Chương 1587:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Mặt hồ chấn động, dường như vừa bị chấn nhiếp, từng vòng từng vòng gợn sóng bắt đầu không hiểu từ đâu xuất hiện, hơi nước mông lung không ngừng bao phủ toàn bộ hồ nước.
Theo thời gian dần trôi qua chỉ nhìn thấy Cổ Trần trừng mắt, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng không thể tin được.
Giờ hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao bản thân không phát hiện có sinh vật tồn tại, thì ra hắn sơ sót, bỏ qua hồ nước.
Cái hồ này!
- Một cái hồ nước có trí tuệ?
Cổ Trần sáng mắt, nhìn chằm chằm hồ nước bên dưới.
Mảnh hồ này, chính là hồ nước bên trong một mảnh ốc đảo tại sa mạc hoang vu, chỉ tầm một km vuông, bốn phía còn có thảm thực vật cùng cây xanh.
Hắn ngay từ đầu không để ý đến, cũng không có cảm giác sinh vật tồn tại, không nghĩ tới cái hồ này lại chính là một cái vật sống.
Một mảnh hồ nước còn sống ở giữa sa mạc, nó cũng là một sinh linh.
Ong ong ong...
Hồ nước rung động giống như vừa bị phát hiện bí mật, lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, toàn bộ hồ nước đều nổi lên gợn sóng như đang run lẩy bẩy.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, rốt cuộc tìm được tung tích của hơi nước vừa rồi. Nó cũng là linh trí ra đời từ cái hồ nước trước mắt này.
Bản thân hồ nước cũng chính là nó.
Tựa như sơn xuyên thảo mộc có linh tính, hồ nước xuất hiện ý thức cũng không có gì kỳ quái, cho nên Cổ Trần sau khi biết chỉ là kinh ngạc một phen.
Bất quá thử cảm ứng một chút mới kinh ngạc phát hiện ra, linh trí của cái hồ này thuần túy không tì vết, không có mảy may chút tạp chất nào.
Thuần khiết hệt như một tờ giấy trắng, tinh khiết khiến người ta không phản bác được.
Ông!
Sau một khắc, có một cỗ ý niệm tinh khiết truyền đến, một luồng hơi nước trước mặt Cổ Trần lượn quanh, khiến người ta cảm thấy từng đợt mát lạnh.
Cổ Trần sửng sốt một chút, lập tức hai mắt nhắm lại, yên lặng trao đổi ý niệm với đối phương.
Lúc này, hỏa diễm trên tay hắn cũng dần dần dập tắt, sau khi giao lưu, Cổ Trần rốt cuộc hiểu rõ cái hồ này muốn làm gì.
Nó muốn rời đi mảnh sa mạc mênh mông bát ngát này.
Cổ Trần đến khiến nó hiếu kỳ, không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu hắn, càng hy vọng có thể rời đi vùng sa mạc này.
“Ta muốn trở thành biển rộng...”
Có một đạo ý niệm truyền đến.
Đó là tâm nguyện nó dùng cả đời này để truy cầu. Đây thực sự là một hồ nước có lý tưởng, lại muốn hóa thành một vùng biển rộng.
Nhưng sa mạc hoang vu cũng chỉ có một cái hồ nước là nó, hơn nữa còn không cách nào rời đi, căn bản không có khả năng có thể hóa thành biển.
Cổ Trần ngạc nhiên, đây chính là lần đầu tiên hắn giao lưu với loại sinh linh thuần thúy tới mức này, cũng dần dần minh bạch ý nghĩ cùng lý tưởng của nó.
Lúc cả hai đang giao lưu xâm nhập, Cổ Trần dường như cảm giác mình đang dung nhập vào hồ nước, giống như trở thành một phần của hồ nước.
Bắt đầu, khung cảnh trước mắt chỉ là một vũng nước ngầm sa mạc, ngày tháng tích lũy từng bước một, ý thức cũng ra đời, bắt đầu có mộng tưởng.
Sau đó cuộc hành trình kia chính là không ngừng diễn ra, lớn mạnh lên, tiến hóa, hóa thành một vùng biển rộng.
