Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!
Chương 4:
Nguy Hỏa
03/11/2024
Chương 4
Đi được vài bước, trong đầu hắn ta bỗng nhớ đến yêu cầu của tiểu điện hạ, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, rồi lại do dự mà quay lại: “Ngươi có biết thái cực quyền không?”
“Biết... Ta biết.”
Tên thái giám nhỏ bé như nắm được cây rơm cứu mạng, vì ham muốn cầu sinh cực mạnh mà hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực của nó như thể được thắp lửa.
Diệp Tiểu Viễn bị ánh mắt đó làm cho sửng sốt.
“Được rồi, coi như số ngươi may mắn.”
Hắn ta khoác hộp đồ ăn lên trên cánh tay, dùng hai bàn tay túm chặt lấy cổ áo của tiểu thái giám nằm trên đất kia, dùng sức mà lôi đi.
Diệp Tiểu Viễn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, dáng người mảnh khảnh, không thể cõng được nó, chỉ có thể cố gắng kéo lê tiểu thái giám trên mặt đất, mệt đến nỗi hắn ta thở hổn hển, trông chẳng khác nào đang kéo một thi thể.
“Ngươi có sống sót hay không còn phụ thuộc vào ý của tiểu điện hạ, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đó trước thôi.”
Tiểu thái giám cố níu lấy chút hơi tàn, miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo, rất nhiều lần nó suýt ngất xỉu, nó cắn đầu lưỡi đến mức sắp nát, một bên là nuốt chính máu của mình, một bên là dùng chính sự đau đớn đó để duy trì sự tỉnh táo cho bản thân.
Nó không muốn chết.
Tiểu thái giám cố gắng hô hấp để giảm bớt cảm giác ngột ngạt do cổ áo bị kéo túm đi. Nó hy vọng rằng nơi ở của tiểu điện hạ trong miệng vị công công này sẽ gần hơn một chút, nếu không sợ là có thể nó sẽ thực sự chết trên đường mất.
Khó khăn lắm cũng đến được Điện Cư An.
Diệp Tiểu Viễn ném tiểu thái giám mà mình nhặt được vào một góc tránh gió, sau đó vội vàng mang hộp đồ ăn vào trong phòng.
Đối với hắn ta, tên nô tài sắp chết này còn không quan trọng bằng một bữa cơm của tiểu điện hạ đâu.
Tiểu thái giám ho khan vài tiếng, chậm chạp co người lại, cẩn thận dùng tay áo lau khô nước bùn trên mặt, sợ làm bẩn mắt của quý nhân.
*
Khúc Độ Biên đang ngủ đến mơ mơ màng màng thì bị gọi dậy để ăn cái gì đó.
Hắn ăn nửa khối bánh ngọt, uống một ít cháo, tuy rằng dù còn muốn ăn thêm nhưng cơ thể này có chút không xong, có muốn ăn cũng ăn không vào.
Diệp Tiểu Viễn cũng không nỡ ăn phần còn lại nên phần dư này cũng để lại cho hắn.
Khúc Độ Biên vỗ vỗ mặt mình để tinh thần tỉnh táo hơn: “Diệp Bạn Bạn, đã tìm được người biết thái cực quyền chưa?”
Diệp Tiểu Viễn do dự: “Trên đường về đây nô tài có nhặt được một tiểu thái giám sắp chết rét, nó nói là mình biết thái cực quyền, thế nên nô tài đã đưa nó về, bây giờ nó đang đợi ở bên ngoài ạ.”
Khúc Độ Biên rề rề mà từ trên giường ngồi dậy, lập tức muốn xuống khỏi giường.
“Ta đi xem thử!”
Diệp Tiểu Viễn sợ tới mức tim đập bình bịch.
Tô tông ơi! Bên ngoài trời lạnh như thế, lỡ trúng gió thì biết làm sao? Thế là hắn ta vội vàng ngăn lại: “Để nô tài đi gọi nó vào, điện hạ à, ngài cứ đợi ở đây một chút.”
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Trên giường bệnh, tiểu điện hạ dùng đôi mắt trông mong mà nhìn hắn ta, khuôn mặt nhỏ lại càng thêm gầy gò, khiến cho cặp mắt kia lại càng to hơn, trông thật đáng thương, như một chú mèo con bị suy dinh dưỡng vậy.
Rò ràng là chính mình đều bệnh thành như vậy, mà còn đi lo lắng cho sống chết chỏ một tên nô tài không liên quan, lòng tốt như vậy, làm sao có thể sống yên ổn trong hoàng cung được cơ chứ, làm sao có thể khiến Nương Nương ở trên trời yên lòng được đây?
Trong lòng Diệp Tiểu Viễn thở dài, hắn ta đi ra ngoài rồi đưa tiểu thái giám kia vào trong phòng.
Thấy mặt nó đã sạch sẽ hơn không ít, hắn ta cũng hơi vừa lòng mà gật đầu – là đứa hiểu chuyện.
Sợ hơi lạnh từ trên người nó ảnh hưởng đến Khúc Độ Biên, Diệp Tiểu Viễn không gọi nó lại gần mà để nó đứng cách sáu bảy bước. Tiểu thái giám liền quỳ xuống, liên tục dập đầu, giọng nó yếu ớt, hàm răng cũng bởi vì rét lạnh mà phát ra tiếng va vào nhau.
“Cầu xin… Cầu xin điện hạ thu lưu nô tài… Nô tài sau này nhất định, nhất định sẽ tận tâm báo đáp ân tình của điện hạ…”
Có lẽ vì giọng nó quá nhỏ, có lẽ vì trông nó quá thê thảm, không đủ để quý nhân để tâm, sau kho nó nói xong, trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì khác.
Nghe trong điện tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, tiểu thái giám cắn chính đầu lưỡi của mình, khi nếm được vị tanh của máu nó mới cảm nhận được một chút đau đớn, cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo, nhưng trong lòng nó lại càng lạnh lẽo, càng tuyệt vọng.
Trong cung, tính mạng của đám nô tài hèn mọn cũng chẳng khác gì bụi bặm dưới lòng bàn chân của các quý nhân cả, hèn mọn đến cực điểm. Cả người nó lại bẩn thỉu chật vật như vậy, làm sao có thể được giữ lại cơ chứ?
“Biết thái cực quyền không?” Một giọng trẻ con nho nhỏ, non nớt mềm mại, không có sức lực gì hỏi nó.
Chương 5
Tiểu thái giám lại cắn chính mình, nuốt mãu loãng chảy ra nơi đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo: “Biết, biết ạ! Trước khi vào cung nô tài có học qua một hai chiêu, cũng biết một chút công phu cơ bản.”
Một nửa tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Khúc Độ Biên đã được dỡ xuống, oa oa, cuối cùng cũng có người đến giúp hắn kéo dài sinh mệnh rồi.
Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên thân hình đang quỳ rạp trên mặt đất của tiểu thái giám – người này vẫn còn đang phát run, cũng không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi.
Tạo nghiệp mà.
Nếu mà ở hiện đại thì chắc cũng chỉ ngang tuổi học cấp hai thôi nhỉ, trông có vẻ cũng gần bằng Diệp Bạn Bạn.
“Thế thì về sau ngươi cứ ở lại trong Điện Cư An đi, hàng ngày phụ trách dạy ta võ thuật.”
Tiểu thái giám sửng sốt, sau đó liên tục nói: “Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ!”
Diệp Tiểu Viễn: “Được rồi, đi theo ta.”
Dù tiểu điện hạ đã tiếp nhận nó, nhưng nó đã bị lạnh ở bên ngoài quá lâu, khó tránh khỏi bị sốt cao một hồi. Dược liệu ở nơi này chỉ được dùng cho tiểu điện hạ, còn nô tài thì chỉ có thể uống canh gừng thôi. Có thể sống sót hay không thì còn phải xem tối nay thế nào đã.
Tiểu thái giám không biết Diệp Tiểu Viễn đang nghĩ gì, được đỡ đứng dậy, trước khi đi, nó nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Nó chỉ thấy màn che đang hơi hơi rủ xuống cùng với một đống phồng lên trong chăn bông, tiểu quý nhân đã cứu nó có vẻ như đang bị bệnh, nằm trong đống chăn đó.
