Chương 42: Chương 11(3)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
16/03/2023
Tống Lương Tiêu là người duy nhất chưa lên tiếng, nàng vẫn còn kinh ngạc, tại sao người đàn ông trước mặt cô lại nói tiếng phổ thông? Đột nhiên nàng thấy tất cả ánh mắt đều đang tập trung nhìn mình, đặc biệt là những hắc y nhân kia, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén, lúc này nàng mới nhớ người đàn ông vừa rồi đang hỏi tên của các nàng, bạn đồng hành của nàng báo tên hẳn là tên của các nàng. Không kịp tìm hiểu tại sao nam tử có thể nói tiếng phổ thông, đồng thời giống như tất cả mọi người đều nghe hiểu, nàng vội vàng nói tên của mình:
"Tống Lương Tiêu."
Ngay khi tên được báo ra, cặp mắt đào hoa của người đàn ông ngồi trên kiệu mềm hiện lên một tia hiểu rõ, thầm nghĩ: Thì ra là nàng ta...
Chỉ là trên mặt hắn một chút cũng không lộ ra, thanh âm vẫn như cũ rõ ràng như đang tán gẫu: "Muốn sống không?"
Giọng điệu hời hợt, nhưng những lời nói lại như gai nhọn đâm thẳng vào trái tim của các thiếu nữ, lần này, ngoại trừ Tống Lương Tiêu là người không rõ ràng tình huống thì tất cả mọi người đều tranh nhau trả lời: "Muốn!"
Đậu Khấu lo lắng nói thêm: "Chỉ cần công tử chịu cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp công tử! Xin công tử thương xót, ta không muốn làm tế phẩm! ta không muốn chết!"
Huyên Thảo cũng đi theo phía sau nói: "Chúng ta cũng cậy! Van cầu công tử phát thiện tâm, cứu giúp mấy nữ tử yếu đuối chúng ta!"
Nam tử vẫn im lặng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt các nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn ra vẻ hoảng hốt, khẩn trương, lo lắng, mong đợi và bối rối, giống như đọc được hết tâm tư của các nàng.
Một lúc sau, mới lại lần nữa lên tiếng: "Làm trâu ngựa sao? Nghe thì có vẻ là có ơn tất báo, nhưng các ngươi chỉ là nữ nhân yếu ớt, thật sự có thể làm trâu ngựa sao? Nếu không phải người của ta xuất hiện, chỉ sợ các ngươi đã bị những hộ vệ kia bắt về, tiếp tục bị nhốt ở Xuân Uyển, sau đó họ sẽ canh giữ các ngươi càng nghiêm ngặt hơn, để các ngươi chắp cánh cũng khó bay, đợi đến sáng ngày mai sẽ trói gô áp tải đưa lên xe, đến lúc đó các ngươi sẽ không còn bất cứ hi vọng chạy thoát nào."
Rõ ràng là bình tĩnh tự thuật, nhưng trái tim của các thiếu nữ nhảy lên theo lời của hắn, đồng tử co rút, cảm giác sợ hãi lặng lẽ lan ra.
"Cho nên, nói cho ta biết, các ngươi có thể làm gì để thuyết phục ta cứu mạng các ngươi."
Bị hoảng sợ thúc đẩy, đám người Huyên Thảo vội vàng trả lời, trong viện nháy mắt trở nên ồn ào, không đợi nam tử mở miệng, hắc y nhân không nhịn được lại hét lớn một tiếng: "Các ngươi! Từ trái qua phải, lần lượt trả lời! Ồn ào như vậy làm sao chủ nhân có thể nghe rõ!"
Tiểu viện lại trở nên yên tĩnh, Đậu Khấu đứng ở ngoài cùng bên trái, thấy không có người phát ra âm thanh, nàng vội vàng nói: “Ta, ta am hiểu nữ công, ném thẻ vào bình rượu rất giỏi, các tiểu thư và thiếu gia đều thích chơi ném thẻ vào bình rượu với ta. "
"Tống Lương Tiêu."
Ngay khi tên được báo ra, cặp mắt đào hoa của người đàn ông ngồi trên kiệu mềm hiện lên một tia hiểu rõ, thầm nghĩ: Thì ra là nàng ta...
Chỉ là trên mặt hắn một chút cũng không lộ ra, thanh âm vẫn như cũ rõ ràng như đang tán gẫu: "Muốn sống không?"
Giọng điệu hời hợt, nhưng những lời nói lại như gai nhọn đâm thẳng vào trái tim của các thiếu nữ, lần này, ngoại trừ Tống Lương Tiêu là người không rõ ràng tình huống thì tất cả mọi người đều tranh nhau trả lời: "Muốn!"
Đậu Khấu lo lắng nói thêm: "Chỉ cần công tử chịu cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp công tử! Xin công tử thương xót, ta không muốn làm tế phẩm! ta không muốn chết!"
Huyên Thảo cũng đi theo phía sau nói: "Chúng ta cũng cậy! Van cầu công tử phát thiện tâm, cứu giúp mấy nữ tử yếu đuối chúng ta!"
Nam tử vẫn im lặng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt các nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn ra vẻ hoảng hốt, khẩn trương, lo lắng, mong đợi và bối rối, giống như đọc được hết tâm tư của các nàng.
Một lúc sau, mới lại lần nữa lên tiếng: "Làm trâu ngựa sao? Nghe thì có vẻ là có ơn tất báo, nhưng các ngươi chỉ là nữ nhân yếu ớt, thật sự có thể làm trâu ngựa sao? Nếu không phải người của ta xuất hiện, chỉ sợ các ngươi đã bị những hộ vệ kia bắt về, tiếp tục bị nhốt ở Xuân Uyển, sau đó họ sẽ canh giữ các ngươi càng nghiêm ngặt hơn, để các ngươi chắp cánh cũng khó bay, đợi đến sáng ngày mai sẽ trói gô áp tải đưa lên xe, đến lúc đó các ngươi sẽ không còn bất cứ hi vọng chạy thoát nào."
Rõ ràng là bình tĩnh tự thuật, nhưng trái tim của các thiếu nữ nhảy lên theo lời của hắn, đồng tử co rút, cảm giác sợ hãi lặng lẽ lan ra.
"Cho nên, nói cho ta biết, các ngươi có thể làm gì để thuyết phục ta cứu mạng các ngươi."
Bị hoảng sợ thúc đẩy, đám người Huyên Thảo vội vàng trả lời, trong viện nháy mắt trở nên ồn ào, không đợi nam tử mở miệng, hắc y nhân không nhịn được lại hét lớn một tiếng: "Các ngươi! Từ trái qua phải, lần lượt trả lời! Ồn ào như vậy làm sao chủ nhân có thể nghe rõ!"
Tiểu viện lại trở nên yên tĩnh, Đậu Khấu đứng ở ngoài cùng bên trái, thấy không có người phát ra âm thanh, nàng vội vàng nói: “Ta, ta am hiểu nữ công, ném thẻ vào bình rượu rất giỏi, các tiểu thư và thiếu gia đều thích chơi ném thẻ vào bình rượu với ta. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.