Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!
Chương 5:
Nguy Hỏa
03/11/2024
Chương 5
Tiểu thái giám lại cắn chính mình, nuốt mãu loãng chảy ra nơi đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo: “Biết, biết ạ! Trước khi vào cung nô tài có học qua một hai chiêu, cũng biết một chút công phu cơ bản.”
Một nửa tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Khúc Độ Biên đã được dỡ xuống, oa oa, cuối cùng cũng có người đến giúp hắn kéo dài sinh mệnh rồi.
Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên thân hình đang quỳ rạp trên mặt đất của tiểu thái giám – người này vẫn còn đang phát run, cũng không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi.
Tạo nghiệp mà.
Nếu mà ở hiện đại thì chắc cũng chỉ ngang tuổi học cấp hai thôi nhỉ, trông có vẻ cũng gần bằng Diệp Bạn Bạn.
“Thế thì về sau ngươi cứ ở lại trong Điện Cư An đi, hàng ngày phụ trách dạy ta võ thuật.”
Tiểu thái giám sửng sốt, sau đó liên tục nói: “Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ!”
Diệp Tiểu Viễn: “Được rồi, đi theo ta.”
Dù tiểu điện hạ đã tiếp nhận nó, nhưng nó đã bị lạnh ở bên ngoài quá lâu, khó tránh khỏi bị sốt cao một hồi. Dược liệu ở nơi này chỉ được dùng cho tiểu điện hạ, còn nô tài thì chỉ có thể uống canh gừng thôi. Có thể sống sót hay không thì còn phải xem tối nay thế nào đã.
Tiểu thái giám không biết Diệp Tiểu Viễn đang nghĩ gì, được đỡ đứng dậy, trước khi đi, nó nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Nó chỉ thấy màn che đang hơi hơi rủ xuống cùng với một đống phồng lên trong chăn bông, tiểu quý nhân đã cứu nó có vẻ như đang bị bệnh, nằm trong đống chăn đó.
Khi cửa điện vừa đóng lại, trong đầu Khúc Độ Biên, [Máy mô phỏng bệnh tật] đã có chút thay đổi.
[Nhân vật có thể giao hảo: Tiểu thái giám được nhặt về (tạm thời chưa có tên)
Độ hảo cảm: 20]
Khúc Độ Biên còn chưa kịp phàn nàn về chuyện sao mà tiểu thái giám này còn chưa có tên thì đã bị độ hảo cảm ở bên dưới thu hút toàn bộ sự chú ý.
Hai mươi? Tăng nhanh vậy á!
Tiểu thái giám mà Diệp Bạn Bạn tùy tay nhặt về không chỉ có thể dạy hắn võ thuật để kéo dài mạng sống, mà còn là một cổ phiếu tiềm năng trong tương lai để hắn có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ nữa.
Khúc Độ Biên lập tức cảm thấy liệu vừa rồi chính mình có phải là quá lãnh đạm rồi không, nếu hắn tự mình xuống giường an ủi một chút, liệu độ hảo cảm có càng tăng nhanh hơn không?
Trời ạ, lỗ rồi lỗ rồi!
Cũng không trách hắn vui mừng thành ra như vậy, bất cứ ai ngày ngày phải đối mặt với bảng đếm ngược tuổi thọ, rồi lại nhìn thấy nguồn năng lượng dự trữ tuổi thọ kiểu này thì đều sẽ không nhịn được mà hai mắt tỏa sáng thôi.
Vui thì vui đấy, nhưng Khúc Độ Biên cũng hiểu rằng tăng nhanh như vậy là vì “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” so ra thì đáng quý hơn là “dệt hoa trên gấm”, lại không phải lúc nào cũng gặp được cơ hội như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại không có độ hảo cảm của Diệp Bạn Bạn nhỉ? Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Diệp Bạn Bạn đối với hắn, thực sự thì không khác gì người thân cả.
Khúc Độ Biên thử hỏi trong đầu.
[Máy mô phỏng bệnh tật] bắn ra một câu: “Độ hảo cảm của Diệp Tiểu Viễn đã vượt qua 60 trước khi ký chủ đến rồi, nên sẽ không được thống kê vào nữa.”
Khúc Độ Biên sững sờ, sau đó cảm thấy có chút bi thương thay cho Diệp Tiểu Viễn.
Hắn ta sẽ không bao giờ biết được rằng đứa nhỏ mà hắn ta đã chăm sóc suốt hai năm kia đã lặng lẽ chết đi rồi.
Mà hắn chẳng qua chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì phần yêu thương trân trọng này của Diệp Bạn Bạn mà cảm thấy chột dạ đấy, nhưng Khúc Độ Biên thì không. Hắn đã gánh vác tình thương của Diệp Tiểu Viễn dành cho tiểu hoàng tử thì đương nhiên cũng sẽ gánh vác cả phần nhân quả này nữa.
Gì cơ? Linh hồn hắn không phải là tiểu hoàng tử cho nên không xứng ấy hả? Vậy được thôi, hãy gọi linh hồn của tiểu hoàng tử từ địa phủ về đi, hắn sẵn lòng rời khỏi cơ thể nhỏ bé này để trở về thế giới của mình để đi đầu thai, giỏi thì kêu tiểu hoàng tử ban đầu dưỡng lão cho Diệp Tiểu Viễn đi.
Nếu đã không làm được thì cần gì phải nghĩ nhiều như vậy cơ chứ.
Khúc Độ Biên chưa bao giờ lãng phí năng lượng vào những việc không thể thay đổi cả.
Thân phận này của hắn dù sao cũng là một hoàng tử, dù có tệ thế nào thì đợi đến khi ông cha nhặt được kia chết đi, ít nhất hắn cũng sẽ có một cái tước vị thân vương, cũng dư dả để hắn có thể chăm sóc tuổi già cho Diệp Bạn Bạn, đền đáp lại một tình cảm ấm áp này thay cho đứa nhỏ đã sớm qua đời kia rồi.
Thế nên là, hắn chỉ cần sống tốt là được!
*
Tiểu thái giám lại cắn chính mình, nuốt mãu loãng chảy ra nơi đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo: “Biết, biết ạ! Trước khi vào cung nô tài có học qua một hai chiêu, cũng biết một chút công phu cơ bản.”
Một nửa tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Khúc Độ Biên đã được dỡ xuống, oa oa, cuối cùng cũng có người đến giúp hắn kéo dài sinh mệnh rồi.
Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên thân hình đang quỳ rạp trên mặt đất của tiểu thái giám – người này vẫn còn đang phát run, cũng không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi.
Tạo nghiệp mà.
Nếu mà ở hiện đại thì chắc cũng chỉ ngang tuổi học cấp hai thôi nhỉ, trông có vẻ cũng gần bằng Diệp Bạn Bạn.
“Thế thì về sau ngươi cứ ở lại trong Điện Cư An đi, hàng ngày phụ trách dạy ta võ thuật.”
Tiểu thái giám sửng sốt, sau đó liên tục nói: “Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ!”
Diệp Tiểu Viễn: “Được rồi, đi theo ta.”
Dù tiểu điện hạ đã tiếp nhận nó, nhưng nó đã bị lạnh ở bên ngoài quá lâu, khó tránh khỏi bị sốt cao một hồi. Dược liệu ở nơi này chỉ được dùng cho tiểu điện hạ, còn nô tài thì chỉ có thể uống canh gừng thôi. Có thể sống sót hay không thì còn phải xem tối nay thế nào đã.
Tiểu thái giám không biết Diệp Tiểu Viễn đang nghĩ gì, được đỡ đứng dậy, trước khi đi, nó nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Nó chỉ thấy màn che đang hơi hơi rủ xuống cùng với một đống phồng lên trong chăn bông, tiểu quý nhân đã cứu nó có vẻ như đang bị bệnh, nằm trong đống chăn đó.
Khi cửa điện vừa đóng lại, trong đầu Khúc Độ Biên, [Máy mô phỏng bệnh tật] đã có chút thay đổi.
[Nhân vật có thể giao hảo: Tiểu thái giám được nhặt về (tạm thời chưa có tên)
Độ hảo cảm: 20]
Khúc Độ Biên còn chưa kịp phàn nàn về chuyện sao mà tiểu thái giám này còn chưa có tên thì đã bị độ hảo cảm ở bên dưới thu hút toàn bộ sự chú ý.
Hai mươi? Tăng nhanh vậy á!
Tiểu thái giám mà Diệp Bạn Bạn tùy tay nhặt về không chỉ có thể dạy hắn võ thuật để kéo dài mạng sống, mà còn là một cổ phiếu tiềm năng trong tương lai để hắn có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ nữa.
Khúc Độ Biên lập tức cảm thấy liệu vừa rồi chính mình có phải là quá lãnh đạm rồi không, nếu hắn tự mình xuống giường an ủi một chút, liệu độ hảo cảm có càng tăng nhanh hơn không?
Trời ạ, lỗ rồi lỗ rồi!
Cũng không trách hắn vui mừng thành ra như vậy, bất cứ ai ngày ngày phải đối mặt với bảng đếm ngược tuổi thọ, rồi lại nhìn thấy nguồn năng lượng dự trữ tuổi thọ kiểu này thì đều sẽ không nhịn được mà hai mắt tỏa sáng thôi.
Vui thì vui đấy, nhưng Khúc Độ Biên cũng hiểu rằng tăng nhanh như vậy là vì “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” so ra thì đáng quý hơn là “dệt hoa trên gấm”, lại không phải lúc nào cũng gặp được cơ hội như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại không có độ hảo cảm của Diệp Bạn Bạn nhỉ? Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Diệp Bạn Bạn đối với hắn, thực sự thì không khác gì người thân cả.
Khúc Độ Biên thử hỏi trong đầu.
[Máy mô phỏng bệnh tật] bắn ra một câu: “Độ hảo cảm của Diệp Tiểu Viễn đã vượt qua 60 trước khi ký chủ đến rồi, nên sẽ không được thống kê vào nữa.”
Khúc Độ Biên sững sờ, sau đó cảm thấy có chút bi thương thay cho Diệp Tiểu Viễn.
Hắn ta sẽ không bao giờ biết được rằng đứa nhỏ mà hắn ta đã chăm sóc suốt hai năm kia đã lặng lẽ chết đi rồi.
Mà hắn chẳng qua chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì phần yêu thương trân trọng này của Diệp Bạn Bạn mà cảm thấy chột dạ đấy, nhưng Khúc Độ Biên thì không. Hắn đã gánh vác tình thương của Diệp Tiểu Viễn dành cho tiểu hoàng tử thì đương nhiên cũng sẽ gánh vác cả phần nhân quả này nữa.
Gì cơ? Linh hồn hắn không phải là tiểu hoàng tử cho nên không xứng ấy hả? Vậy được thôi, hãy gọi linh hồn của tiểu hoàng tử từ địa phủ về đi, hắn sẵn lòng rời khỏi cơ thể nhỏ bé này để trở về thế giới của mình để đi đầu thai, giỏi thì kêu tiểu hoàng tử ban đầu dưỡng lão cho Diệp Tiểu Viễn đi.
Nếu đã không làm được thì cần gì phải nghĩ nhiều như vậy cơ chứ.
Khúc Độ Biên chưa bao giờ lãng phí năng lượng vào những việc không thể thay đổi cả.
Thân phận này của hắn dù sao cũng là một hoàng tử, dù có tệ thế nào thì đợi đến khi ông cha nhặt được kia chết đi, ít nhất hắn cũng sẽ có một cái tước vị thân vương, cũng dư dả để hắn có thể chăm sóc tuổi già cho Diệp Bạn Bạn, đền đáp lại một tình cảm ấm áp này thay cho đứa nhỏ đã sớm qua đời kia rồi.
Thế nên là, hắn chỉ cần sống tốt là được!
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.