Khi cửa điện vừa đóng lại, trong đầu Khúc Độ Biên, [Máy mô phỏng bệnh tật] đã có chút thay đổi.
[Nhân vật có thể giao hảo: Tiểu thái giám được nhặt về (tạm thời chưa có tên)
Độ hảo cảm: 20]
Khúc Độ Biên còn chưa kịp phàn nàn về chuyện sao mà tiểu thái giám này còn chưa có tên thì đã bị độ hảo cảm ở bên dưới thu hút toàn bộ sự chú ý.
Hai mươi? Tăng nhanh vậy á!
Tiểu thái giám mà Diệp Bạn Bạn tùy tay nhặt về không chỉ có thể dạy hắn võ thuật để kéo dài mạng sống, mà còn là một cổ phiếu tiềm năng trong tương lai để hắn có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ nữa.
Khúc Độ Biên lập tức cảm thấy liệu vừa rồi chính mình có phải là quá lãnh đạm rồi không, nếu hắn tự mình xuống giường an ủi một chút, liệu độ hảo cảm có càng tăng nhanh hơn không?
Trời ạ, lỗ rồi lỗ rồi!
Cũng không trách hắn vui mừng thành ra như vậy, bất cứ ai ngày ngày phải đối mặt với bảng đếm ngược tuổi thọ, rồi lại nhìn thấy nguồn năng lượng dự trữ tuổi thọ kiểu này thì đều sẽ không nhịn được mà hai mắt tỏa sáng thôi.
Vui thì vui đấy, nhưng Khúc Độ Biên cũng hiểu rằng tăng nhanh như vậy là vì “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” so ra thì đáng quý hơn là “dệt hoa trên gấm”, lại không phải lúc nào cũng gặp được cơ hội như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại không có độ hảo cảm của Diệp Bạn Bạn nhỉ? Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Diệp Bạn Bạn đối với hắn, thực sự thì không khác gì người thân cả.
Khúc Độ Biên thử hỏi trong đầu.
[Máy mô phỏng bệnh tật] bắn ra một câu: “Độ hảo cảm của Diệp Tiểu Viễn đã vượt qua 60 trước khi ký chủ đến rồi, nên sẽ không được thống kê vào nữa.”
Khúc Độ Biên sững sờ, sau đó cảm thấy có chút bi thương thay cho Diệp Tiểu Viễn.
Hắn ta sẽ không bao giờ biết được rằng đứa nhỏ mà hắn ta đã chăm sóc suốt hai năm kia đã lặng lẽ chết đi rồi.
Mà hắn chẳng qua chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì phần yêu thương trân trọng này của Diệp Bạn Bạn mà cảm thấy chột dạ đấy, nhưng Khúc Độ Biên thì không. Hắn đã gánh vác tình thương của Diệp Tiểu Viễn dành cho tiểu hoàng tử thì đương nhiên cũng sẽ gánh vác cả phần nhân quả này nữa.
Gì cơ? Linh hồn hắn không phải là tiểu hoàng tử cho nên không xứng ấy hả? Vậy được thôi, hãy gọi linh hồn của tiểu hoàng tử từ địa phủ về đi, hắn sẵn lòng rời khỏi cơ thể nhỏ bé này để trở về thế giới của mình để đi đầu thai, giỏi thì kêu tiểu hoàng tử ban đầu dưỡng lão cho Diệp Tiểu Viễn đi.
Nếu đã không làm được thì cần gì phải nghĩ nhiều như vậy cơ chứ.
Khúc Độ Biên chưa bao giờ lãng phí năng lượng vào những việc không thể thay đổi cả.
Thân phận này của hắn dù sao cũng là một hoàng tử, dù có tệ thế nào thì đợi đến khi ông cha nhặt được kia chết đi, ít nhất hắn cũng sẽ có một cái tước vị thân vương, cũng dư dả để hắn có thể chăm sóc tuổi già cho Diệp Bạn Bạn, đền đáp lại một tình cảm ấm áp này thay cho đứa nhỏ đã sớm qua đời kia rồi.
