Chương 43: Chương 11(4)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
18/03/2023
Nàng nói xong thì đến lượt Bạch Cao, so với sự vội vàng của Đậu Khấu, giọng nói của Bạch Cao nhẹ nhàng hơn, nàng nhẹ nhàng nói: “Nô gia biết chữ nghĩa, còn biết vẽ tranh.”
Huyên Thảo hít sâu một hơi, cũng ép buộc chính mình bình tĩnh lại: "Ta đối với cầm kỳ thư họa mỗi thứ biết một chút, quốc sách cùng số học hơi biết, trước đó trong nhà dạy ta như các tiểu tỷ trong khuê phòng, nếu công tử cần, ta cái gì đều có thể học!"
Sau Huyên Thảo là Tống Lương Tiêu, tuy rằng Tống Lương Tiêu nghe không hiểu hắc y nhân nói cái gì, nhưng nàng đã từng có kinh nghiệm, biết hiện tại đến mình trả lời, muốn há miệng nhưng không thốt ra được lời nào, lập tức cười khổ, vừa rồi bốn thiếu nữ tranh nhau trả lời, nàng rối rắm không biết nên nói cái gì, hiện tại lại căng thẳng.
Trả lời sao đây? Nói mình am hiểu 996[1]? Hay biết PPT? Là một xã xúc [2] đủ điều kiện, mỗi ngày đối mặt với mở không hết và tổng hợp dữ liệu, thật vất vả tranh thủ tới lúc rảnh rỗi, không phải đang lướt douyin thì là đang mua hàng online, đã từ lâu quên hết những kiến thức được học ở trường, cuộc sống bận rộn để nàng không có thời gian, không phải nói là không có nghị lực vượt qua quán tính để học tập hoặc đào tạo sâu.
[1]996 : Nghĩa là làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.
[2] Xã xúc: Bắt nguồn từ tiếng nhật しゃちく, ban đầu nó là một thuật ngữ xúc phạm để mô tả nhân viên văn phòng, ám chỉ những nhân viên ngoan ngoãn làm việc trong công ty và bị ép như động vật; bây giờ nó đề cập đến công việc chiếm phần lớn, thanh niên thiếu tự chủ và nền tảng kinh tế yếu kém, lối sống biểu hiện như giảm tâm lý sẵn sàng giao tiếp và giảm hành vi hoạt động xã hội, thường bị cho là tự ti và tự giễu của những người trẻ tuổi.
Nàng chính là vô cùng bình thường, không có bất kỳ sở trường nào, nếu bịa ra vài điều nhảm nhí, nàng cũng không dám, bởi vì trực giác nói cho nàng, bất kể có nói dối điều gì, thì nam tử trước mặt này cũng sẽ nhìn thấu, không cần thiết gia tăng mạo hiểm cho mình.
Tống Lương Tiêu im lặng quá lâu khiến Đinh Hương vạn phần lo lắng liên tiếp nhìn nàng, không biết nên làm thế nào mới tốt. Đinh Hương nhát gan, nghẹn nữa ngày cũng không thốt ra được lời thúc giục nào, ngược lại nghẹn ra nước mắt.
Hắc y nhân cũng bắt đầu lộ vẻ sốt ruột, mắt thấy muốn mở miệng quát lớn, lại thấy mỹ nam ngồi thẳng, nhướng mày hỏi: "Tống cô nương không nói lời nào, phải chăng là sẵn sàng chịu chết?"
"Không!" Tống Lương Tiêu vội vàng thanh minh, tuy rằng hiện tại đầu óc nàng càng ngày càng rối rắm, không hiểu tại sao mình phải sẵn sàng chịu chết, nhưng từ vẻ mặt hoảng sợ của bốn tiểu đồng bọn, liền nhìn ra được lời nói của nam tử khẳng định là thật, không phải đe dọa hay lừa gạt.
"Ta chỉ không biết phải nói gì, hình như ta không có bản lĩnh gì để gúp cho... công tử."
Đây có lẽ là câu trả lời tệ nhất cho một lá đơn xin việc, đầu óc thiếu sáng suốt khiến nàng trở thành tân binh ở nơi làm việc.
Mà ngay khi nàng nói xong, Đinh Hương đã chờ đến đứng ngồi không yên, nhanh chóng nói: "Ta, ta mặc dù nhỏ tuổi, nhưng ta biết nữ công, còn đá cầu rất khá... Không, là rất tốt. . . rất rất tốt. . . "
Dần dần, giọng của Đinh Hương yếu ớt như muỗi, sau khi giọng nói biến mất, xung quanh chìm vào thật sâu tĩnh lặng.
Nam tử tựa hồ không hề để ý, trên ngón trỏ tay trái của hắn đeo một chiếc nhẫn khảm viên đá quý màu đỏ như máu cỡ quả trứng chim bồ câu, đá quý chiết xạ nhàn nhạt màu đỏ, thoạt nhìn giống hồng bảo thạch. Hắn dùng ngón trỏ này gõ gõ vào tay vịn, mặt không biểu lộ hài lòng hay không hài lòng, nhưng chậm rãi nói: "Ta nghe cảm thấy năm vị cô nương đều không tệ, nhưng nếu mang tất cả các ngươi đi, thì những quan to quyền quý trong thành quận vì làm cúng tế mà bận rộn mấy năm, sẽ đối với ta sinh oán hận, cho nên chỉ có thể mang đi một người trong số các ngươi."
Trái tim của các thiếu nữ trong nháy mắt dâng lên từng chút một, cho đến cuối cùng bị cảm giác sợ hãi gắt gao bao trùm!
"Tiếp theo, chính các ngươi sẽ quyết định ai là người may mắn."
Huyên Thảo hít sâu một hơi, cũng ép buộc chính mình bình tĩnh lại: "Ta đối với cầm kỳ thư họa mỗi thứ biết một chút, quốc sách cùng số học hơi biết, trước đó trong nhà dạy ta như các tiểu tỷ trong khuê phòng, nếu công tử cần, ta cái gì đều có thể học!"
Sau Huyên Thảo là Tống Lương Tiêu, tuy rằng Tống Lương Tiêu nghe không hiểu hắc y nhân nói cái gì, nhưng nàng đã từng có kinh nghiệm, biết hiện tại đến mình trả lời, muốn há miệng nhưng không thốt ra được lời nào, lập tức cười khổ, vừa rồi bốn thiếu nữ tranh nhau trả lời, nàng rối rắm không biết nên nói cái gì, hiện tại lại căng thẳng.
Trả lời sao đây? Nói mình am hiểu 996[1]? Hay biết PPT? Là một xã xúc [2] đủ điều kiện, mỗi ngày đối mặt với mở không hết và tổng hợp dữ liệu, thật vất vả tranh thủ tới lúc rảnh rỗi, không phải đang lướt douyin thì là đang mua hàng online, đã từ lâu quên hết những kiến thức được học ở trường, cuộc sống bận rộn để nàng không có thời gian, không phải nói là không có nghị lực vượt qua quán tính để học tập hoặc đào tạo sâu.
[1]996 : Nghĩa là làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.
[2] Xã xúc: Bắt nguồn từ tiếng nhật しゃちく, ban đầu nó là một thuật ngữ xúc phạm để mô tả nhân viên văn phòng, ám chỉ những nhân viên ngoan ngoãn làm việc trong công ty và bị ép như động vật; bây giờ nó đề cập đến công việc chiếm phần lớn, thanh niên thiếu tự chủ và nền tảng kinh tế yếu kém, lối sống biểu hiện như giảm tâm lý sẵn sàng giao tiếp và giảm hành vi hoạt động xã hội, thường bị cho là tự ti và tự giễu của những người trẻ tuổi.
Nàng chính là vô cùng bình thường, không có bất kỳ sở trường nào, nếu bịa ra vài điều nhảm nhí, nàng cũng không dám, bởi vì trực giác nói cho nàng, bất kể có nói dối điều gì, thì nam tử trước mặt này cũng sẽ nhìn thấu, không cần thiết gia tăng mạo hiểm cho mình.
Tống Lương Tiêu im lặng quá lâu khiến Đinh Hương vạn phần lo lắng liên tiếp nhìn nàng, không biết nên làm thế nào mới tốt. Đinh Hương nhát gan, nghẹn nữa ngày cũng không thốt ra được lời thúc giục nào, ngược lại nghẹn ra nước mắt.
Hắc y nhân cũng bắt đầu lộ vẻ sốt ruột, mắt thấy muốn mở miệng quát lớn, lại thấy mỹ nam ngồi thẳng, nhướng mày hỏi: "Tống cô nương không nói lời nào, phải chăng là sẵn sàng chịu chết?"
"Không!" Tống Lương Tiêu vội vàng thanh minh, tuy rằng hiện tại đầu óc nàng càng ngày càng rối rắm, không hiểu tại sao mình phải sẵn sàng chịu chết, nhưng từ vẻ mặt hoảng sợ của bốn tiểu đồng bọn, liền nhìn ra được lời nói của nam tử khẳng định là thật, không phải đe dọa hay lừa gạt.
"Ta chỉ không biết phải nói gì, hình như ta không có bản lĩnh gì để gúp cho... công tử."
Đây có lẽ là câu trả lời tệ nhất cho một lá đơn xin việc, đầu óc thiếu sáng suốt khiến nàng trở thành tân binh ở nơi làm việc.
Mà ngay khi nàng nói xong, Đinh Hương đã chờ đến đứng ngồi không yên, nhanh chóng nói: "Ta, ta mặc dù nhỏ tuổi, nhưng ta biết nữ công, còn đá cầu rất khá... Không, là rất tốt. . . rất rất tốt. . . "
Dần dần, giọng của Đinh Hương yếu ớt như muỗi, sau khi giọng nói biến mất, xung quanh chìm vào thật sâu tĩnh lặng.
Nam tử tựa hồ không hề để ý, trên ngón trỏ tay trái của hắn đeo một chiếc nhẫn khảm viên đá quý màu đỏ như máu cỡ quả trứng chim bồ câu, đá quý chiết xạ nhàn nhạt màu đỏ, thoạt nhìn giống hồng bảo thạch. Hắn dùng ngón trỏ này gõ gõ vào tay vịn, mặt không biểu lộ hài lòng hay không hài lòng, nhưng chậm rãi nói: "Ta nghe cảm thấy năm vị cô nương đều không tệ, nhưng nếu mang tất cả các ngươi đi, thì những quan to quyền quý trong thành quận vì làm cúng tế mà bận rộn mấy năm, sẽ đối với ta sinh oán hận, cho nên chỉ có thể mang đi một người trong số các ngươi."
Trái tim của các thiếu nữ trong nháy mắt dâng lên từng chút một, cho đến cuối cùng bị cảm giác sợ hãi gắt gao bao trùm!
"Tiếp theo, chính các ngươi sẽ quyết định ai là người may mắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.