Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 29:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

◎Cố Trường Tấn ôm lấy nàng.◎

Ánh chiều tà đã rút đi tia nắng cuối cùng.

Xe ngựa lộc cộc đi trong đêm, đi về phía dịch quán ngoài cửa thành.

Dung Thư ôm lấy hộp gỗ, đến bây giờ một chút cử chỉ cũng không có.

Cố Trường Tấn vậy mà lại phản ứng rồi?

Lại...Nói chuyện dễ nghe vậy?

Đây thực sự là lần đầu tiên nàng ngồi cạnh chàng- kể từ lúc nàng lên kiệu hoa đến giờ.

Vốn dĩ nàng muốn bảo Cố Trường Tấn thay nàng đi dịch quán đưa Tham Vinh Hoàn, dựa vào sự hiểu biết của nàng với Cố Trường Tấn, một khi chàng từ chối yêu cầu gặp Hứa Li Nhi của nàng, nhất định sẽ đồng ý việc thay nàng đưa thuốc.

Chưa từng nghĩ đến, chàng lại không từ chối nàng, còn tự mình dẫn nàng đi.

Dung Thư ngước nhìn đôi mắt đối diện.

Người đàn ông vẫn mặc chiếc áo bào màu xanh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt như ngọc lạnh không biểu cảm.

Sau khi lên xe ngựa, chàng luôn duy trì ở tư thế như vậy.

Lạnh lùng như vậy, Cố Trường Tấn không thích nói chuyện nhưng thực ra Dung Thư đã quen với Cố Trường Tấn như vậy.

Mặc dù nhìn nhau không nói gì, nhưng Dung Thư vô cùng thích tận hưởng niềm vui đó.

Khóe môi hơi cong lên, đôi mắt hoa đào lại cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, chứa đầy xuân ý.

Kiếp trước nàng vì cái chết của Hứa Li Nhi mà đau buồn một thời gian, luôn cảm thấy áy náy vì do mình mà nàng ấy phải chết.

Vào cái đêm mà Hứa Li Nhi thắt cổ tự tử, vốn dĩ Cố Trường Tấn đã muốn bảo Hoành Bình đến dịch quán ngoại thành phòng thủ.

Tình cờ đêm hôm đó nàng lại nhắc đến chuyện của nghĩa tử Dương Húc, Cố Trường Tấn liền đi vào thư phòng với nàng, sau nửa canh giờ, Thường Cát và Hoành Bình vội vàng rời khỏi Cố phủ, nhưng bọn họ không đến dịch quán ngay lập tức, mà đợi mọi việc xong xuôi mới đi, lúc đó Hứa Li Nhi đã chết rồi.

Dung Thư nghĩ vô số lần, nếu đêm hôm đó nàng không lắm miệng, nói đi nói lại, Hoành Bình có thể đến dịch quán kịp thời, có lẽ đã có thể cứu được Hứa Li Nhi.

Vì thế nàng áy náy rất lâu, Trương ma ma từng an ủi nàng, nói đúng là bởi vì Hứa Li Nhi tự sát và lưu lại huyết thư của nàng ấy, mới có thể khơi dậy sự căm thù của toàn bộ bách tính Thuận Thiên phủ đối với Đông xưởng.

Nhưng đó đã là chuyện sau khi Hứa Li Nhi tự sát.

Tiết Hàn Y mồng một tháng mười, vô số bách tính đồng thời tụ tập dưới tấm biển “Lưu danh muôn đời” ở Đông Xưởng, la hét mắng mỏ trước cửa lớn, ồn ào muốn Dương Húc đền mạng cho mẹ con Hứa Li Nhi.

Sau khi Kiến Đức Đế thiết lập Đông Xưởng và cẩm y vệ, cơ cấu hai nơi này giống như tai mắt của hoàng đế, ở Đại Dận không biết đã trải qua bao nhiêu vụ tinh phong huyết vũ.

Nhiều năm qua như vậy, Đông xưởng ở Đại Dận đã xây dựng thế lực từ lâu, bách tính bình thường há có thể làm càn như vậy?

Người chịu trách nhiệm bảo hộ ở Đông Xưởng vì thế mà đưa mười tên Thông Ngôn sứ (1) ra, hung hăng đánh đòn hiểm đối với bách tính ồn ào nhất. Nhưng không ngờ hành vi giết gà dọa khỉ lần này căn bản không làm bách tính kinh sợ, mà ngược lại khơi dậy tính nhiệt huyết của bọn họ.

Vô số bách tính vây quanh bọn chúng, đem tên chịu trách nhiệm bảo hộ cùng mấy tên Thông Ngôn sứ đánh chết. Chuyện này sau đó ồn ào vô cùng, ngay cả Kim Ngô vệ cũng phải lên đường trấn áp.

Nhưng đúng thật là nhờ trận hỗn loạn lớn này, Cố Trường Tấn sau đó mới thuận lợi mà lật đổ băng đảng của Dương Húc.

Lúc này Trương ma ma mới nói với Dung Thư, Hứa Li Nhi chết là có ý nghĩa cả.

“Cô nương này sinh thời có số khổ, bị Dương Vinh làm hại, thanh danh bị phá hoại. Sau khi nương nàng chết, nàng ấy lại rơi vào hoàn cảnh không ai thân thích. Sống trên đời này không còn hy vọng, còn không bằng chết trong vui vẻ, còn có thể gây thêm một trận hỗn loạn nữa, cũng coi như đã chết đáng giá.”

Trong lời nói của Trương ma ma có than thở có xúc động, nhưng không hối tiếc.

Ý nghĩ của đại đa số người trên thế gian này chính là như vậy, một người phụ nữ không trong trắng không danh tiếng, thì cả đời này đã bị hủy, thà dùng một mảnh lụa trắng tự chấm dứt cuộc đời mình còn hơn.

Dung Thư không phải không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Trương ma ma, nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy, không phải như vậy.

Đối với một người không nên chết mà nói, thì cái chết đó dù có ý nghĩa hay không cũng đều không nên xảy ra.

Chết rồi thì cái gì cũng không còn.

Dung Thư nàng cũng là người đã chết qua một lần, chết có gì tốt chứ?

Con kiến còn tùy tiện tìm cách sống.

Kiếp trước nếu không phải biết bản thân cho dù thế nào cũng không có lối thoát, nàng mới không muốn uống ly rượu độc đó. Nàng nhiều lúc nghĩ: muốn nũng nịu với a nương thêm nhiều lần, ăn nhiều món ngon một chút, đi thăm núi non hùng vĩ của thế gian này nhiều hơn.

Kim thị vì cứu nàng ấy, đã đánh cược cả tính mạng.

Nếu biết nữ nhi cuối cùng vẫn phải chết, còn là chết thảm, chỉ sợ bà ta chết không nhắm mắt.

Sau này Dung Thư cũng từng hỏi qua Cố Trường Tấn, hỏi có phải cũng cảm thấy Hứa Li Nhi chết có ý nghĩa hay không?

Lúc đó Cố Trường Tấn đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy vậy mắt nhìn từ trong sách ngẩng lên, nhàn nhạt nói: “Hứa Li Nhi không nên chết.”

Nàng hỏi vô cùng rõ ràng không phải Hứa Li Nhi nên chết hay không, muốn chết hay không, lời nói kia của Cố Trường Tấn thực sự là hỏi một đường trả lời một nẻo.

Nhưng Dung Thư hiểu ý của Cố Trường Tấn.

Hứa Li Nhi mới là người bị hại, mặc kệ người đời nhìn nàng ấy thế nào, cũng mặc kệ cái chết của nàng ấy có thể mang đến lợi ích gì, nàng ấy đều phải sống tốt.

Vì bản thân, vì Kim thị.

Xe ngựa lắc lư, cửa sổ lưới của xe mở một nửa chạm vào một tiếng “lạch cạch”.

Dung Thư đột nhiên hoàn hồn, phát hiện lang quân đối diện kia không biết từ khi nào đã quay mặt sang, tựa đầu vào lưng ghế, khép hờ hai mắt nhìn nàng.

Chàng có dung mạo tuyệt mỹ, lông mày như khắc và đôi mắt đẹp, nên khi rũ mắt nhìn người như vậy, lại phảng phất bộ dáng phong lưu đa tình.

Chỉ là ánh mắt đó của chàng thực sự quá bức bối, chút phong lưu ấy cũng bay biến rất theo.