Thế nên là, hắn chỉ cần sống tốt là được!
*
Đi được vài bước, trong đầu hắn ta bỗng nhớ đến yêu cầu của tiểu điện hạ, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, rồi lại do dự mà quay lại: “Ngươi có biết thái cực quyền không?”
“Biết... Ta biết.”
Tên thái giám nhỏ bé như nắm được cây rơm cứu mạng, vì ham muốn cầu sinh cực mạnh mà hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực của nó như thể được thắp lửa.
Diệp Tiểu Viễn bị ánh mắt đó làm cho sửng sốt.
“Được rồi, coi như số ngươi may mắn.”
Hắn ta khoác hộp đồ ăn lên trên cánh tay, dùng hai bàn tay túm chặt lấy cổ áo của tiểu thái giám nằm trên đất kia, dùng sức mà lôi đi.
Diệp Tiểu Viễn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, dáng người mảnh khảnh, không thể cõng được nó, chỉ có thể cố gắng kéo lê tiểu thái giám trên mặt đất, mệt đến nỗi hắn ta thở hổn hển, trông chẳng khác nào đang kéo một thi thể.
“Ngươi có sống sót hay không còn phụ thuộc vào ý của tiểu điện hạ, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đó trước thôi.”
Tiểu thái giám cố níu lấy chút hơi tàn, miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo, rất nhiều lần nó suýt ngất xỉu, nó cắn đầu lưỡi đến mức sắp nát, một bên là nuốt chính máu của mình, một bên là dùng chính sự đau đớn đó để duy trì sự tỉnh táo cho bản thân.
Nó không muốn chết.
Tiểu thái giám cố gắng hô hấp để giảm bớt cảm giác ngột ngạt do cổ áo bị kéo túm đi. Nó hy vọng rằng nơi ở của tiểu điện hạ trong miệng vị công công này sẽ gần hơn một chút, nếu không sợ là có thể nó sẽ thực sự chết trên đường mất.
Khó khăn lắm cũng đến được Điện Cư An.
Diệp Tiểu Viễn ném tiểu thái giám mà mình nhặt được vào một góc tránh gió, sau đó vội vàng mang hộp đồ ăn vào trong phòng.
Đối với hắn ta, tên nô tài sắp chết này còn không quan trọng bằng một bữa cơm của tiểu điện hạ đâu.
Tiểu thái giám ho khan vài tiếng, chậm chạp co người lại, cẩn thận dùng tay áo lau khô nước bùn trên mặt, sợ làm bẩn mắt của quý nhân.
*
Khúc Độ Biên đang ngủ đến mơ mơ màng màng thì bị gọi dậy để ăn cái gì đó.
Hắn ăn nửa khối bánh ngọt, uống một ít cháo, tuy rằng dù còn muốn ăn thêm nhưng cơ thể này có chút không xong, có muốn ăn cũng ăn không vào.
Diệp Tiểu Viễn cũng không nỡ ăn phần còn lại nên phần dư này cũng để lại cho hắn.
Khúc Độ Biên vỗ vỗ mặt mình để tinh thần tỉnh táo hơn: “Diệp Bạn Bạn, đã tìm được người biết thái cực quyền chưa?”
Diệp Tiểu Viễn do dự: “Trên đường về đây nô tài có nhặt được một tiểu thái giám sắp chết rét, nó nói là mình biết thái cực quyền, thế nên nô tài đã đưa nó về, bây giờ nó đang đợi ở bên ngoài ạ.”
Khúc Độ Biên rề rề mà từ trên giường ngồi dậy, lập tức muốn xuống khỏi giường.
“Ta đi xem thử!”
Diệp Tiểu Viễn sợ tới mức tim đập bình bịch.
Tô tông ơi! Bên ngoài trời lạnh như thế, lỡ trúng gió thì biết làm sao? Thế là hắn ta vội vàng ngăn lại: “Để nô tài đi gọi nó vào, điện hạ à, ngài cứ đợi ở đây một chút.”
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Trên giường bệnh, tiểu điện hạ dùng đôi mắt trông mong mà nhìn hắn ta, khuôn mặt nhỏ lại càng thêm gầy gò, khiến cho cặp mắt kia lại càng to hơn, trông thật đáng thương, như một chú mèo con bị suy dinh dưỡng vậy.
