Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 4: Văn tu
Vi Ngã Vô Tửu
13/10/2023
Trong thế giới này chỉ có chữ cái mới có thể liên kết với linh khí trong trời đất, mà văn chương viết ra nếu có được cảm xúc ngưỡng mộ của người khác thì chính mình cũng có thể tự tu luyện.
Nói đơn giản, nếu văn chương của một tu sĩ càng tốt, người đọc càng nhiều, xem càng thích, thì tu vi sẽ càng cao. Đương nhiên, không phải ai cũng có thiên phú viết sách viết văn, nhưng ai cũng muốn tu tiên, bởi vậy cái nghề “Tập thư khách” này liền được sinh ra. Tập thư khách còn gọi là dẫn tiên khách, chuyên xử lý sinh hoạt cho văn tu, mở rộng con đường, đồng thời mượn văn tu để luyện hóa linh lực.
Kiếp trước Thi Thiên Cải là một tác giả mạng không tồi, nhưng sao nàng có thể dùng bạch thoại văn cổ đại để viết tiểu thuyết trong vòng chín ngày được?
Phải biết rằng, đời trước có không ít tác giả lớn chỉ vì đổi trang web, không quen thuộc với môi trường mới nên thần cách ngã xuống, hiện tại nàng còn bị thay đổi cả thế giới sống, điều mà nàng am hiểu ở kiếp trước thật sự có thể được hoan nghênh ở chỗ này sao?
Chỉ mới nghĩ đến nàng lại cảm thấy đau gan. Lần trước nàng xem tiểu thuyết bạch thoại cổ đại là lúc học lớp mười một xem Hồng Lâu Mộng, bây giờ nàng có thể nhớ được Thập Nhị Thoa tên gì đã là giỏi lắm rồi!
Về phần viết thơ từ ca phú, vậy thì càng không thể, trừ khi nàng từ bỏ điểm mấu chốt khi làm một nhà sáng tác, lựa chọn việc sao chép tác phẩm mà kiếp trước đã từng đọc qua.
Nhưng trên thực tế, cho dù muốn sao chép nàng cũng chẳng có nhiều con đường sống, bởi vì thế giới này vào những năm cuối của triều Tống mới bắt đầu khôi phục linh khí, bước vào thời đại tu tiên, nói cách khác những danh ngôn mà nàng nghe nhiều mới thuộc, phần lớn cũng có ở nơi này.
Cái hệ thống thật thật giả giả kia còn muốn nàng phải dựa vào cách thức tu luyện viết văn mới có thể sống sót, nàng không biết cái thứ đó đi vào đầu mình từ chỗ nào, nhưng nàng cũng chẳng muốn dùng mạng nhỏ của mình để kiểm tra tính thật giả của những lời đó.
...
Thi Thiên Cải rất buồn, nàng cảm giác mình như một con bồ câu bị vận mệnh bóp chặt cổ họng.
Ngô Lệ Xuân muốn nàng vẫn chuyển linh lực quanh người một vòng trước rồi mới xuống giường, nàng không biết đã qua bao lâu, lại sợ để lộ ra hành vi khác thường của mình, đành phải lo lắng nằm trên giường.
Nói đơn giản, nếu văn chương của một tu sĩ càng tốt, người đọc càng nhiều, xem càng thích, thì tu vi sẽ càng cao. Đương nhiên, không phải ai cũng có thiên phú viết sách viết văn, nhưng ai cũng muốn tu tiên, bởi vậy cái nghề “Tập thư khách” này liền được sinh ra. Tập thư khách còn gọi là dẫn tiên khách, chuyên xử lý sinh hoạt cho văn tu, mở rộng con đường, đồng thời mượn văn tu để luyện hóa linh lực.
Kiếp trước Thi Thiên Cải là một tác giả mạng không tồi, nhưng sao nàng có thể dùng bạch thoại văn cổ đại để viết tiểu thuyết trong vòng chín ngày được?
Phải biết rằng, đời trước có không ít tác giả lớn chỉ vì đổi trang web, không quen thuộc với môi trường mới nên thần cách ngã xuống, hiện tại nàng còn bị thay đổi cả thế giới sống, điều mà nàng am hiểu ở kiếp trước thật sự có thể được hoan nghênh ở chỗ này sao?
Chỉ mới nghĩ đến nàng lại cảm thấy đau gan. Lần trước nàng xem tiểu thuyết bạch thoại cổ đại là lúc học lớp mười một xem Hồng Lâu Mộng, bây giờ nàng có thể nhớ được Thập Nhị Thoa tên gì đã là giỏi lắm rồi!
Về phần viết thơ từ ca phú, vậy thì càng không thể, trừ khi nàng từ bỏ điểm mấu chốt khi làm một nhà sáng tác, lựa chọn việc sao chép tác phẩm mà kiếp trước đã từng đọc qua.
Nhưng trên thực tế, cho dù muốn sao chép nàng cũng chẳng có nhiều con đường sống, bởi vì thế giới này vào những năm cuối của triều Tống mới bắt đầu khôi phục linh khí, bước vào thời đại tu tiên, nói cách khác những danh ngôn mà nàng nghe nhiều mới thuộc, phần lớn cũng có ở nơi này.
Cái hệ thống thật thật giả giả kia còn muốn nàng phải dựa vào cách thức tu luyện viết văn mới có thể sống sót, nàng không biết cái thứ đó đi vào đầu mình từ chỗ nào, nhưng nàng cũng chẳng muốn dùng mạng nhỏ của mình để kiểm tra tính thật giả của những lời đó.
...
Thi Thiên Cải rất buồn, nàng cảm giác mình như một con bồ câu bị vận mệnh bóp chặt cổ họng.
Ngô Lệ Xuân muốn nàng vẫn chuyển linh lực quanh người một vòng trước rồi mới xuống giường, nàng không biết đã qua bao lâu, lại sợ để lộ ra hành vi khác thường của mình, đành phải lo lắng nằm trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.