Chàng không phải lần đầu nhìn nàng như vậy, mỗi lần chàng nhìn nàng như vậy, Dung Thư luôn có ảo giác là hình như mình làm chuyện gì sai mà không thể che giấu.

Lần trước ở thư phòng, nàng đã từng thẳng thắn hỏi chàng tại sao nhìn nàng như vậy.



Kết quả được trả lời câu “mập rồi”.

Vì thế lần này, nàng kiên quyết sẽ không hỏi lại. Bởi vì nàng hiểu rõ, mấy ngày này Doanh Nguyệt mỗi ngày đều làm bánh hấp cho nàng, nàng lại tăng cân.

Hỏa nhãn kim tinh này của Cố Trường Tấn, nàng thực sự không cần tự mình chuốc lấy xấu hổ. Dù gì nàng cũng không làm việc gì xấu xa, chàng nhìn bao lâu, nàng đều không thẹn với lương tâm.

Đến cửa dịch quán, Dung Thư khoác thêm áo choàng, chuẩn bị xuống xe, Cố Trường Tấn đưa tay ra, ý bảo nàng đừng xuống xe.

Dung Thư đành phải ngồi trở lại xe.

Người đàn ông xuống xe, rất bình tĩnh đứng bên ngoài xe ngựa hồi lâu.

Trạm dịch ngoại thành này là trạm dịch cuối cùng trước khi vào kinh, mặc kệ là quan kinh sai trở về, hay là quan địa phương tiến về kinh yết kiến, trước tiên đều phải ở đây chỉnh đốn lại phục trang.

Cũng do đó, chỗ ngồi ở nơi này đại đa số lúc nào cũng là người người rộn ràng, náo nhiệt lạ thường, nhưng dịch quán ngoại thành hôm nay vô cùng yên tĩnh.

Cố Trường Tấn nhìn Thường Cát, Thường Cát trong lòng hiểu rõ nhưng không nói gì chỉ gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Sau khi Thường Cát rời đi, chàng lại đợi hồi lâu, tiến tới mở cửa xe, nói với Dung Thư: “Xuống thôi nào.”

Dung Thư giẫm lên ghế nhỏ xuống xe.

Hai người vừa vào dịch quán, liền có quan viên trạm dịch tiến đến hỏi.

Cố Trường Tấn nói rõ mục đích đến, quan viên đó chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương vốn là phái hai vị ma ma trong cung cùng Hứa cô nương đến dịch quán, Nhưng Hứa cô nương nói đêm nay muốn ở một mình, hạ quan liền sắp xếp cho Hứa cô nương một mình ở đông viện. Trước mắt cũng không biết Hứa cô nương đã nghỉ ngơi hay chưa, Cố đại nhân và Cố phu nhân có thể để hạ quan đến đông viện hỏi thăm trước hay không?”

Thích hoàng hậu đã khai ân cho phép Kim thị an táng ở Đại Từ Ân Tự, lại phái người hầu đi theo suốt chặng đường, có thể thấy được bà ta thương tiếc cho Hứa Li Nhi.

Quan viên ở trạm dịch tất nhiên không dám thiếu cảnh giác, lúc đó sớm đã dọn sạch trạm dịch, đông viện tốt nhất được dành ra để tiếp đón nàng ấy.

Cố Trường Tấn chắp tay nói “Làm phiền rồi”.

Quan viên đó tự mình đến đông viện chuyển lời cho Hứa Li Nhi, sau khi Hứa Li Nhi nghe thấy, giật mình đứng dậy, nói: “Cố đại nhân là ân nhân cứu mạng của Li Nhi, Li Nhi làm sao dám không gặp?”

Đợi quan viên đó đi, nàng hoang mang đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt mang theo sự sợ hãi. Chờ tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của quan viên ở hành lang truyền đến chỗ của nàng ấy, nàng ấy cắn môi, nhẫn tâm đóng cửa sổ.

Dung Thư đi theo sau Cố Trường Tấn, tim đập thình thịch, đột nhiên có chút căng thẳng khó hiểu.

Kiếp trước Hứa Li Nhi là chết trong đêm nay, nàng cũng không biết lần này mình đến đây, rốt cuộc có thể thay đổi vận mệnh của Hứa Li Nhi hay không.

Nếu không thể thay đổi, ba năm sau, có phải nàng cũng không thoát khỏi vận mệnh sẽ chết không?