Đáng tiếc, nơi này là sa mạc hoang vu mênh mông bát ngát, nó căn bản không có cách nào, ngay cả việc rời đi mảnh hoang mạc này cũng thế.
Căn cứ vào trí nhớ của hồ nước, mới biết được bên dưới đáy hồ có một kiện đồ vật khóa nó lại, khiến nó không thể rời đi.
Một khi nó rời đi, lập tức sẽ bị sa mạc nuốt chửng đến mức khô cằn, cuối cùng biến mất.
Cổ Trần yên lặng thể ngộ cuộc đời của nó, bất tri bất giác trên thân bỗng nhiên tuôn ra một cỗ dao động kỳ dị, hơi nước bốc lên, sương mù tràn ngập.
Trong quá trình này, Cổ Trần lĩnh ngộ được sự ảo diệu của nước, cái hồ này đã kể ra hết cuộc đời của mình, không hề giữ lại chút nào.
Cổ Trần thân lâm kỳ cảnh, bản thân trải nghiệm được cuộc đời của nó, thậm chí thể ngộ được huyền bí của nước.
Hắn ở trong đó ngộ đạo, không chỉ ngộ ra được nước cũng sẽ có huyền bí, mà còn bởi vì ý niệm đã bị đưa vào cảm ngộ cả đời dài dằng dặc của hồ nước, khiến hắn thu được thể ngộ không cách nào tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, Cổ Trần lâm vào trạng thái đốn ngộ.
Cả người hắn tràn ngập cỗ khí tức đặc thù, từng quy tắc chi lực xen lẫn, tràn ngập, không ngừng sôi trào, tăng cường.
Ngộ đạo thì rất khó, nhưng một khi đã ngộ đạo sẽ có vô số thành quả kinh người.
Cổ Trần chính là như vậy, khi hắn đang ngộ đạo, không chỉ đem quy tắc chính mình lĩnh ngộ đẩy mạnh từng chút một, tăng cường, mà càng lĩnh ngộ một số thứ trước đó hắn không hề có.
Mặc kệ là ở phương diện nào, Cổ Trần cũng thu được bước tiến dài, bổ sung vào khiếm khuyết trước đó, để 3000 quy tắc Địa Ngục Giới của hắn được bù đắp không ít.
Theo thời gian dần trôi qua chỉ nhìn thấy Cổ Trần trừng mắt, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng không thể tin được.
Giờ hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao bản thân không phát hiện có sinh vật tồn tại, thì ra hắn sơ sót, bỏ qua hồ nước.
Cái hồ này!
- Một cái hồ nước có trí tuệ?
Cổ Trần sáng mắt, nhìn chằm chằm hồ nước bên dưới.
Mảnh hồ này, chính là hồ nước bên trong một mảnh ốc đảo tại sa mạc hoang vu, chỉ tầm một km vuông, bốn phía còn có thảm thực vật cùng cây xanh.
Hắn ngay từ đầu không để ý đến, cũng không có cảm giác sinh vật tồn tại, không nghĩ tới cái hồ này lại chính là một cái vật sống.
Một mảnh hồ nước còn sống ở giữa sa mạc, nó cũng là một sinh linh.
Ong ong ong...
Hồ nước rung động giống như vừa bị phát hiện bí mật, lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, toàn bộ hồ nước đều nổi lên gợn sóng như đang run lẩy bẩy.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, rốt cuộc tìm được tung tích của hơi nước vừa rồi. Nó cũng là linh trí ra đời từ cái hồ nước trước mắt này.
Bản thân hồ nước cũng chính là nó.
Tựa như sơn xuyên thảo mộc có linh tính, hồ nước xuất hiện ý thức cũng không có gì kỳ quái, cho nên Cổ Trần sau khi biết chỉ là kinh ngạc một phen.
Bất quá thử cảm ứng một chút mới kinh ngạc phát hiện ra, linh trí của cái hồ này thuần túy không tì vết, không có mảy may chút tạp chất nào.
Thuần khiết hệt như một tờ giấy trắng, tinh khiết khiến người ta không phản bác được.
Ông!
Sau một khắc, có một cỗ ý niệm tinh khiết truyền đến, một luồng hơi nước trước mặt Cổ Trần lượn quanh, khiến người ta cảm thấy từng đợt mát lạnh.
