Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 41:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Hắn hỏi: “Ngươi cho rằng, bạch thoại văn có vẻ đẹp của nhịp điệu không?”
“Đương nhiên là có.” Thi Thiên Cải trả lời mà không cần suy nghĩ: “Thậm chí, bạch thoại văn còn có thể làm thơ.”
Hiện giờ, sự phát triển của thế giới bạch thoại văn này so với thời kì nàng được học trong sách giáo khoa lịch sử ở kiếp trước còn chậm hơn một chút, dù sao cũng không có ngoại lực tác động đến thúc đẩy mọi người tiến hành thay đổi.
Tất cả đều giống như chưa biết, các thành viên của phái này vẫn đang cẩn thận tìm kiếm phương hướng.
Thức ăn đã mang lên, Thi Thiên Cải lại để bát xuống, viết một bài thơ ngắn trên giấy.
Giản Thăng Bạch đọc nhẩm, chần chờ nói: “Đây là... ?”
Thi Thiên Sửa gật đầu. Cái này là bài tập nhỏ một trong tiết học chính quy ở kiếp trước của nàng, dịch văn ngôn thành thơ hiện đại.
Tuy rằng so với mọi người thì cũng tự biết không bằng, nhưng cũng có thể co thấy rõ ràng, rằng bạch thoại văn cũng có thể viết thành thơ ca.
Trong lòng Giản Thăng Bạch sinh ra cảm giác kỳ diệu, hắn là người đứng đầu phái Giản Bạch, bởi vậy rõ ràng nhất: Kỳ thật kể cả là văn tu của phái này, trong lòng không ít người cũng cảm thấy bạch thoại văn vẫn kém một bậc.
Nhưng Thi Thiên Cải không hề có suy nghĩ như vậy trong đầu.
Vẻ mặt nàng tự nhiên, hai mắt sáng ngời, giống như trong lòng nàng đó là điều đương nhiên vậy, bạch thoại và cổ văn có thể bình đẳng với nhau, cùng nhau tỏa sáng.
===Phần 8===
Hai người bất tri bất giác thảo luận suốt một canh giờ, chậu than nhỏ dưới nồi súp đã châm lại vài lần. Giản Thăng Bạch càng kích động hơn, thậm chí còn có cảm giác trò chuyện vui vẻ, thoải mái như với người bạn tri kỷ theo như lời cổ nhân nói vậy.
Hắn lật đến trang cuối, lại nhìn thấy mấy hàng chữ dưới cùng bị gạch bỏ, dường như tác giả cũng có vẻ hơi chần chừ: “‘Phiên âm’, ‘Đơn giản hóa chữ viết’?… Nghĩa là sao vậy?”
Thi Thiên Cải nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng tự nhủ, nàng mang nhầm giấy rồi!
Tối hôm qua, nàng viết hai cái này ra, bởi vì nguyên bản đây cũng là tiết điển từng có trong vận động bạch thoại, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cảm thấy chỉ sợ quá vượt mức quy định, nên dự định tạm thời không đề cập tới.
“A…Ừm, đây là một số ý tưởng không thực tế của các tiền bối.” Thi Thiên Cải nhắm mắt nói mò: “Thật ra ta cũng không hiểu lắm, ha ha.”
Ai ngờ Giản Thăng Bạch nhìn một chút, ngữ khí kinh ngạc: “‘Phiên âm’ này là chữ viết ngoại quốc sao?”
“Đương nhiên là có.” Thi Thiên Cải trả lời mà không cần suy nghĩ: “Thậm chí, bạch thoại văn còn có thể làm thơ.”
Hiện giờ, sự phát triển của thế giới bạch thoại văn này so với thời kì nàng được học trong sách giáo khoa lịch sử ở kiếp trước còn chậm hơn một chút, dù sao cũng không có ngoại lực tác động đến thúc đẩy mọi người tiến hành thay đổi.
Tất cả đều giống như chưa biết, các thành viên của phái này vẫn đang cẩn thận tìm kiếm phương hướng.
Thức ăn đã mang lên, Thi Thiên Cải lại để bát xuống, viết một bài thơ ngắn trên giấy.
Giản Thăng Bạch đọc nhẩm, chần chờ nói: “Đây là... ?”
Thi Thiên Sửa gật đầu. Cái này là bài tập nhỏ một trong tiết học chính quy ở kiếp trước của nàng, dịch văn ngôn thành thơ hiện đại.
Tuy rằng so với mọi người thì cũng tự biết không bằng, nhưng cũng có thể co thấy rõ ràng, rằng bạch thoại văn cũng có thể viết thành thơ ca.
Trong lòng Giản Thăng Bạch sinh ra cảm giác kỳ diệu, hắn là người đứng đầu phái Giản Bạch, bởi vậy rõ ràng nhất: Kỳ thật kể cả là văn tu của phái này, trong lòng không ít người cũng cảm thấy bạch thoại văn vẫn kém một bậc.
Nhưng Thi Thiên Cải không hề có suy nghĩ như vậy trong đầu.
Vẻ mặt nàng tự nhiên, hai mắt sáng ngời, giống như trong lòng nàng đó là điều đương nhiên vậy, bạch thoại và cổ văn có thể bình đẳng với nhau, cùng nhau tỏa sáng.
===Phần 8===
Hai người bất tri bất giác thảo luận suốt một canh giờ, chậu than nhỏ dưới nồi súp đã châm lại vài lần. Giản Thăng Bạch càng kích động hơn, thậm chí còn có cảm giác trò chuyện vui vẻ, thoải mái như với người bạn tri kỷ theo như lời cổ nhân nói vậy.
Hắn lật đến trang cuối, lại nhìn thấy mấy hàng chữ dưới cùng bị gạch bỏ, dường như tác giả cũng có vẻ hơi chần chừ: “‘Phiên âm’, ‘Đơn giản hóa chữ viết’?… Nghĩa là sao vậy?”
Thi Thiên Cải nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng tự nhủ, nàng mang nhầm giấy rồi!
Tối hôm qua, nàng viết hai cái này ra, bởi vì nguyên bản đây cũng là tiết điển từng có trong vận động bạch thoại, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cảm thấy chỉ sợ quá vượt mức quy định, nên dự định tạm thời không đề cập tới.
“A…Ừm, đây là một số ý tưởng không thực tế của các tiền bối.” Thi Thiên Cải nhắm mắt nói mò: “Thật ra ta cũng không hiểu lắm, ha ha.”
Ai ngờ Giản Thăng Bạch nhìn một chút, ngữ khí kinh ngạc: “‘Phiên âm’ này là chữ viết ngoại quốc sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.