên, nhớ lại chuyện Cổ Trần cự tuyệt mình.
Nghĩ đến nó, chợt nàng cười nhạt nói:
- Nhân Hoàng quả nhiên y như lời đồn, vạn năm hiếm gặp, là kỳ tài xuất thế, đáng tiếc ta không còn sống lâu được nữa.
Haizz...
Nói xong nàng thầm thở dài, cảm thấy tiếc hận khôn nguôi.
Oa Hoàng nhìn Cổ Trần, sương mù quanh thân dần dần tản đi, làm lộ ra hình dáng tuyệt mỹ của nàng.
Khi thấy rõ nàng, ngay cả Cổ Trần cũng nhịn không được sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn chính thức nhìn thấy dung nhan của Oa Hoàng.
Nên hình dung nàng thế nào đây? Ấn tượng đầu tiên là đẹp, lại còn có khí chất đặc biệt của mẫu nghi thiên hạ, khiến người nhìn có cảm giác muốn thần phục nàng.
“Nữ nhân này, lương phối...”
Trong đầu Cổ Trần chợt nảy lên suy nghĩ đó.
Nhưng hắn lập tức gạt mọi suy nghĩ qua một bên, chững chạc đàng hoàng nhìn nàng, đồng thời cười nói:
- Ngươi sẽ không chết được, sao lại bảo là sống không lâu nữa?
Đây, ta sẽ chữa thương cho ngươi, nói thật là ta không có thần vật, nhưng lại có rất nhiều thần huyết, vừa vặn có thể chữa lành thương thế cho ngươi.
Nói xong, Cổ Trần không đợi Oa Hoàng phản ứng đã lấy ra một cái đỉnh đồng, bên trong ngập tràn thần huyết, thần uy lan tỏa khiến đối phương sợ ngây người.
Oa Hoàng ngơ ngác nhìn thần huyết sôi trào bên trong đỉnh đồng, lại nhìn Cổ Trần đến mức xuất thần.
Cổ Trần cười nói:
- Thần huyết này đủ để chữa trị đạo thương cho ngươi, không còn nhiều thời gian nữa, phải tranh thủ khôi phục lại cho ngươi rồi ra bên ngoài, ắt hẳn ngoài đó đang đánh nhau.
- Được!
Oa Hoàng cũng tỉnh táo lại rất nhanh, trong lòng hơi hơi kích động, có thể được sống, ai lại muốn chết chứ?
- Ta bắt đầu đây.
Cổ Trần nghiêm mặt hấp thu một cỗ thần huyết tới tay, luyện hóa một phen mới rót vào trong thân thể Oa Hoàng..
Oanh!
Cơ hồ trong tích tắc, từ trong cơ thể Oa Hoàng bộc phát ra từng đợt thần quang, rực rỡ vô song, hình thành nên vô số vầng sáng bao phủ chung quanh nàng.
Thần huyết vừa vào cơ thể đã kích thích một nửa thần huyết trong Oa Hoàng, bản nguyên sôi trào, vui mừng nhảy múa.
Có tác dụng cường đại của thần huyết, đạo thương của Oa Hoàng được chữa khỏi rất nhanh, không những thế, do thần huyết mà cơ thể nàng phá rồi lại lập liên tục, bản nguyên càng thêm cường đại, từ trong ra ngoài trải qua một lần phá kén trọng sinh, xảy ra biến hóa kinh người.
Cổ Trần cảm thấy một ít thánh quang mờ nhạt đang ấp ủ trong người Oa Hoàng, đây là biểu hiện của việc sắp nhập Thánh.
- Oa Hoàng, bây giờ không phải thời cơ để nhập Thánh, mau áp chế lại.
Cổ Trần lặng yên truyền âm nhắc nhở Oa Hoàng, Oa Hoàng lập tức bừng tỉnh áp chế triệu chứng đột phá kia xuống, không cho nó tiến triển thêm.
Dưới sự áp chế liên tục đó, bản thân Oa Hoàng được cải thiện về mọi phương diện, hiệu quả của thần huyết quả nhiên kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.