Tạm Biệt Từ Tương Lai

Chương 8

Ngụy Mãn Thập Bát Toái

24/12/2024

Có lẽ do bi thương đã qua, Cố Tri Nhàn đã trải qua quá nhiều chuyện nên sốt cao.

Hai má anh đỏ bừng, môi trắng bệch không có chút màu sắc nào, anh không ngừng ho khan, còn tôi thì bận trước bận sau nấu cháo đút thuốc cho anh.

Một người bình thường rất rụt rè, lúc bị bệnh lại chui thẳng vào lòng người ta, tôi vừa đi thì anh tỉnh ngay, mở to hai mắt phủ kín tơ m.á.u nhìn tôi chăm chú, tôi đi tới đâu anh nhìn tới đó.

Mười năm sau anh cũng vậy, cực kỳ đau đớn cũng kéo tôi không buông, ép người mù nhạc như tôi hát lạc điệu cho anh nghe, anh vừa nghe vừa nhịn cười, còn tôi thì tức giận vừa đau lòng vừa xấu hổ.

Cố Tri Nhàn mơ màng thì thầm gọi tên bà nội trong miệng.

Tôi thay khăn mặt lạnh cho anh, đút nước, sau đó anh hơi mở mắt ra, nói nhỏ: “Vợ ơi…”

Sau khi tỉnh táo anh lại không muốn thừa nhận.

Chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, mua đồ ăn, tôi một mực kéo cánh tay Cố Tri Nhàn, anh ghét bỏ hất ra rồi đi theo tôi.

Đến nơi đông người, tôi lại tự giác nới lỏng.

Cố Tri Nhàn nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy chẳng phải rất mặt dày sao? Sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”

Vẻ mặt tôi cầu xin: “Em lo lắng bị người ta hỏi… Con của cô ngoan ghê, còn đi ra ngoài mua đồ ăn với cô nữa, bao nhiêu tuổi rồi thế?”



Cố Tri Nhàn cười không ra tiếng, khoác tay lên vai tôi: “... Ngốc muốn chết.”

Sau đó, đổi lại là anh ôm tôi.

Tôi nhanh chóng mua nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt xong, vô cùng lo lắng trở về nhà.

Ăn cơm xong thì trời đã tối.

Chúng tôi ngồi trên ghế ở ban công hóng gió, nghe tiếng quảng cáo phát ra từ TV, trên bệ cửa sổ có đầy chậu cây xanh, đôi khi thoang thoảng mùi thơm của quần áo đã được giặt sạch, cùng với trà cũ giải ngấy sau khi ăn xong, gom lại thành một trong ngàn ngọn đèn, từng ngọn từng ngọn lan ra đến cuối thành phố nhỏ.

Cố Tri Nhàn chỉ muốn thế thôi.

Đôi mắt của thanh niên tuấn tú có chút cảm xúc khó tả, anh hỏi tôi: “Tương lai… Bao lâu chúng ta mới gặp nhau?”

Tôi hơi sửng sốt, mím môi, mỉm cười đáp lời anh: “Còn hai năm nữa, anh sẽ gặp được em.”

"Cô tên Đồng Hi, đúng không?”

Tôi gật đầu.



Thái độ của anh đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Tôi vẫn mỉm cười đáp lại: “Ừm.”

Xin lỗi Cố Tri Nhàn, em đã lừa anh.

Nhưng không sao, anh sẽ không nhớ mặt em đâu.

Căn cứ vào quy tắc do cỗ máy thời gian định ra, vì để loại bỏ dấu vết do người xuyên không để lại, giảm bớt ảnh hưởng đối với thời không của tương lai.

Trong tương lai, chúng ta sẽ không gặp lại nhau.

Em cũng sẽ không còn xuất hiện trong quỹ đạo cuộc đời anh nữa.

Mà vì bị quy tắc khống chế, anh cũng sẽ dần dần quên đi dáng vẻ của em, trong trí nhớ của anh, em chỉ là một cái bóng mơ hồ, giống như một giấc mơ hão huyền.

Anh của tương lai, cho dù gặp thoáng qua em bao nhiêu lần đi nữa, cũng sẽ không nhớ rõ bộ dạng của em.

 

   

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạm Biệt Từ Tương Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook