Tạm Biệt Từ Tương Lai

Chương 7

Ngụy Mãn Thập Bát Toái

24/12/2024

Tôi dẫn Cố Tri Nhàn đến nhà bà lão hàng xóm.

Chuyện mà anh hối hận nhất trong tương lai chính là không thể nhìn thấy bà ấy lần cuối cùng, cũng không thể đi đến viếng thăm vào ngày tang.

Con cái của bà ấy đều dốc sức làm việc ở bên ngoài nên trong lòng vô cùng cô đơn, bà ấy coi Cố Tri Nhàn như cháu ruột mà yêu thương, nguyện vọng lớn nhất trước khi mất chính là Cố Tri Nhàn có thể đậu được một trường đại học tốt, sau này sẽ có tiền đồ lớn.

Trong nhật ký của Cố Tri Nhàn ghi lại tuổi thơ cô độc của anh, ba mẹ cãi vã suốt ngày, hai người đều ngoại tình, không có tâm trạng để ý đến anh.

Nhờ có bà lão hàng xóm tốt bụng nên anh không bị bỏ đói nữa, anh có cơm ăn, không còn mặc quần áo bẩn thỉu bốc mùi bị giáo viên và bạn bè trong trường bóp mũi ghét bỏ.

Anh cảm nhận được mùi vị tình thân ở bà lão hàng xóm.

Sau đó bà ấy qua đời, ngay cả gặp mặt lần cuối anh cũng không thể gặp được.

Gia đình đó đã chuyển đi từ lâu, cánh cửa đó cũng vĩnh viễn khép lại với anh.

Anh quỳ trước cửa khóc ba ngày.

Ba ngày sau, đi ngang qua bờ sông thì đột nhiên có ý định tự sát trong đầu.



Tôi không thể để cho anh năm của mười tám tuổi ôm lấy tiếc nuối như vậy.

Trong tang lễ, Cố Tri Nhàn quỳ rất lâu trước di ảnh bà lão hàng xóm, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, khóc đến mức gân xanh trên trán nổi lên, làm cho người nhà rất cảm động, tiến lên vây một vòng an ủi anh.

Sau khi tang lễ kết thúc, người nhà của bà lão đưa cho anh một mặt dây chuyền ngọc Phật, có lẽ do chủ nhân trước đeo quá lâu, chất ngọc đã hơi ngả vàng:

“Trước khi lâm chung, bà nội từng dặn nhất định phải đưa cho con, cảm ơn con đã làm bạn cùng bà ấy lúc tuổi già, để cho bà ấy không quá mức cô đơn ở quãng đời còn lại. Hi vọng ngọc Phật này có thể phù hộ cho con vào một trường đại học tốt, chí hướng cao xa, tiền đồ như gấm.”

Cố Tri Nhàn nhận lấy, trân trọng ôm vào lòng rồi cúi chào họ.

Trên đường ngồi tàu về nhà, Cố Tri Nhàn đột nhiên hỏi tôi: “Tôi của tương lai… rất yêu cô sao?”

Giọng của anh rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người tôi.

Tôi cười: “Tất nhiên rồi.”

Cố Tri Nhàn của tương lai mang toàn bộ tình thân thiếu thốn bù đắp cho Đồng Hi, nhất là sau khi cô ấy mang thai, anh càng bảo vệ cẩn thận, săn sóc đầy đủ.

Ngực tôi đột nhiên trở nên chua xót, tôi hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc xuống, nghiêng đầu cười nhìn anh: “Sao thế? Bắt đầu tin em rồi sao?”

Cố Tri Nhàn quay đầu, nhắm mắt lại không nói gì.



Anh ấy vẫn luôn ngoài lạnh trong nóng như vậy.

Tôi nhớ tới anh của mười năm sau, sau khi tôi chăm sóc anh ngày đêm rất lâu, anh đột nhiên mở miệng hỏi tôi: “Lý Yên, có phải em thích anh không?”

Tôi quay mặt đi, không dám trả lời anh.

Anh nở nụ cười: “Xem ra là rất thích, nhìn bộ dạng bây giờ của anh mà vẫn còn đỏ mặt.”

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, lấy hết dũng khí: “Nếu như lúc ấy em tỏ tình với anh, anh sẽ thích em chứ?”

Anh nhìn tôi một hồi, ánh mắt có chút phức tạp.

Một lúc lâu sau, câu nói từ miệng anh khiến tim tôi lạnh lẽo, tia hy vọng cuối cùng cũng bị vụt tắt: “Sẽ không.”

Ngay sau đó anh thở dài nói: “Vậy nên… Đừng nhớ mãi không quên anh nữa, mau kết hôn đi.”

Trong khoảnh khắc hấp hối, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, hơi thở yếu ớt: “Lý Yên, nếu như… Anh nói là nếu như, có kiếp sau, sẽ đến lượt anh đến tìm em.”

Cố Tri Nhàn, chúng ta không có kiếp sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạm Biệt Từ Tương Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook