Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 42:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Thi Thiên Cải: “…”
Suýt chút nữa nàng đã có cảm giác ở nhầm thời không khác, bỗng nhiên nhớ tới từ những năm cuối của triều Tống, thế giới này đã bắt đầu khôi phục linh khí, nói cách khác, kỳ thật “chữ ngoại quốc” cũng không phải là cái gì đó quá khác thường?
“Thật ra cũng có thể suy xét. Chỉ là trước tiên phải học… Ừm, trước tiên quy định một bộ cách đọc chữ ngoại quốc, chắc sẽ hơi phiền phức.” Giản Thăng Bạch nói, nhíu mày. “Chỉ là chữ ‘Đơn giản hóa’ này quá tiến bộ, không ổn.”
Thi Thiên Cải nhịn không được nói: “Thật ra đây cũng vì để nhiều người có thể đọc hiểu chữ viết hơn.”
Coi như không nói chuyện khác, chỉ nói về lợi ích thì điều này cũng tuyệt đối có lợi với văn tu viết tiểu thuyết. Càng có nhiều độc giả thì khả năng phi thăng càng lớn hơn.
Nàng đã có kỳ ngộ xuyên qua thế giới này, đương nhiên cũng sẽ giống nhân vật xuyên qua trong tác phẩm văn học nàng từng đọc, nảy sinh một vài ý tưởng thay đổi thế giới hiện giờ.
Giản Thăng Bạch vuốt râu, dường như có điều suy nghĩ.
Hắn đang muốn nói tiếp, bên ngoài gian phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Một người vội vã tiến vào, đó là Ngô Lệ Xuân. Vẻ mặt nàng ấy lo lắng, còn mang theo sự phẫn nộ khó kìm nén, trước tiên nói một câu xin lỗi với Giản Thăng Bạch, sau đó thấp giọng nói với Thi Thiên Cải: “Thi Tam, có một tên tu sĩ Cửu Bằng lâu chủ đạo văn chương của ngươi, hôm nay phát hành, đáng giận, ta vừa mới nhìn thấy!”
“Tiêu đề của người nọ cũng không khác ngươi nhiều lắm, gọi là . Trong phái đã bàn luận ầm ĩ, ta tới gọi ngươi trở về bàn bạc đối sách!”
.................
Nàng có nên nói mình là người có kiến thức sâu rộng không nhỉ? Phản ứng đầu tiên của Thi Thiên Cải không phải 'Có người bắt chước mình' mà là 'Nhanh như vậy đã gặp phải chuyện này rồi'.
Sau khi kinh ngạc trong thoáng chốc, Nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có chút tò mò.
Cửu Bằng lâu chủ là ai? Nhìn vẻ mặt Ngô Lệ Xuân thì dường như người này không phải là một nhân vật nhỏ.
“Được, ta biết rồi, Ngô tỷ cứ bình tĩnh đã, chớ nóng nảy.” Chỗ này không phải là chỗ phù hợp để nói chuyện cụ thể, vì vậy Thi Thiên Cải gật đầu, nói xin lỗi với Giản Thăng Bạch: “Giản tiền bối, xem ra hôm nay chúng ta không có thời gian trò chuyện tiếp rồi.”
Giản Thăng Bạch từng gặp qua không ít chuyện tương tự, nhìn hai người một cái, mỉm cười: “Ta nói chuyện với ngươi rất vui vẻ, hôm nay cũng không uổng phí.”
Suýt chút nữa nàng đã có cảm giác ở nhầm thời không khác, bỗng nhiên nhớ tới từ những năm cuối của triều Tống, thế giới này đã bắt đầu khôi phục linh khí, nói cách khác, kỳ thật “chữ ngoại quốc” cũng không phải là cái gì đó quá khác thường?
“Thật ra cũng có thể suy xét. Chỉ là trước tiên phải học… Ừm, trước tiên quy định một bộ cách đọc chữ ngoại quốc, chắc sẽ hơi phiền phức.” Giản Thăng Bạch nói, nhíu mày. “Chỉ là chữ ‘Đơn giản hóa’ này quá tiến bộ, không ổn.”
Thi Thiên Cải nhịn không được nói: “Thật ra đây cũng vì để nhiều người có thể đọc hiểu chữ viết hơn.”
Coi như không nói chuyện khác, chỉ nói về lợi ích thì điều này cũng tuyệt đối có lợi với văn tu viết tiểu thuyết. Càng có nhiều độc giả thì khả năng phi thăng càng lớn hơn.
Nàng đã có kỳ ngộ xuyên qua thế giới này, đương nhiên cũng sẽ giống nhân vật xuyên qua trong tác phẩm văn học nàng từng đọc, nảy sinh một vài ý tưởng thay đổi thế giới hiện giờ.
Giản Thăng Bạch vuốt râu, dường như có điều suy nghĩ.
Hắn đang muốn nói tiếp, bên ngoài gian phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Một người vội vã tiến vào, đó là Ngô Lệ Xuân. Vẻ mặt nàng ấy lo lắng, còn mang theo sự phẫn nộ khó kìm nén, trước tiên nói một câu xin lỗi với Giản Thăng Bạch, sau đó thấp giọng nói với Thi Thiên Cải: “Thi Tam, có một tên tu sĩ Cửu Bằng lâu chủ đạo văn chương của ngươi, hôm nay phát hành, đáng giận, ta vừa mới nhìn thấy!”
“Tiêu đề của người nọ cũng không khác ngươi nhiều lắm, gọi là . Trong phái đã bàn luận ầm ĩ, ta tới gọi ngươi trở về bàn bạc đối sách!”
.................
Nàng có nên nói mình là người có kiến thức sâu rộng không nhỉ? Phản ứng đầu tiên của Thi Thiên Cải không phải 'Có người bắt chước mình' mà là 'Nhanh như vậy đã gặp phải chuyện này rồi'.
Sau khi kinh ngạc trong thoáng chốc, Nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có chút tò mò.
Cửu Bằng lâu chủ là ai? Nhìn vẻ mặt Ngô Lệ Xuân thì dường như người này không phải là một nhân vật nhỏ.
“Được, ta biết rồi, Ngô tỷ cứ bình tĩnh đã, chớ nóng nảy.” Chỗ này không phải là chỗ phù hợp để nói chuyện cụ thể, vì vậy Thi Thiên Cải gật đầu, nói xin lỗi với Giản Thăng Bạch: “Giản tiền bối, xem ra hôm nay chúng ta không có thời gian trò chuyện tiếp rồi.”
Giản Thăng Bạch từng gặp qua không ít chuyện tương tự, nhìn hai người một cái, mỉm cười: “Ta nói chuyện với ngươi rất vui vẻ, hôm nay cũng không uổng phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.