Chương 40: Chương 11(1)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
16/03/2023
Edit : Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa
Beta: Khủng Long Phản Diện
----
Tống Lương Tiêu đi theo Huyên Thảo và những người khác, từ trong ngõ rẽ ra, xuất hiện tại một con đường yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mờ nhạt trên đầu và những chiếc đèn lồng treo cao phía trước một số phủ đệ giàu có, chiếu sáng lờ mờ con đường, ngoại trừ bọn họ thì không một bóng người.
Nhìn trái nhìn phải con đường kéo dài vô tận, Đậu Khấu không khỏi nhìn về phía Huyên Thảo, hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào?"
Hiện tại, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Huyên Thảo là người chỉ huy, đi trái hay phải đều nghe theo chỉ dẫn của nàng.
Mà bản thân Huyên Thảo cũng rất phiền não, hôm qua bọn họ đều ngồi trên xe thú, căn bản không biết đường đi của trấn An Bình, chỉ mơ hồ nhớ mình đã đi bao nhiêu ngã rẽ.
Cũng vào lúc này, trong ngõ hẻm phía sau truyền đến tiếng bước chân của bọn hộ vệ cùng với tiếng quát tháo giận dữ thúc giục: "Hỗn đản! Có một gian phòng nữ tế trốn rồi! Có lẽ các nàng chạy chưa xa! Các ngươi nghe lệnh của ta mau đuổi theo!!!"
Hỏng bét! Bên phủ đệ đã phát hiện bọn họ trốn thoát, không thể lại do dự nữa!
Huyên Thảo suy nghĩ một chút, phát hiện phía bên trái sẽ đi qua cửa chính của phủ đệ, thế là lập tức hô to với bốn thiếu nữ phía sau: "Chúng ta đi bên phải trước đi! Chạy mau!"
Dưới ánh trăng thưa thớt, các thiếu nữ loạng choạng chạy như ruồi không đầu trên đường phố vắng lặng, luôn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la hét của hộ vệ ở phía sau, như thể chỉ cần các nàng dừng lại, thì sẽ bị dã thú phía sau lưng cắn nuốt!
Mọi người đều dốc hết sức chạy, Huyên Thảo không ngừng nhìn trái nhìn phải trong khi chạy, hy vọng tìm được một chỗ khuất để trốn!
Không biết đã chạy qua bao nhiêu ngõ hẻm, Tống Lương Tiêu cảm thấy nội tạng với cổ họng đau rát như lửa cháy, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra, mặc dù đã vận động toàn thân, điều chỉnh hô hấp, nhưng tốc độ chạy vẫn như cũ bắt đầu dần dần chậm lại. Không phải nàng không muốn chạy nhanh, mà là thân thể này quá vô dụng, chạy chưa đầy mười lăm phút, cảm giác nặng nề như rót chì đã dâng lên rồi!
Bốn thiếu nữ còn lại cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, họ chạy càng lúc càng chậm, thở dốc, thần trí hỗn độn.
Cảnh tượng này làm cho hai gã áo đen vẫn âm thầm bám theo bọn họ trên nóc nhà phát ra tiếng xì khẽ đầy khinh thường.
Một thiếu nữ trong đó chán ghét nói: "A, thật là phế vật, chạy một chút còn không được, làm sao bây giờ? Khoảng cách đến viện chủ nhân còn rất xa, hơn nữa tốc độ hiện tại của bọn họ cũng gần bằng tốc độ của những hộ vệ phía sau, nếu cứ tiếp tục thì các nàng sẽ nghi ngờ. "
Nghe giọng nói chuyện là một nữ tử, một người khác nghe xong thì nghĩ nghĩ nói: "Thôi, đừng làm khó dễ người khác, ta đi xuống dẫn đường cho bọn họ, ngươi đi cùng các huynh đệ phía sau chào hỏi một tiếng."
Nói xong, hắn tăng tốc vượt qua đám người Tống Lương Tiêu phía dưới, đáp xuống lối vào của hai con hẻm trước mặt, trốn ở góc tường.
Lúc này thể lực của Huyên Thảo đã đến cực hạn, chỉ sợ sẽ sớm cạn kiệt, thanh âm sau lưng càng ngày càng gần, ngay lúc nàng tuyệt vọng cho rằng nhóm của mình không thể trốn thoát. Đột nhiên một giọng nói phát ra từ góc cua truyền đến:
"Đi theo ta, hướng này!"
Tinh thần của Huyên Thảo lập tức chấn động, vào lúc này, nàng không còn quan tâm đến việc đánh giá đối phương là bạn hay thù, bất cứ ai xuất hiện sẽ là cọng rơm cuối cùng cứu mạng các nàng!
Vì vậy, nàng không do dự nghe theo giọng nói, rẽ vào đường tắt bên phải.