Dung Thư theo bản năng cầm vành mũ áo choàng.

Cố Trường Tấn nghiêng mắt nhìn nàng, thấy ngón tay đang cầm đồ của nàng tái nhạt, hơi nhăn mày.

Đang suy nghĩ thì nghe tiếng “cót két”, cửa mở ra.

Hứa Li Nhi trên người mặc áo tang, trâm cài một bông hoa trắng giữa tóc mai, bọn họ nhẹ nhàng bái lễ.

“Dân nữ từng gặp qua Cố đại nhân, Cố phu nhân.”

Cố Trường Tấn ánh mắt nhìn theo sau Hứa Li Nhi, nói: “Phu nhân sau khi biết chuyện của lệnh đường, vô cùng đau buồn, muốn đến trạm dịch ngay để an ủi Hứa cô nương vài câu. Cố mỗ liền đưa nàng đến đây, mạo phạm rồi, mong cô nương bỏ qua.”

Hứa Li Nhi vội xua tay: “Dân nữ làm sao dám trách móc? Đại nhân và phu nhân nhanh vào đi.”

Điều kiện ở trạm dịch không thể nói là tốt, nhưng Đông viện- ngôi nhà này đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bình hoa ở góc tường còn cắm vài cành bạch cúc, lư hương cao đặt cạnh cửa sổ, phía trên cắm vài cây hương đang cháy một nửa, trước lư hương còn bày vài đĩa hoa quả tươi.

Dung Thư cảm thấy kỳ lạ.

Lư hương đó hướng ra cửa sổ, gió thổi qua, tàn hương đều bị thổi rơi xuống mặt đất, nhìn tàn hương trên mặt đất, là bị gió thổi bay đi sao?

Người bình thường tại sao lại đặt lư hương bên cửa sổ?

“Hứa cô nương lư hương đó chính là do lệnh đường lập sao?”

Hứa Li Nhi sửng sốt: “Đúng, đúng vậy.”

Dung Thư trong lòng cảm thấy kì lạ.

Hứa Li Nhi mới từ nghĩa trang trở về, Kim thị lại được an táng ở Đại Từ Ân Tự ngay ngày mai, nàng ấy hà cớ gì phải thắp hương bái lễ vào lúc này? Lại còn là ở nơi dịch trạm như vậy?

Chỉ có thể nói là nàng ấy tự mình biết rõ ngày mai nàng ấy sẽ không đến được Đại Từ Ân Tự.

Hoặc nói, tối nay Hứa Li Nhi quả thực là chuẩn bị tìm cái chết.

Nhưng nếu nàng ấy thực sự là tìm cái chết, vậy không nên gặp Cố Trường Tấn và nàng. Trước kia, khi hai người bọn họ đến dịch trạm gặp nàng ấy, nàng ấy đã tự sát ngay sau đó.

Chắc chắn là có người đằng sau thao túng, muốn hắt chậu nước bẩn này lên người Cố Trường Tấn.

Hứa Li Nhi cảm kích ân tình của Cố Trường Tấn là thật, từ ánh mắt nàng Cố Trường Tấn liền biết được.

Nàng sẽ không tổn thương Cố Trường Tấn.

Dung Thư nhìn Hứa Li Nhi, sắc mặt cô nương này trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc rất nhiều. Cũng đúng, gặp được chuyện thê thảm như vậy, ai có thể không khóc, không xót xa kia chứ?

Nhưng một người một lòng muốn tự sát muốn viết huyết thư vạch tội Dương Húc, không nên có biểu tình như người trước mặt, đầy sự kinh sợ và hỗn loạn.

Giống như mới vừa rồi, khi nàng hỏi về lư hương, trong mắt Hứa Li Nhi ngay lập tức tỏ ra sợ hãi, giống như con chim sợ cành cong.

Kiếp trước Cố Trường Tấn từng nhắc qua, Hứa Li Nhi không muốn chết.

Kết hợp với cảnh tượng trước mắt, Dung Thư còn gì không rõ chứ?

“Lệnh đường là người đáng kính, nếu Hứa cô nương không ngại, ta cũng muốn thắp hương cho lệnh đường.”

Đang nói nàng cởi áo choàng ra, bước đến bên bục cửa sổ.

Môi Hứa Li Nhi run rẩy, sắp sửa lên tiếng cản nàng lại.



Mà đúng lúc này, thay đổi đột nhiên sinh ra--

Chỉ thấy đột nhiên có ánh sáng lóe lên, một bóng người nhanh nhẹn phá vỡ cửa sổ đi vào, đi thẳng đến trước mặt Hứa Li Nhi.

“Cẩn thận!” Dung Thư theo bản năng hét lên, ném lò sưởi trong tay lên người hắc y nhân.

“Cạch” một tiếng, hắc y nhân đó đẩy lò sưởi tay ra, xẹt qua bên người nàng, lưỡi dao sắc bén cắt một lỗ hổng trên tay áo nàng.

Người đó bị Dung Thư cản đường, mặc dù động tác trì trệ, nhưng vẫn nhanh nhạy mà đâm tới Hứa Li Nhi.

Dung Thư ôm lấy một hộp hương, còn nghĩ ‘hỏng rồi’, vòng eo bỗng nhiên bị siết chặt.

Cố Trường Tấn một tay ôm lấy nàng, một tay chụp giữ vai của hắc y nhân, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Hai người giữ chặt lấy nhau.

Dung Thư bị Cố Trường Tấn thắt chặt vòng eo, chàng động, nàng cũng động, trong phòng, cảnh tượng ở trước mắt nàng nhanh chóng chuyển đi, xoay nàng đến hoa mắt chóng mặt.

Nếu chàng vẫn muốn đánh nhau với ai đó, có thể để nàng tránh sang một bên trước được không?

Nàng sắp nôn ra rồi...

Khóe mắt nàng nhìn thoáng qua vẫn thấy Hứa Li Nhi ngây người đứng ở đó, nàng kìm nén cơn trào ngược dạ dày, lớn tiếng nói: “Hứa cô nương mau tránh đi!”

Hắc y nhân này rõ ràng là tới tấn công Hứa Li Nhi!

Vừa mới nói xong lời này, trước mắt lại lóe lên tia sáng.

Dung Thư: “...” Dạ dày sắp làm phản rồi.

Cũng may lúc này, Thường Cát chỉ đạo vài quan binh vội vàng chạy tới, Cố Trường Tấn đẩy Dung Thư sang bên Thường Cát, xoay người chiến đấu với hắc y nhân đó.

Mất đi sự phiền toái của Dung Thư, chàng dần dần chiếm thế thượng phong.

Hắc y nhân đó thấy sự việc không ổn, quyết đoán lui về bên cửa sổ, tay vịn dưới đáy lư hương, nhanh chóng nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

“Thường Cát!”

“Vâng!”

Thường Cát đang chắn trước người Dung Thư lập tức rời khỏi, đuổi theo hắc y nhân.

Trong phòng một mớ hỗn độn, Cố Trường Tấn trầm mặt như nước, nhìn chằm chằm Dung Thư từ đầu đến chân, sau đó nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất lên, ném lên người nàng, nói: “Đưa Hứa cô nương rời khỏi đây.”

Dung Thư cũng không quan tâm tới, lấy áo choàng khoác lên người Hứa Li Nhi, vội vàng đưa nàng ấy ra khỏi trạm dịch.

Thường Cát không đuổi kịp hắc y nhân đó, xấu hổ nói với Cố Trường Tấn: “Chủ tử, đã để hắn chạy thoát.”

“Không sao, trước tiên trở về hẻm Ngô Đồng.”

Cố Trường Tấn nói xong liền khom lưng lên xe ngựa, dừng một chút, nhìn chằm chằm Dung Thư ngồi đối diện chàng, sự bực bội trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Hứa Li Nhi ngồi bên cạnh Dung Thư, nhìn Cố Trường Tấn, hoảng sợ nói: “Đại nhân bị thương rồi!”

Dung Thư lúc này mới phát hiện cánh tay của Cố Trường Tấn bị vạch một nhát, miệng vết thương nhìn qua có vẻ sâu, xiêm y đã thấm ướt máu.

Hôm nay nàng ngồi trên xe ngựa có lọng che, nàng nhớ ra Doanh Nguyệt có đặt một hộp thuốc ở đây, vội vàng lật xem phía dưới hai bên bàn dài, quả thực tìm thấy một hộp thuốc.

“Lang quân bôi thuốc trước nhé.”

Cố Trường Tấn lại nhìn nàng nói: “Qua đây.”

Dung Thư cho rằng Cố Trường Tấn đây là muốn nàng bôi thuốc cho chàng, nhất thời có chút chần chờ, ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt ngày càng tối sầm lại của chàng, mí mắt giật giật, đành phải ngoan ngoãn ôm hộp thuốc ngồi xuống.

Cố Trường Tấn xách hộp thuốc kia qua, lắc vài cái, móc ra một lọ thuốc bôi ngoài da, nâng cằm hướng về cánh tay trái của nàng, nói: “Tự mình bôi thuốc.”

Dung Thư cụp mắt xuống, quả thực là nàng cũng bị thương rồi, chỗ tay áo có chút vết máu, nhưng không nhiều, nghĩ chắc chỉ là vết thương nhỏ, hẳn là bị lưỡi dao vạch qua khi kéo tay áo ra.

Nhưng mặc dù nói vết thương nhỏ, vậy cũng đau, nàng từ nhỏ đã là người vô cùng sợ đau.

Lúc nhỏ bị va chạm, a nương sẽ luôn dỗ dành, dưỡng nàng thành kẻ vô cùng sợ đau, yếu ớt vô cùng.

Nói thật, mới vừa rồi nếu Cố Trường Tấn không nhắc nhở nàng, nàng căn bản không chú ý đến vết thương này. Nhưng sau khi chàng nói như vậy, nàng lập tức cảm thấy đau.

Dung Thư cuốn tay áo lên, quả nhiên thấy bên trong cánh tay trắng nõn của mình, một vết cắt dài mảnh. Nói là nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không đến mức ấy, máu đã sắp ngừng chảy, nhưng khi rải thuốc lên vết thương, nhất định sẽ đau thêm một lúc.

Dung Thư có chút do dự, Cố Trường Tấn ở một bên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng bực bội khó hiểu sắp hiện rõ trên mắt chàng rồi.

Chàng bình thường không phải là người không kìm được cảm xúc, nhưng lúc này, nhìn thấy vết cắt mảnh dài đó trên cánh tay nàng, có trời mới biết chàng đã phải cố gắng kìm nén khắc chế cỡ nào mới không nói ra mấy câu trào phúng trong lòng.

Miệng vết thương nhỏ như vậy, rải ít thuốc lên khó lắm sao?

Nàng không thể nhanh tay hơn chút, nhanh chóng rải thuốc lên miệng vết thương đáng ghét đó sao?

Nhận ra được ánh mắt đe dọa của chàng, Dung Thư chậm chạp nhớ tới chàng cũng bị thương, có lẽ chàng cũng đang chờ thuốc này.

Chẳng trách khuôn mặt lạnh lùng bình thường lại lộ ra sự không kiên nhẫn.

Nàng đương nhiên không muốn làm chậm trễ việc chữa trị cho người khác, vì thế khẽ thở dài, lấy thuốc bột rải lên vết thương, lập tức cảm thấy đau rát, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng chịu đựng, chỉ là hai hàng lông mi hơi run rẩy.

Đợi cơn đau qua đi, nàng nở nụ cười miễn cưỡng, nói với Cố Trường Tấn: “Thân thể thiếp tốt hơn rồi, lang quân cũng mau bôi thuốc đi.”

Bình thuốc được chậm rãi đẩy tới, nhưng cơ thể chàng vẫn không động đậy, không hề có ý muốn cho nàng bôi thuốc.

Dung Thư rất biết điều, hơn nữa tự mình hiểu lấy.

Bôi thuốc, chuyện này quá mức thân mật, ngẫm lại dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, chàng nhất định không thích, hơn nữa nàng cũng không đồng ý.

Cố Trường Tấn ừm một tiếng, nhận lấy bình thuốc, nhưng không vội bôi, mà dịch chuyển ánh mắt, bình tĩnh nhìn Hứa Li Nhi, đột nhiên hỏi: “Hứa cô nương, thứ đặt dưới lư hương kia, rốt cuộc là thứ gì?”

(1) Thông Ngôn sứ: người cãi tay đôi với bá tánh, mục đích dẫn dắt bọn họ đi theo hướng của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook