Tha Hương

Chương 41: Chương 11(2)

Tuyệt Thế Tiểu Bạch

16/03/2023

Trong con hẻm, nàng nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen, ngay sau đó, nam nhân này thong thả đưa bọn họ đi xuyên qua những con hẻm, dần dần, tiếng bước chân và tiếng la hét của hộ vệ không còn vang lên sau lưng, dường như đã thực sự cắt đuôi được đám người truy đuổi.

Ước chừng sau hơn một khắc, hắc y nhân gõ cửa phủ đệ ở một góc tương đối khuất, cũng nói với bọn họ:

"Đi vào."

Huyên Thảo nhìn lướt qua phủ đệ trước khi bước vào cổng, nhìn từ bên ngoài, phủ đệ trông rất bình thường, nhỏ hơn nhiều so với căn phủ đệ mà họ ở trước đây, không có điểm gì đặc biệt, vừa thêm có bóng đêm che đậy, quay người liền có thể quên ngay.

Khi bước vào phủ đệ, năm thiếu nữ phát hiện trong phủ đệ đèn đuốc sáng trưng, ​​sáng như ban ngày, xung quanh có hơn chục người đứng, nam nữ đều mặc đồ dạ hành, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra ngoài.

Mà ở giữa những người này là chiếc kiệu mềm màu tím, như chúng tinh phủng nguyệt, mành của kiệu được vén lên, một nam tử rất trẻ tuổi đang ngồi ở trên đó.

Nam tử mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm thêu thụy thú bảy màu, đội mũ giao châu, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của nam tử, Huyên Thảo hơi run run, hai má đỏ bừng.

Sau lưng Huyên Thảo, Tống Lương Tiêu đã giữ lời hứa ngay từ khi bắt đầu trốn thoát, chỉ theo sát các thiếu nữ chạy mà không nói một câu. Bởi vì bất đồng ngôn ngữ, nàng luôn nghĩ Huyên Thảo đã biết trước chạy trốn đến đây sẽ có người tiếp ứng. Vì vậy khi bước vào phủ đệ này, nàng không lo lắng như Huyên Thảo và những người khác, thậm chí nàng còn có mấy phần mừng thầm khi có người tiếp ứng không cần chạy lung tung như ruồi mất đầu.

Thấy Huyên Thảo trước mặt đột nhiên dừng lại, nàng không khỏi nghiêng người nhìn về phía trước, đồng thời nàng cũng giống như Huyên Thảo sững sờ tại chỗ.

Thật là tuấn tú mỹ nam tử!

Khuôn mặt đối phương như ánh trăng sáng, khí chất như xuân hoa, đôi mắt ẩn tình đào hoa, như ngậm sóng thu dập dờn, nhưng nếu nhìn kỹ chỉ có thể thấy một sự lạnh lùng. Thứ bắt mắt nhất không phải là khuôn mặt này, mà là toàn thân phát ra khí chất cao quý cùng cảm giác áp bách, lần đầu tiên Tống Lương Tiêu nhìn thấy kiểu đàn ông vừa cổ điển lại kiêu ngạo như vậy, thổ nhưỡng của xã hội văn minh hiện đại rất khó để sản sinh ra một người đàn ông cao quý như vậy.

Sau khi Tống Lương Tiêu cảm khái một phen, nàng rất nhanh từ trong kinh ngạc khôi phục lại, nàng vẫn chưa quên tình cảnh hiện tại của mình, mặc dù nam tử trước mặt rất đẹp trai, lại có một đôi mắt đào hoa ẩn tình, cho người ta cảm thấy đặc biệt lạnh lùng và xa cách, cảm giác ngột ngạt xung quanh khiến nàng cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.

Huyên Thảo lúc này cũng tỉnh lại, trước khi trở thành tế phẩm, nàng cũng lớn lên trong một gia đình giàu có, gia tộc đó đối đãi nàng như chính quy tiểu thư, cho nên từ nhỏ nàng đã gặp rất nhiều thế đệ tử gia có tướng mạo và phẩm học kiêm ưu, nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với nam tử trước mặt này, có thể được một nam tử trẻ tuổi như vậy, lại tuấn mỹ quyền cao chức trọng cứu giúp, nàng nhấc váy muốn tiến lên trịnh trọng cảm ơn.



Nhưng nàng vừa mới đi bước đầu tiên, liền bị một cánh tay ngăn lại, người ngăn lại chính là hắc y nhân lúc trước giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, đối phương lạnh lùng nói: "Chủ nhân chưa cho chép các ngươi tiến lên."

Nói xong, hắc y nhân cung kính hướng nam tử khom người nói: "Chủ nhân! Người đã đưa đến!"

“Ừm, ngươi và Dạ Linh làm rất tốt" Giọng nói của nam tử trong trẻo, thản nhiên nói: "Các ngươi đều xưng tên đi."

Câu sau rõ ràng không phải nói với hắc y nhân, mà là với Tống Lương Tiêu và những người khác.

Huyên Thảo vẫn còn xấu hổ vì bị chặn lại, Đậu Khấu và Bạch Cao đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nam tử, Đinh Hương rụt rè co rúm lại sau ba người họ, Tống Lương Tiêu lại sửng sốt, lần này không phải vì ngoại hình của nam tử, mà là nàng thực sự hiểu nam tử này nói gì! Giống như người đàn ông cao gầy và thiếu nữ xinh đẹp trước đó, đối phương nói tiếng phổ thông rất chuẩn!

Cứ như vậy, không có người phản ứng lại, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng xì xèo của ngọn đuốc đang cháy.

Nam tử bình tĩnh chờ đợi, tựa hồ không có ý thúc giục, mà hắc y nhân lại bất mãn kêu lên: "Chủ nhân đang hỏi tên của các ngươi! Còn không mau trả lời!"

Huyên Thảo và bốn thiếu nữ khác kinh ngạc định thần lại, lần lượt báo cáo tên của mình.

"Huyên Thảo."

"Đậu Khấu."

"Bạch Cao."

"Đinh. . . Đinh Hương."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tha Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook