Chương 9
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Năm nhất đại học, tôi vô tình rơi vào hồ nhân tạo của trường.
Vì là khu trường cũ bỏ hoang nên vốn dĩ không có ai đi qua.
Hơn nữa gần đây trời mưa liên tiếp, mực nước dâng lên rất cao, bởi vì quá lâu không có ai quản lý nên chất nước đục ngầu xanh mét, mọc ra một lượng lớn tảo xanh, mặt nước còn trôi nổi rất nhiều rác.
Mùa đông, nước hồ lạnh thấu xương, nó điên cuồng tràn vào trong miệng và mũi tôi.
Tôi đập nước lung tung, định bắt lấy gì đó để nổi lên mặt nước, ngay cả vài tiếng kêu cứu liên tiếp đều bị nước nhấn chìm, nước lần lượt tràn qua đỉnh đầu, cơ thể của tôi cũng dần dần không còn sức lực nữa.
Tôi không khỏi bắt đầu hối hận, tại sao tôi lại đến đây một mình, làm gì có đôi trai gái nào hẹn hò ở một nơi như thế này chứ.
Đến đây còn chưa tính, tại sao tôi lại phải ngốc nghếch đi vớt con mèo kia.
Lần này thì hay rồi, con mèo kia vừa gào lên thảm thiết vừa bơi lên bờ, móc vào những khe hở giữa những tảng đá rồi mạnh mẽ bò lên, tiếp theo lập tức vẫy nước trên người rồi chạy nhanh như chớp, còn tôi lại sắp c.h.ế.t ở đây.
Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc này nữa.
Ngay lúc tôi tuyệt vọng, Cố Tri Nhàn đi ngang qua ném ba lô, nhảy xuống cứu tôi.
Anh kéo tôi lên bờ, làm biện pháp cấp cứu, sau đó cõng tôi đến phòng y tế của trường.
Tôi ngất đi, khi tỉnh lại thì anh đã đi rồi, chỉ có anh trai ở bên cạnh tôi.
Tôi tìm bác sĩ hỏi tên và số điện thoại của anh, thấp thỏm muốn thêm WeChat của anh để cảm ơn, hơn nữa còn muốn mời anh ăn cơm.
Nhưng anh lại khéo léo từ chối: Tiện tay thôi, không cần đâu.
Sau đó tôi không còn tìm được cơ hội để liên lạc nữa.
Tôi đã xóa cậu trai trước đó trêu đùa tôi, sức chú ý không tự chủ được chuyển sang ân nhân cứu mạng.
Tôi phát hiện ra anh rất lương thiện nhưng hình như kinh tế của anh có chút khó khăn, anh cầm không ít học bổng, toàn bộ thời gian ngoài giờ học đều dùng để làm việc vặt, thời gian trôi qua vẫn thảm như vậy.
Cho dù như thế, anh vẫn sẵn lòng dùng một tháng tiền lương chữa bệnh cho chó hoang nhặt được.
Đúng lúc anh trai tôi đang làm một hạng mục chip cảm biến gì đó, gần đây anh ấy rất đau đầu, “thủ lĩnh” của đội từ bỏ thử thách, có lẽ là thật sự hiểu rõ tầm quan trọng của mình, anh tôi không hề sợ hãi, kiêu ngạo đi tìm người lấp vào chỗ trống này.
Tôi đột nhiên nhớ tới chuyên ngành của Cố Tri Nhàn là cái này, hình như anh còn lấy được bản quyền sáng chế phát minh gì đó.
Kết quả là, quả nhiên anh không phụ kỳ vọng của tôi, sau khi gia nhập đội của anh tôi, anh đã tỏa sáng rực rỡ, khi hạng mục thành công thu được tiền, anh cũng nhận được hai mươi vạn tiền thưởng.
Khi tổ chức bữa tiệc ăn mừng, anh trai tôi đã kéo tôi đi đến đó.
Trong bữa tiệc, tôi căng thẳng lạ thường, căng thẳng đến nỗi môi run rẩy, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ bất an.
Anh trai thần bí hỏi anh: “Cậu còn nhớ em gái tôi không?”
Anh nhận ra tôi, mỉm cười với tôi: “Nhớ rõ, nhóc ướt sũng.”
Nghe vậy gò má tôi nóng lên.
“Em ấy vẫn rất cảm kích cậu, hạng mục chip cảm biến của tập đoàn DF cũng là do em ấy tiến cử cậu, khen cậu hết lần này đến lần khác đấy.”
Anh đứng dậy mời rượu tôi, khách sáo đến mức gần như xa cách: “Bây giờ có lẽ anh nên cảm ơn em.”
Sau đó, anh có bạn gái.
Vậy là chúng tôi không còn cơ hội nữa.
Vì là khu trường cũ bỏ hoang nên vốn dĩ không có ai đi qua.
Hơn nữa gần đây trời mưa liên tiếp, mực nước dâng lên rất cao, bởi vì quá lâu không có ai quản lý nên chất nước đục ngầu xanh mét, mọc ra một lượng lớn tảo xanh, mặt nước còn trôi nổi rất nhiều rác.
Mùa đông, nước hồ lạnh thấu xương, nó điên cuồng tràn vào trong miệng và mũi tôi.
Tôi đập nước lung tung, định bắt lấy gì đó để nổi lên mặt nước, ngay cả vài tiếng kêu cứu liên tiếp đều bị nước nhấn chìm, nước lần lượt tràn qua đỉnh đầu, cơ thể của tôi cũng dần dần không còn sức lực nữa.
Tôi không khỏi bắt đầu hối hận, tại sao tôi lại đến đây một mình, làm gì có đôi trai gái nào hẹn hò ở một nơi như thế này chứ.
Đến đây còn chưa tính, tại sao tôi lại phải ngốc nghếch đi vớt con mèo kia.
Lần này thì hay rồi, con mèo kia vừa gào lên thảm thiết vừa bơi lên bờ, móc vào những khe hở giữa những tảng đá rồi mạnh mẽ bò lên, tiếp theo lập tức vẫy nước trên người rồi chạy nhanh như chớp, còn tôi lại sắp c.h.ế.t ở đây.
Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc này nữa.
Ngay lúc tôi tuyệt vọng, Cố Tri Nhàn đi ngang qua ném ba lô, nhảy xuống cứu tôi.
Anh kéo tôi lên bờ, làm biện pháp cấp cứu, sau đó cõng tôi đến phòng y tế của trường.
Tôi ngất đi, khi tỉnh lại thì anh đã đi rồi, chỉ có anh trai ở bên cạnh tôi.
Tôi tìm bác sĩ hỏi tên và số điện thoại của anh, thấp thỏm muốn thêm WeChat của anh để cảm ơn, hơn nữa còn muốn mời anh ăn cơm.
Nhưng anh lại khéo léo từ chối: Tiện tay thôi, không cần đâu.
Sau đó tôi không còn tìm được cơ hội để liên lạc nữa.
Tôi đã xóa cậu trai trước đó trêu đùa tôi, sức chú ý không tự chủ được chuyển sang ân nhân cứu mạng.
Tôi phát hiện ra anh rất lương thiện nhưng hình như kinh tế của anh có chút khó khăn, anh cầm không ít học bổng, toàn bộ thời gian ngoài giờ học đều dùng để làm việc vặt, thời gian trôi qua vẫn thảm như vậy.
Cho dù như thế, anh vẫn sẵn lòng dùng một tháng tiền lương chữa bệnh cho chó hoang nhặt được.
Đúng lúc anh trai tôi đang làm một hạng mục chip cảm biến gì đó, gần đây anh ấy rất đau đầu, “thủ lĩnh” của đội từ bỏ thử thách, có lẽ là thật sự hiểu rõ tầm quan trọng của mình, anh tôi không hề sợ hãi, kiêu ngạo đi tìm người lấp vào chỗ trống này.
Tôi đột nhiên nhớ tới chuyên ngành của Cố Tri Nhàn là cái này, hình như anh còn lấy được bản quyền sáng chế phát minh gì đó.
Kết quả là, quả nhiên anh không phụ kỳ vọng của tôi, sau khi gia nhập đội của anh tôi, anh đã tỏa sáng rực rỡ, khi hạng mục thành công thu được tiền, anh cũng nhận được hai mươi vạn tiền thưởng.
Khi tổ chức bữa tiệc ăn mừng, anh trai tôi đã kéo tôi đi đến đó.
Trong bữa tiệc, tôi căng thẳng lạ thường, căng thẳng đến nỗi môi run rẩy, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ bất an.
Anh trai thần bí hỏi anh: “Cậu còn nhớ em gái tôi không?”
Anh nhận ra tôi, mỉm cười với tôi: “Nhớ rõ, nhóc ướt sũng.”
Nghe vậy gò má tôi nóng lên.
“Em ấy vẫn rất cảm kích cậu, hạng mục chip cảm biến của tập đoàn DF cũng là do em ấy tiến cử cậu, khen cậu hết lần này đến lần khác đấy.”
Anh đứng dậy mời rượu tôi, khách sáo đến mức gần như xa cách: “Bây giờ có lẽ anh nên cảm ơn em.”
Sau đó, anh có bạn gái.
Vậy là chúng tôi không còn cơ hội nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.