Cổ Trần sửng sốt một chút, lập tức hai mắt nhắm lại, yên lặng trao đổi ý niệm với đối phương.
Lúc này, hỏa diễm trên tay hắn cũng dần dần dập tắt, sau khi giao lưu, Cổ Trần rốt cuộc hiểu rõ cái hồ này muốn làm gì.
Nó muốn rời đi mảnh sa mạc mênh mông bát ngát này.
Cổ Trần đến khiến nó hiếu kỳ, không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu hắn, càng hy vọng có thể rời đi vùng sa mạc này.
“Ta muốn trở thành biển rộng...”
Có một đạo ý niệm truyền đến.
Đó là tâm nguyện nó dùng cả đời này để truy cầu. Đây thực sự là một hồ nước có lý tưởng, lại muốn hóa thành một vùng biển rộng.
Nhưng sa mạc hoang vu cũng chỉ có một cái hồ nước là nó, hơn nữa còn không cách nào rời đi, căn bản không có khả năng có thể hóa thành biển.
Cổ Trần ngạc nhiên, đây chính là lần đầu tiên hắn giao lưu với loại sinh linh thuần thúy tới mức này, cũng dần dần minh bạch ý nghĩ cùng lý tưởng của nó.
Lúc cả hai đang giao lưu xâm nhập, Cổ Trần dường như cảm giác mình đang dung nhập vào hồ nước, giống như trở thành một phần của hồ nước.
Bắt đầu, khung cảnh trước mắt chỉ là một vũng nước ngầm sa mạc, ngày tháng tích lũy từng bước một, ý thức cũng ra đời, bắt đầu có mộng tưởng.
Sau đó cuộc hành trình kia chính là không ngừng diễn ra, lớn mạnh lên, tiến hóa, hóa thành một vùng biển rộng.
Đáng tiếc, nơi này là sa mạc hoang vu mênh mông bát ngát, nó căn bản không có cách nào, ngay cả việc rời đi mảnh hoang mạc này cũng thế.
Căn cứ vào trí nhớ của hồ nước, mới biết được bên dưới đáy hồ có một kiện đồ vật khóa nó lại, khiến nó không thể rời đi.
Một khi nó rời đi, lập tức sẽ bị sa mạc nuốt chửng đến mức khô cằn, cuối cùng biến mất.
Cổ Trần yên lặng thể ngộ cuộc đời của nó, bất tri bất giác trên thân bỗng nhiên tuôn ra một cỗ dao động kỳ dị, hơi nước bốc lên, sương mù tràn ngập.
Trong quá trình này, Cổ Trần lĩnh ngộ được sự ảo diệu của nước, cái hồ này đã kể ra hết cuộc đời của mình, không hề giữ lại chút nào.
Cổ Trần thân lâm kỳ cảnh, bản thân trải nghiệm được cuộc đời của nó, thậm chí thể ngộ được huyền bí của nước.
Hắn ở trong đó ngộ đạo, không chỉ ngộ ra được nước cũng sẽ có huyền bí, mà còn bởi vì ý niệm đã bị đưa vào cảm ngộ cả đời dài dằng dặc của hồ nước, khiến hắn thu được thể ngộ không cách nào tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, Cổ Trần lâm vào trạng thái đốn ngộ.
Cả người hắn tràn ngập cỗ khí tức đặc thù, từng quy tắc chi lực xen lẫn, tràn ngập, không ngừng sôi trào, tăng cường.
Ngộ đạo thì rất khó, nhưng một khi đã ngộ đạo sẽ có vô số thành quả kinh người.
Cổ Trần chính là như vậy, khi hắn đang ngộ đạo, không chỉ đem quy tắc chính mình lĩnh ngộ đẩy mạnh từng chút một, tăng cường, mà càng lĩnh ngộ một số thứ trước đó hắn không hề có.
Mặc kệ là ở phương diện nào, Cổ Trần cũng thu được bước tiến dài, bổ sung vào khiếm khuyết trước đó, để 3000 quy tắc Địa Ngục Giới của hắn được bù đắp không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.