Beta: Khủng Long Phản Diện
----
Tống Lương Tiêu đi theo Huyên Thảo và những người khác, từ trong ngõ rẽ ra, xuất hiện tại một con đường yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mờ nhạt trên đầu và những chiếc đèn lồng treo cao phía trước một số phủ đệ giàu có, chiếu sáng lờ mờ con đường, ngoại trừ bọn họ thì không một bóng người.
Nhìn trái nhìn phải con đường kéo dài vô tận, Đậu Khấu không khỏi nhìn về phía Huyên Thảo, hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào?"
Hiện tại, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Huyên Thảo là người chỉ huy, đi trái hay phải đều nghe theo chỉ dẫn của nàng.
Mà bản thân Huyên Thảo cũng rất phiền não, hôm qua bọn họ đều ngồi trên xe thú, căn bản không biết đường đi của trấn An Bình, chỉ mơ hồ nhớ mình đã đi bao nhiêu ngã rẽ.
Cũng vào lúc này, trong ngõ hẻm phía sau truyền đến tiếng bước chân của bọn hộ vệ cùng với tiếng quát tháo giận dữ thúc giục: "Hỗn đản! Có một gian phòng nữ tế trốn rồi! Có lẽ các nàng chạy chưa xa! Các ngươi nghe lệnh của ta mau đuổi theo!!!"
Hỏng bét! Bên phủ đệ đã phát hiện bọn họ trốn thoát, không thể lại do dự nữa!
Huyên Thảo suy nghĩ một chút, phát hiện phía bên trái sẽ đi qua cửa chính của phủ đệ, thế là lập tức hô to với bốn thiếu nữ phía sau: "Chúng ta đi bên phải trước đi! Chạy mau!"
Dưới ánh trăng thưa thớt, các thiếu nữ loạng choạng chạy như ruồi không đầu trên đường phố vắng lặng, luôn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la hét của hộ vệ ở phía sau, như thể chỉ cần các nàng dừng lại, thì sẽ bị dã thú phía sau lưng cắn nuốt!
Mọi người đều dốc hết sức chạy, Huyên Thảo không ngừng nhìn trái nhìn phải trong khi chạy, hy vọng tìm được một chỗ khuất để trốn!
Không biết đã chạy qua bao nhiêu ngõ hẻm, Tống Lương Tiêu cảm thấy nội tạng với cổ họng đau rát như lửa cháy, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra, mặc dù đã vận động toàn thân, điều chỉnh hô hấp, nhưng tốc độ chạy vẫn như cũ bắt đầu dần dần chậm lại. Không phải nàng không muốn chạy nhanh, mà là thân thể này quá vô dụng, chạy chưa đầy mười lăm phút, cảm giác nặng nề như rót chì đã dâng lên rồi!
Bốn thiếu nữ còn lại cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, họ chạy càng lúc càng chậm, thở dốc, thần trí hỗn độn.
Cảnh tượng này làm cho hai gã áo đen vẫn âm thầm bám theo bọn họ trên nóc nhà phát ra tiếng xì khẽ đầy khinh thường.
Một thiếu nữ trong đó chán ghét nói: "A, thật là phế vật, chạy một chút còn không được, làm sao bây giờ? Khoảng cách đến viện chủ nhân còn rất xa, hơn nữa tốc độ hiện tại của bọn họ cũng gần bằng tốc độ của những hộ vệ phía sau, nếu cứ tiếp tục thì các nàng sẽ nghi ngờ. "
Nghe giọng nói chuyện là một nữ tử, một người khác nghe xong thì nghĩ nghĩ nói: "Thôi, đừng làm khó dễ người khác, ta đi xuống dẫn đường cho bọn họ, ngươi đi cùng các huynh đệ phía sau chào hỏi một tiếng."
Nói xong, hắn tăng tốc vượt qua đám người Tống Lương Tiêu phía dưới, đáp xuống lối vào của hai con hẻm trước mặt, trốn ở góc tường.
Lúc này thể lực của Huyên Thảo đã đến cực hạn, chỉ sợ sẽ sớm cạn kiệt, thanh âm sau lưng càng ngày càng gần, ngay lúc nàng tuyệt vọng cho rằng nhóm của mình không thể trốn thoát. Đột nhiên một giọng nói phát ra từ góc cua truyền đến:
"Đi theo ta, hướng này!"
Tinh thần của Huyên Thảo lập tức chấn động, vào lúc này, nàng không còn quan tâm đến việc đánh giá đối phương là bạn hay thù, bất cứ ai xuất hiện sẽ là cọng rơm cuối cùng cứu mạng các nàng!
Vì vậy, nàng không do dự nghe theo giọng nói, rẽ vào đường tắt bên phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.