Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!
Chương 3:
Nguy Hỏa
03/11/2024
Chương 3
Khúc Độ Biên nhai viên kẹo để xóa đi vị đắng trong miệng, nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng, hắn nghĩ thầm - sao mấy mô phỏng lại không có chức năng xem phim truyền hình cơ chứ.
Diệp Tiểu Viễn canh ở bên cạnh, nhìn thấy tình trạng như thể đã bị sốt cao đến mê sảng của Khúc Độ Biên, mới nhẹ nhàng tiến lại, như thường lệ mà vỗ vỗ chăn, mềm giọng khuyên nhủ: “Tiểu điện hạ mệt rồi, ngủ đi, có cần nô tài hát cho ngài nghe không?”
Khúc Độ Biên yếu ớt đáp: “Diệp Bạn Bạn, buổi trưa ăn gì…”
Diệp Tiểu Viễn: “Vẫn chưa biết, đợi lát nữa nô tài đi Đại Thiện Phòng nhìn một cái, tiểu điện hạ đói bụng rồi sao?”
“Có một chút.” Trong trí nhớ hữu hạn của cơ thể này, hắn chưa bao giờ được ăn món ngon gì cả. So với việc đói bụng, Khúc Độ Biên còn quan tâm đến cái mạng sống của mình hơn.
Nếu không tìm cách, chỉ hai ngày nữa là tuổi thọ sẽ cạn, hắn vẫn sẽ tiêu đời.
Vì vậy, Diệp Tiểu Viền liền nghe tiểu điện hạ nhà hắn ta thì thầm: “Khi ra ngoài, hỏi xem có cung nữ hoặc thái giám nào biết thái cực quyền không.”
Diệp Tiểu Viễn ngẩn ra một chút, cảm thấy tiểu điện hạ bị sốt đến mức nói mê sảng luôn rồi, hắn ta lo lắng nói: “Vâng.”
Sau đó, Diệp Tiểu Viễn vẫn luôn canh giữ bên cạnh cho đến khi Khúc Độ Biên đi vào giấc ngủ.
Diệp Tiểu Viễn cúi đầu, quấn chặt bộ đồ thái giám cũ kỹ để chống lại gió lạnh, rồi vội vàng đi về hướng Đại Thiện Phòng.
Đại Thiện Phòng cách Điện Cư An cũng rất xa.
Thông thường, nếu hoàng tử hoặc công chúa không ở chỗ Hoàng hậu hoặc các phi thì ba bữa mỗi ngày đều sẽ do Đại Thiện Phòng phái người đưa đến. Nhưng ở trong cung, những điều nên có này một khi đã rồi lại mở miệng yêu cầu thì sẽ bị xem như là “không biết điều.”
Đại Thiện Phòng là nơi phụ trách nấu ăn cho các vị chủ tử trong cung, còn thức ăn của Hoàng đế thì sẽ do Ngự Thiện Phòng phụ trách.
Hiện tại lại đúng là thời điểm các cung đến đây để nhận cơm trưa, Diệp Tiểu Viễn đến sớm, Phúc công công mới nheo mắt, nói với giọng the thé: “A, đến sớm thế, bình thường lại chẳng thấy ngươi chăm chỉ như vậy.”
Diệp Tiểu Viễn cúi người cười nói: “Phúc công công nói quá rồi, thường ngày khi nào cũng phải đợi chủ tử các cung đến lấy đồ ăn hết rồi ta mới tới, nhưng tiểu điện hạ bị bệnh nặng, nô tài mới muốn đến sớm một chút để tiểu điện hạ được ăn chút đồ nóng.”
“Bị bệnh?”
Diệp Tiểu Viễn: “Có lẽ vì trời lạnh, bị cảm lạnh.”
Phúc công công dĩ nhiên biết về tiểu hoàng tử sống ở Điện Cư An kia, trong cung, dù là hậu phi hay hoàng tử công chúa đi nữa, nếu không có được sự ân sủng của Hoàng đế thì cuộc sống thực sự không hề dễ chịu.
“Cũng làm khó cho ngươi rồi, nhưng mà đây cũng là điều tốt, trẻ nhỏ trong cung khó sống, nếu... Ngươi cũng coi như là được giải thoát khỏi nơi đó rồi, nhỉ?” Ông ta nói bóng gió: “Dù sao thì đi đâu cũng tốt hơn ở Điện Cư An.”
Diệp Tiểu Viễn: “Cảm ơn công công đã nhắc nhở, ta không có tầm mắt như ngài, nhưng không phải là phận nô tài của chúng ta cũng thân bất do kỷ sao.”
Phúc công công được khen một câu, tâm tình không tồi, cũng có chút đồng cảm với nửa câu sau của Diệp Tiểu Viễn, nên hiếm khi mà không làm khó hắn ta.
“Được rồi, lát nữa ta cũng bận lắm, ngươi nhận bữa tối hôm nay đi, tiện thể mang theo một khối bánh ngọt nữa là được.”
Diệp Tiểu Viễn cảm kích không thôi, liên tục nói những lời dễ nghe với ông ta.
Chờ đến khi đã cất cẩn thận khối bánh ngọt không dễ có được kia vào hộp đồ ăn, Diệp Tiểu Viễn mới rời khỏi Đại Thiện Phòng. Đi được một lúc khá xa, rẽ vào một góc, ở nơi không có người, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.
Hắn ta xuay người lại, nụ cười lấy lòng hèn mọn lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lùng, hắn ta nhổ một ngụm nước bọt về phía Đại Thiện Phòng.
“Lũ đê tiện, ngươi có chết thì tiểu điện hạ cũng không chết nổi đâu, tiểu điện hạ được phúc trạch phù hộ, sống lâu trăm tuổi!”
Hắn ta còn chưa nguôi giận, lại nhổ thêm một ngụm nữa, kết quả là không cẩn thận mà bị gió lạnh thốc vào làm sặc, ho đến nỗi tối trời đất tối sầm, thầm chửi một tiếng xui xẻo, rồi mới tiếp tục ôm cẩn thận hộp đồ ăn trở về.
Gió lạnh thổi đến làm hắn ta không thể mở nổi mắt, khi đến chỗ ngoặt, Diệp Tiểu Viễn thình lình bị cái gì đó vướng chân một chút, còn chưa kịp kêu lên thì cổ chân hắn ta đã bị một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy: “Cứu ta…”
Diệp Tiểu Viễn cảm thấy lông tóc trên người dựng đứng, cả người hắn ta cứng đờ, cúi đầu xuống nhìn thử.
Thì ra chỉ là một tiểu thái giám sắp chết.
Diệp Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là mình gặp quỷ nữa chứ.
Mỗi khi đến mùa đông, trong cung đều có rất đông tiểu thái giám và cung nữ bị chết vì lạnh, đây không phải chuyện hiếm lạ gì. Diệp Tiểu Viễn vùng thoát ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta không cứu được ngươi, kiếp sau cố gắng đầu thai vào một nhà tử tế đi.”
Khúc Độ Biên nhai viên kẹo để xóa đi vị đắng trong miệng, nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng, hắn nghĩ thầm - sao mấy mô phỏng lại không có chức năng xem phim truyền hình cơ chứ.
Diệp Tiểu Viễn canh ở bên cạnh, nhìn thấy tình trạng như thể đã bị sốt cao đến mê sảng của Khúc Độ Biên, mới nhẹ nhàng tiến lại, như thường lệ mà vỗ vỗ chăn, mềm giọng khuyên nhủ: “Tiểu điện hạ mệt rồi, ngủ đi, có cần nô tài hát cho ngài nghe không?”
Khúc Độ Biên yếu ớt đáp: “Diệp Bạn Bạn, buổi trưa ăn gì…”
Diệp Tiểu Viễn: “Vẫn chưa biết, đợi lát nữa nô tài đi Đại Thiện Phòng nhìn một cái, tiểu điện hạ đói bụng rồi sao?”
“Có một chút.” Trong trí nhớ hữu hạn của cơ thể này, hắn chưa bao giờ được ăn món ngon gì cả. So với việc đói bụng, Khúc Độ Biên còn quan tâm đến cái mạng sống của mình hơn.
Nếu không tìm cách, chỉ hai ngày nữa là tuổi thọ sẽ cạn, hắn vẫn sẽ tiêu đời.
Vì vậy, Diệp Tiểu Viền liền nghe tiểu điện hạ nhà hắn ta thì thầm: “Khi ra ngoài, hỏi xem có cung nữ hoặc thái giám nào biết thái cực quyền không.”
Diệp Tiểu Viễn ngẩn ra một chút, cảm thấy tiểu điện hạ bị sốt đến mức nói mê sảng luôn rồi, hắn ta lo lắng nói: “Vâng.”
Sau đó, Diệp Tiểu Viễn vẫn luôn canh giữ bên cạnh cho đến khi Khúc Độ Biên đi vào giấc ngủ.
Diệp Tiểu Viễn cúi đầu, quấn chặt bộ đồ thái giám cũ kỹ để chống lại gió lạnh, rồi vội vàng đi về hướng Đại Thiện Phòng.
Đại Thiện Phòng cách Điện Cư An cũng rất xa.
Thông thường, nếu hoàng tử hoặc công chúa không ở chỗ Hoàng hậu hoặc các phi thì ba bữa mỗi ngày đều sẽ do Đại Thiện Phòng phái người đưa đến. Nhưng ở trong cung, những điều nên có này một khi đã rồi lại mở miệng yêu cầu thì sẽ bị xem như là “không biết điều.”
Đại Thiện Phòng là nơi phụ trách nấu ăn cho các vị chủ tử trong cung, còn thức ăn của Hoàng đế thì sẽ do Ngự Thiện Phòng phụ trách.
Hiện tại lại đúng là thời điểm các cung đến đây để nhận cơm trưa, Diệp Tiểu Viễn đến sớm, Phúc công công mới nheo mắt, nói với giọng the thé: “A, đến sớm thế, bình thường lại chẳng thấy ngươi chăm chỉ như vậy.”
Diệp Tiểu Viễn cúi người cười nói: “Phúc công công nói quá rồi, thường ngày khi nào cũng phải đợi chủ tử các cung đến lấy đồ ăn hết rồi ta mới tới, nhưng tiểu điện hạ bị bệnh nặng, nô tài mới muốn đến sớm một chút để tiểu điện hạ được ăn chút đồ nóng.”
“Bị bệnh?”
Diệp Tiểu Viễn: “Có lẽ vì trời lạnh, bị cảm lạnh.”
Phúc công công dĩ nhiên biết về tiểu hoàng tử sống ở Điện Cư An kia, trong cung, dù là hậu phi hay hoàng tử công chúa đi nữa, nếu không có được sự ân sủng của Hoàng đế thì cuộc sống thực sự không hề dễ chịu.
“Cũng làm khó cho ngươi rồi, nhưng mà đây cũng là điều tốt, trẻ nhỏ trong cung khó sống, nếu... Ngươi cũng coi như là được giải thoát khỏi nơi đó rồi, nhỉ?” Ông ta nói bóng gió: “Dù sao thì đi đâu cũng tốt hơn ở Điện Cư An.”
Diệp Tiểu Viễn: “Cảm ơn công công đã nhắc nhở, ta không có tầm mắt như ngài, nhưng không phải là phận nô tài của chúng ta cũng thân bất do kỷ sao.”
Phúc công công được khen một câu, tâm tình không tồi, cũng có chút đồng cảm với nửa câu sau của Diệp Tiểu Viễn, nên hiếm khi mà không làm khó hắn ta.
“Được rồi, lát nữa ta cũng bận lắm, ngươi nhận bữa tối hôm nay đi, tiện thể mang theo một khối bánh ngọt nữa là được.”
Diệp Tiểu Viễn cảm kích không thôi, liên tục nói những lời dễ nghe với ông ta.
Chờ đến khi đã cất cẩn thận khối bánh ngọt không dễ có được kia vào hộp đồ ăn, Diệp Tiểu Viễn mới rời khỏi Đại Thiện Phòng. Đi được một lúc khá xa, rẽ vào một góc, ở nơi không có người, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.
Hắn ta xuay người lại, nụ cười lấy lòng hèn mọn lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lùng, hắn ta nhổ một ngụm nước bọt về phía Đại Thiện Phòng.
“Lũ đê tiện, ngươi có chết thì tiểu điện hạ cũng không chết nổi đâu, tiểu điện hạ được phúc trạch phù hộ, sống lâu trăm tuổi!”
Hắn ta còn chưa nguôi giận, lại nhổ thêm một ngụm nữa, kết quả là không cẩn thận mà bị gió lạnh thốc vào làm sặc, ho đến nỗi tối trời đất tối sầm, thầm chửi một tiếng xui xẻo, rồi mới tiếp tục ôm cẩn thận hộp đồ ăn trở về.
Gió lạnh thổi đến làm hắn ta không thể mở nổi mắt, khi đến chỗ ngoặt, Diệp Tiểu Viễn thình lình bị cái gì đó vướng chân một chút, còn chưa kịp kêu lên thì cổ chân hắn ta đã bị một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy: “Cứu ta…”
Diệp Tiểu Viễn cảm thấy lông tóc trên người dựng đứng, cả người hắn ta cứng đờ, cúi đầu xuống nhìn thử.
Thì ra chỉ là một tiểu thái giám sắp chết.
Diệp Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là mình gặp quỷ nữa chứ.
Mỗi khi đến mùa đông, trong cung đều có rất đông tiểu thái giám và cung nữ bị chết vì lạnh, đây không phải chuyện hiếm lạ gì. Diệp Tiểu Viễn vùng thoát ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta không cứu được ngươi, kiếp sau cố gắng đầu thai vào một nhà tử tế đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.