Chương 39: Chương 10(3)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
16/03/2023
Buổi tối sau khi nằm trên giường, năm người dưới chăn đệm đều ăn mặc chỉnh tề, không ai buồn ngủ, cũng không ai nói chuyện.
Để tránh cho bản thân ban đêm buồn ngủ, sau bữa trưa Tống Lương Tiêu buộc mình phải nằm xuống giường nghỉ ngơi, mặc dù hầu hết thời gian nàng không ngủ, nhưng cũng coi như nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ giáng lâm.
Đến giờ Dần, ngoài cửa quả nhiên có tiếng xiềng xích co rút.
Trong phòng năm người lập tức đứng dậy chạy tới cửa, Huyên Thảo hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa, sau một tiếng "cọt kẹt" nhẹ, quả nhiên cửa bị đẩy ra!
Huyên Thảo bước ra trước, bên ngoài yên tĩnh, màn đêm dần tối, không thấy bóng người, người mở cửa cho bọn họ đã biến mất từ lâu.
Sau khi mọi người ra ngoài, Huyên Thảo nhanh chóng đóng cửa lại, sợi xích khóa cửa đã biến mất, nếu không nàng sẽ quấn sợi xích lại, nàng nhìn sang cánh cửa bên cạnh một lúc, sợi xích dày bằng hai ngón tay trên cửa phòng bên cạnh vẫn còn đó, quấn quanh cửa, rõ ràng là nam nhân kia chỉ định thả người trong phòng của họ.
Tại sao vậy?
Trong đầu Huyên Thảo tràn ngập nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi tại sao, bọn họ chỉ có một khắc để trốn thoát.
Thế là Huyên Thảo ở phía đằng trước, Tống Lương Tiêu ở cuối cùng, nhóm năm người nhanh chóng chạy về phía nhà bếp.
Giống như lời người tối hôm qua nói, vú già cùng hộ vệ trong phủ đệ như là từ trong hư không biến mất, trên đường đi cũng không gặp bất luận kẻ nào.
Huyên Thảo lúc ăn cơm trưa đã từ vú già biết được vị trí phòng bếp, cho nên bọn họ rất nhanh liền không chút trở ngại đi tới phòng bếp, chỉ cần tìm được cửa tây, là có thể thoát khỏi cái lồng giam này!
Sau khi đi nửa vòng quanh sân bếp nhỏ, với đôi mắt tinh tường Huyên Thảo nhìn thấy cánh cửa phía tây ẩn trong góc tường, đêm nay tuy trăng không tròn nhưng không bị mây mù che phủ nên có thể chiếu rõ cảnh vật xung quanh, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, từ nơi xa xôi ông trời cũng đang bận rộn giúp các nàng.
Chẳng mấy chốc một khắc sẽ qua, Huyên Thảo nín thở, không do dự đẩy mạnh về phía cửa.
Giống như cửa phòng của bọn họ, cửa tây không khóa, ngoài cửa là một con hẻm yên tĩnh, không một bóng người.
Hạnh phúc và vui sướng tràn ngập trong lòng Huyên Thảo, cô vui vẻ nhỏ giọng nói với bốn người phía sau: "Đi thôi, bên ngoài thật sự không có ai!"
Thế là năm người chân tay nhẹ nhàng yên lặng lần lượt lẻn ra khỏi cửa phía tây.
Cùng lúc đó, một tòa tiểu lâu ba tầng ở phía tây của phủ đệ đã đứng đầy người, mặc dù trong phủ đệ không có ánh sáng, nhưng nhờ ánh trăng, từ góc độ của tòa tiểu lâu, mọi thứ ở trước cửa phía tây không thể che giấu.
Nếu bây giờ Huyên Thảo và những người khác đang ở đây, thì sẽ phát hiện một trong hai người trên tiểu lâu, có một người trước đó áp giải các nàng chính là thủ lĩnh râu quai nón, phía sau lưng hắn là tất cả hộ vệ, còn người kia là một người đàn ông trung niên mặt trắng có râu, hắn mặc một chiếc trường bào cổ tròn, tay áo rộng màu xanh đen, như hòa làm một với bóng đêm nồng đậm.
Để tránh cho bản thân ban đêm buồn ngủ, sau bữa trưa Tống Lương Tiêu buộc mình phải nằm xuống giường nghỉ ngơi, mặc dù hầu hết thời gian nàng không ngủ, nhưng cũng coi như nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ giáng lâm.
Đến giờ Dần, ngoài cửa quả nhiên có tiếng xiềng xích co rút.
Trong phòng năm người lập tức đứng dậy chạy tới cửa, Huyên Thảo hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa, sau một tiếng "cọt kẹt" nhẹ, quả nhiên cửa bị đẩy ra!
Huyên Thảo bước ra trước, bên ngoài yên tĩnh, màn đêm dần tối, không thấy bóng người, người mở cửa cho bọn họ đã biến mất từ lâu.
Sau khi mọi người ra ngoài, Huyên Thảo nhanh chóng đóng cửa lại, sợi xích khóa cửa đã biến mất, nếu không nàng sẽ quấn sợi xích lại, nàng nhìn sang cánh cửa bên cạnh một lúc, sợi xích dày bằng hai ngón tay trên cửa phòng bên cạnh vẫn còn đó, quấn quanh cửa, rõ ràng là nam nhân kia chỉ định thả người trong phòng của họ.
Tại sao vậy?
Trong đầu Huyên Thảo tràn ngập nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi tại sao, bọn họ chỉ có một khắc để trốn thoát.
Thế là Huyên Thảo ở phía đằng trước, Tống Lương Tiêu ở cuối cùng, nhóm năm người nhanh chóng chạy về phía nhà bếp.
Giống như lời người tối hôm qua nói, vú già cùng hộ vệ trong phủ đệ như là từ trong hư không biến mất, trên đường đi cũng không gặp bất luận kẻ nào.
Huyên Thảo lúc ăn cơm trưa đã từ vú già biết được vị trí phòng bếp, cho nên bọn họ rất nhanh liền không chút trở ngại đi tới phòng bếp, chỉ cần tìm được cửa tây, là có thể thoát khỏi cái lồng giam này!
Sau khi đi nửa vòng quanh sân bếp nhỏ, với đôi mắt tinh tường Huyên Thảo nhìn thấy cánh cửa phía tây ẩn trong góc tường, đêm nay tuy trăng không tròn nhưng không bị mây mù che phủ nên có thể chiếu rõ cảnh vật xung quanh, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, từ nơi xa xôi ông trời cũng đang bận rộn giúp các nàng.
Chẳng mấy chốc một khắc sẽ qua, Huyên Thảo nín thở, không do dự đẩy mạnh về phía cửa.
Giống như cửa phòng của bọn họ, cửa tây không khóa, ngoài cửa là một con hẻm yên tĩnh, không một bóng người.
Hạnh phúc và vui sướng tràn ngập trong lòng Huyên Thảo, cô vui vẻ nhỏ giọng nói với bốn người phía sau: "Đi thôi, bên ngoài thật sự không có ai!"
Thế là năm người chân tay nhẹ nhàng yên lặng lần lượt lẻn ra khỏi cửa phía tây.
Cùng lúc đó, một tòa tiểu lâu ba tầng ở phía tây của phủ đệ đã đứng đầy người, mặc dù trong phủ đệ không có ánh sáng, nhưng nhờ ánh trăng, từ góc độ của tòa tiểu lâu, mọi thứ ở trước cửa phía tây không thể che giấu.
Nếu bây giờ Huyên Thảo và những người khác đang ở đây, thì sẽ phát hiện một trong hai người trên tiểu lâu, có một người trước đó áp giải các nàng chính là thủ lĩnh râu quai nón, phía sau lưng hắn là tất cả hộ vệ, còn người kia là một người đàn ông trung niên mặt trắng có râu, hắn mặc một chiếc trường bào cổ tròn, tay áo rộng màu xanh đen, như hòa làm một với bóng đêm nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.