Chương 5
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Tôi và Cố Tri Nhàn đến phố ẩm thực.
Gần mười hai giờ, phố ẩm thực vẫn còn đèn đóm sáng trưng, thực khách tấp nập không dứt.
Tôi sờ sờ bụng: “Em đói bụng rồi, anh ăn cơm với em được không?”
Cố Tri Nhàn từ chối cho ý kiến.
Tôi kéo anh tìm một quầy hàng rồi ngồi xuống, hì hục gọi bốn món mặn và một bát canh, còn có năm cân tôm hùm.
“Tôi không có tiền trả.”
Anh liếc nhìn menu, hừ một tiếng rồi nói.
“Yên tâm đi, em cố ý chuẩn bị tiền tệ ở thời đại này của anh rồi, một bà dì như em làm sao có thể để một đứa nhỏ như anh tính tiền chứ.”
Anh bất mãn với xưng hô đứa nhỏ này, giễu cợt nhìn tôi: “Không phải cô nói mình là vợ tương lai của tôi sao? Giờ sinh thực tế còn muộn hơn tôi chứ gì?”
Lúc này có một cô bé xách giỏ trái cây qua bán trái cây và hoa, tôi làm bộ không nghe thấy anh nói chuyện. chọn một ít hoa quả và một bó hoa tú cầu xanh đưa cho anh: “Anh không thể ăn xoài và vải, ăn vào thì sẽ bị nổi mẩn đỏ, thích nhất là hoa tú cầu đúng không?”
Anh nhíu mày.
Tôi nhẹ giọng, nói tiếp: “Bởi vì hoa tú cầu có nghĩa là… mỹ mãn, đoàn tụ.”
Đây vẫn luôn là khát vọng của anh.
Cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng không bình tĩnh được nữa, có chút gấp gáp hỏi tôi: “Sao cô biết?”
Tôi nhẹ nhàng cầm tay anh đặt trên bàn, dịu dàng bình tĩnh nói: “Anh thích ăn tôm nhất, không thích ăn thịt dê, sợ rau thơm nhất, nói rằng nó có mùi giống như đánh rắm. Anh rất sùng bái một bậc đàn anh trong giới IT, ao ước rằng có thể trở thành người giống như anh ấy, có được đội kỹ thuật của mình. Thực ra anh rất đáng yêu, khi còn bé thường xuyên một mình lén lút trốn đi lau nước mắt, nhớ ba mẹ. Mông phải của anh có một nốt ruồi, đùi trong có một vết bớt đỏ sậm…”
Đó là những gì tôi nhìn thấy khi anh bị ung thư giai đoạn cuối.
Cố Tri Nhàn bụm mặt ngắt lời: “... Đừng nói nữa!”
Tôi nhịn cười: “Còn nữa, tai phải của anh có chút chướng ngại thính giác, đó là vì…”
Tôi không nói tiếp.
Đó là vì bị ba của anh đánh.
Cố Tri Nhàn thở hổn hển kịch liệt, mắt anh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm tôi: “Rõ ràng tôi không quen cô…”
Thức ăn được bưng lên hết đĩa này đến đĩa khác, đều là món anh thích ăn.
Trên mặt Cố Tri Nhàn tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tôi dùng giọng nói dịu dàng nhất trong cuộc đời này nói: “Bởi vì, em là vợ tương lai của anh.”
Gần mười hai giờ, phố ẩm thực vẫn còn đèn đóm sáng trưng, thực khách tấp nập không dứt.
Tôi sờ sờ bụng: “Em đói bụng rồi, anh ăn cơm với em được không?”
Cố Tri Nhàn từ chối cho ý kiến.
Tôi kéo anh tìm một quầy hàng rồi ngồi xuống, hì hục gọi bốn món mặn và một bát canh, còn có năm cân tôm hùm.
“Tôi không có tiền trả.”
Anh liếc nhìn menu, hừ một tiếng rồi nói.
“Yên tâm đi, em cố ý chuẩn bị tiền tệ ở thời đại này của anh rồi, một bà dì như em làm sao có thể để một đứa nhỏ như anh tính tiền chứ.”
Anh bất mãn với xưng hô đứa nhỏ này, giễu cợt nhìn tôi: “Không phải cô nói mình là vợ tương lai của tôi sao? Giờ sinh thực tế còn muộn hơn tôi chứ gì?”
Lúc này có một cô bé xách giỏ trái cây qua bán trái cây và hoa, tôi làm bộ không nghe thấy anh nói chuyện. chọn một ít hoa quả và một bó hoa tú cầu xanh đưa cho anh: “Anh không thể ăn xoài và vải, ăn vào thì sẽ bị nổi mẩn đỏ, thích nhất là hoa tú cầu đúng không?”
Anh nhíu mày.
Tôi nhẹ giọng, nói tiếp: “Bởi vì hoa tú cầu có nghĩa là… mỹ mãn, đoàn tụ.”
Đây vẫn luôn là khát vọng của anh.
Cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng không bình tĩnh được nữa, có chút gấp gáp hỏi tôi: “Sao cô biết?”
Tôi nhẹ nhàng cầm tay anh đặt trên bàn, dịu dàng bình tĩnh nói: “Anh thích ăn tôm nhất, không thích ăn thịt dê, sợ rau thơm nhất, nói rằng nó có mùi giống như đánh rắm. Anh rất sùng bái một bậc đàn anh trong giới IT, ao ước rằng có thể trở thành người giống như anh ấy, có được đội kỹ thuật của mình. Thực ra anh rất đáng yêu, khi còn bé thường xuyên một mình lén lút trốn đi lau nước mắt, nhớ ba mẹ. Mông phải của anh có một nốt ruồi, đùi trong có một vết bớt đỏ sậm…”
Đó là những gì tôi nhìn thấy khi anh bị ung thư giai đoạn cuối.
Cố Tri Nhàn bụm mặt ngắt lời: “... Đừng nói nữa!”
Tôi nhịn cười: “Còn nữa, tai phải của anh có chút chướng ngại thính giác, đó là vì…”
Tôi không nói tiếp.
Đó là vì bị ba của anh đánh.
Cố Tri Nhàn thở hổn hển kịch liệt, mắt anh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm tôi: “Rõ ràng tôi không quen cô…”
Thức ăn được bưng lên hết đĩa này đến đĩa khác, đều là món anh thích ăn.
Trên mặt Cố Tri Nhàn tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tôi dùng giọng nói dịu dàng nhất trong cuộc đời này nói: “Bởi vì, em là vợ tương lai của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.