Rò ràng là chính mình đều bệnh thành như vậy, mà còn đi lo lắng cho sống chết chỏ một tên nô tài không liên quan, lòng tốt như vậy, làm sao có thể sống yên ổn trong hoàng cung được cơ chứ, làm sao có thể khiến Nương Nương ở trên trời yên lòng được đây?
Trong lòng Diệp Tiểu Viễn thở dài, hắn ta đi ra ngoài rồi đưa tiểu thái giám kia vào trong phòng.
Thấy mặt nó đã sạch sẽ hơn không ít, hắn ta cũng hơi vừa lòng mà gật đầu – là đứa hiểu chuyện.
Sợ hơi lạnh từ trên người nó ảnh hưởng đến Khúc Độ Biên, Diệp Tiểu Viễn không gọi nó lại gần mà để nó đứng cách sáu bảy bước. Tiểu thái giám liền quỳ xuống, liên tục dập đầu, giọng nó yếu ớt, hàm răng cũng bởi vì rét lạnh mà phát ra tiếng va vào nhau.
“Cầu xin… Cầu xin điện hạ thu lưu nô tài… Nô tài sau này nhất định, nhất định sẽ tận tâm báo đáp ân tình của điện hạ…”
Có lẽ vì giọng nó quá nhỏ, có lẽ vì trông nó quá thê thảm, không đủ để quý nhân để tâm, sau kho nó nói xong, trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì khác.
Nghe trong điện tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, tiểu thái giám cắn chính đầu lưỡi của mình, khi nếm được vị tanh của máu nó mới cảm nhận được một chút đau đớn, cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo, nhưng trong lòng nó lại càng lạnh lẽo, càng tuyệt vọng.
Trong cung, tính mạng của đám nô tài hèn mọn cũng chẳng khác gì bụi bặm dưới lòng bàn chân của các quý nhân cả, hèn mọn đến cực điểm. Cả người nó lại bẩn thỉu chật vật như vậy, làm sao có thể được giữ lại cơ chứ?
“Biết thái cực quyền không?” Một giọng trẻ con nho nhỏ, non nớt mềm mại, không có sức lực gì hỏi nó.
Chương 5
Tiểu thái giám lại cắn chính mình, nuốt mãu loãng chảy ra nơi đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo: “Biết, biết ạ! Trước khi vào cung nô tài có học qua một hai chiêu, cũng biết một chút công phu cơ bản.”
Một nửa tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Khúc Độ Biên đã được dỡ xuống, oa oa, cuối cùng cũng có người đến giúp hắn kéo dài sinh mệnh rồi.
Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên thân hình đang quỳ rạp trên mặt đất của tiểu thái giám – người này vẫn còn đang phát run, cũng không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi.
Tạo nghiệp mà.
Nếu mà ở hiện đại thì chắc cũng chỉ ngang tuổi học cấp hai thôi nhỉ, trông có vẻ cũng gần bằng Diệp Bạn Bạn.
“Thế thì về sau ngươi cứ ở lại trong Điện Cư An đi, hàng ngày phụ trách dạy ta võ thuật.”
Tiểu thái giám sửng sốt, sau đó liên tục nói: “Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ!”
Diệp Tiểu Viễn: “Được rồi, đi theo ta.”
Dù tiểu điện hạ đã tiếp nhận nó, nhưng nó đã bị lạnh ở bên ngoài quá lâu, khó tránh khỏi bị sốt cao một hồi. Dược liệu ở nơi này chỉ được dùng cho tiểu điện hạ, còn nô tài thì chỉ có thể uống canh gừng thôi. Có thể sống sót hay không thì còn phải xem tối nay thế nào đã.
Tiểu thái giám không biết Diệp Tiểu Viễn đang nghĩ gì, được đỡ đứng dậy, trước khi đi, nó nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Nó chỉ thấy màn che đang hơi hơi rủ xuống cùng với một đống phồng lên trong chăn bông, tiểu quý nhân đã cứu nó có vẻ như đang bị bệnh, nằm trong đống chăn đó.
Khi cửa điện vừa đóng lại, trong đầu Khúc Độ Biên, [Máy mô phỏng bệnh tật] đã có chút thay đổi.
[Nhân vật có thể giao hảo: Tiểu thái giám được nhặt về (tạm thời chưa có tên)
Độ hảo cảm: 20]
Khúc Độ Biên còn chưa kịp phàn nàn về chuyện sao mà tiểu thái giám này còn chưa có tên thì đã bị độ hảo cảm ở bên dưới thu hút toàn bộ sự chú ý.
Hai mươi? Tăng nhanh vậy á!
Tiểu thái giám mà Diệp Bạn Bạn tùy tay nhặt về không chỉ có thể dạy hắn võ thuật để kéo dài mạng sống, mà còn là một cổ phiếu tiềm năng trong tương lai để hắn có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ nữa.
Khúc Độ Biên lập tức cảm thấy liệu vừa rồi chính mình có phải là quá lãnh đạm rồi không, nếu hắn tự mình xuống giường an ủi một chút, liệu độ hảo cảm có càng tăng nhanh hơn không?
Trời ạ, lỗ rồi lỗ rồi!
Cũng không trách hắn vui mừng thành ra như vậy, bất cứ ai ngày ngày phải đối mặt với bảng đếm ngược tuổi thọ, rồi lại nhìn thấy nguồn năng lượng dự trữ tuổi thọ kiểu này thì đều sẽ không nhịn được mà hai mắt tỏa sáng thôi.
Vui thì vui đấy, nhưng Khúc Độ Biên cũng hiểu rằng tăng nhanh như vậy là vì “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” so ra thì đáng quý hơn là “dệt hoa trên gấm”, lại không phải lúc nào cũng gặp được cơ hội như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại không có độ hảo cảm của Diệp Bạn Bạn nhỉ? Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Diệp Bạn Bạn đối với hắn, thực sự thì không khác gì người thân cả.
Khúc Độ Biên thử hỏi trong đầu.
[Máy mô phỏng bệnh tật] bắn ra một câu: “Độ hảo cảm của Diệp Tiểu Viễn đã vượt qua 60 trước khi ký chủ đến rồi, nên sẽ không được thống kê vào nữa.”
Khúc Độ Biên sững sờ, sau đó cảm thấy có chút bi thương thay cho Diệp Tiểu Viễn.
Hắn ta sẽ không bao giờ biết được rằng đứa nhỏ mà hắn ta đã chăm sóc suốt hai năm kia đã lặng lẽ chết đi rồi.
Mà hắn chẳng qua chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì phần yêu thương trân trọng này của Diệp Bạn Bạn mà cảm thấy chột dạ đấy, nhưng Khúc Độ Biên thì không. Hắn đã gánh vác tình thương của Diệp Tiểu Viễn dành cho tiểu hoàng tử thì đương nhiên cũng sẽ gánh vác cả phần nhân quả này nữa.
Gì cơ? Linh hồn hắn không phải là tiểu hoàng tử cho nên không xứng ấy hả? Vậy được thôi, hãy gọi linh hồn của tiểu hoàng tử từ địa phủ về đi, hắn sẵn lòng rời khỏi cơ thể nhỏ bé này để trở về thế giới của mình để đi đầu thai, giỏi thì kêu tiểu hoàng tử ban đầu dưỡng lão cho Diệp Tiểu Viễn đi.
Nếu đã không làm được thì cần gì phải nghĩ nhiều như vậy cơ chứ.
Khúc Độ Biên chưa bao giờ lãng phí năng lượng vào những việc không thể thay đổi cả.
Thân phận này của hắn dù sao cũng là một hoàng tử, dù có tệ thế nào thì đợi đến khi ông cha nhặt được kia chết đi, ít nhất hắn cũng sẽ có một cái tước vị thân vương, cũng dư dả để hắn có thể chăm sóc tuổi già cho Diệp Bạn Bạn, đền đáp lại một tình cảm ấm áp này thay cho đứa nhỏ đã sớm qua đời kia rồi.
Thế nên là, hắn chỉ cần sống tốt là được!
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.