Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 30:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Từ khi bước lên xe ngựa, Hứa Li Nhi vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng loạn và bất an, những lời nói đột ngột của Cố Trường Tấn giống như sét đánh ngang tai khiến nàng ấy toát mồ hôi lạnh.
"Đó, đó là một bức huyết thư." Nàng ấy cắn môi nói.
Cố Trường Tấn mặt không đổi sắc hỏi: "Là người nào viết?"
"Là dân nữ viết, không, nói đúng hơn là nó được viết dưới danh nghĩa của dân nữ."
Hứa Li Nhi cụp mắt xuống: "Dân nữ cũng không biết người kia là ai, mỗi lần tới, hắn luôn đứng sau lưng nói chuyện… Dân nữ không dám quay đầu nhìn hắn. Chính hắn đã nói với dân nữ rằng chỉ cần dân nữ chết và để lại bức huyết thư đó, dân nữ có thể khiến cho Dương công công ở Đông Xưởng đó đền mạng cho mẫu thân, hơn nữa còn có thể cứu Cố đại nhân một mạng. Người kia nói, Cố đại nhân gặp chuyện ở phố Trường An là do Dương công công phái người làm, nếu ngày nào Dương công công vẫn chưa chết thì đại nhân sẽ không có ngày bình an. Người kia còn nói, một vị quan thanh liêm chính trực như Cố đại nhân không nên chết dưới tay bọn chúng."
Hứa Li Nhi nói đến đây thì dừng lại, nàng ấy ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Cố Trường Tấn nói: "Dân nữ đã hứa rằng đợi chuyện hương hỏa xong xuôi thì dân nữ sẽ ngoan ngoãn tự vẫn. Nếu như có thể đổi cái mạng thấp hèn của dân nữ để báo thù cho mẫu thân, còn có thể cứu đại nhân thì vụ mua bán này thật sự đáng giá. Chỉ là…"
Chỉ là khi hương hỏa lụi tàn từng chút một, nàng ấy đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc.
Luyến tiếc vì chưa kịp túc trực bên linh cữu cho mẫu thân, luyến tiếc vì chưa kịp ôm con mèo mướp nhỏ nàng ấy tự tay nuôi nấng, luyến tiếc vì còn chưa nhìn lại cây hòa đã trồng ngay trước nhà mà đã chết.
Khi nàng ấy bị Dương Vinh bắt đi, con mèo trong nhà đang mang thai, suốt ngày lười nhác, không biết nó đã sinh bao nhiêu con mèo con. Cây hòe trong sân là do nàng ấy và phụ thân trồng từ khi nàng còn nhỏ, vài ngày nữa nó sẽ nở hoa. Năm xưa phụ thân rất thích hái những bông hoa trên đó tặng cho mẫu thân và nàng ấy.
Tất cả bỗng trở nên thật sinh động và vui vẻ do mùi đàn hương thoang thoảng trong dịch quán.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, khi mẫu thân nhắm mắt thì rõ ràng nàng ấy cảm thấy trong lòng đã không còn hy vọng sống tiếp, cảm thấy tiếp tục sống còn không bằng sớm đi xuống đoàn tụ cùng mẫu thân và phụ thân.
Đợi tới lúc thật sự phải chết thì nàng ấy lại luyến tiếc.
Chắc bởi nàng ấy là một kẻ hèn nhát mà thôi.
Trong mắt Hứa Li Nhi rơm rớm nước mắt, nàng ấy nói: "Đại nhân và phu nhân cảm thấy Li Nhi là kẻ tham sống sợ chết sao?"
"Sao cô nương lại nghĩ thế? Nếu cô nương thật sự tham sống sợ chết thì ban đầu đã sớm nhận tội ở Bắc Trấn Phủ Tư rồi." Dung Thư nghiêm nghị nói: "Cô nương không tham sống sợ chết, cô nương chỉ đang chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình. Hứa cô nương phải hiểu, chỉ cần cô nương không muốn chết thì không ai có thể ép cô chết. Tham sống cũng không có gì đáng xấu hổ, cô nương không làm gì thẹn với lòng thì xứng đáng được sống và nên sống thật tốt. Đừng tưởng rằng tự vẫn, mắt nhắm lại là có thể chết trong an lành, chết không khó chịu. Còn có…"
Giọng nói của Dung Thư vô cùng kiên quyết: "Cố đại nhân cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy. Yên tâm đi, Dương công công ở Đông Xưởng đó không giết được Cố đại nhân."
Dù sao cũng là Thái tử điện hạ tương lai, Dương Húc chỉ có thể chết trong tay chàng chứ chàng không thể nào chết trong tay Dương Húc được.
Dung Thư chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Cố Trường Tấn, nếu không nàng cũng không muốn nhờ Cố Trường Tấn cứu Hứa Li Nhi.
Nghe vậy, vị Cố đại nhân mà nàng đang nói đến hơi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Khuôn mặt của nàng dễ dàng tái nhợt chỉ vì vết thương nhỏ xíu nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời này một cách hùng hồn.
Thật kỳ lạ, chỉ trong phút chốc, sự khó chịu trong đáy lòng của Cố Trường Tấn đã tan biến.
Chàng hơi cong khóe môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng nói không sai, Dương Húc còn chưa đủ bản lĩnh giết chết chàng, mà Hứa Li Nhi cũng không nên chết. Không có con đường nào trải bằng máu của những người vô tội mà có thể yên lành đi qua.
Nếu có thì đó cũng không phải là con đường mà Cố Trường Tấn muốn đi.
Xe ngựa xóc nảy cả quãng đường, khi đến hẻm Ngô Đồng, Trương ma ma đã dẫn Doanh Nguyệt, Doanh Tước đợi ở Tùng Tư Viện.
Dung Thư vừa vào sân đã hạ lệnh: "Dọn dẹp gian Đông Thứ để Hứa cô nương ở một đêm, tối nay các muội đến chính phòng nghỉ ngơi đi. Được rồi, dẫn Hứa cô nương đi nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện muốn nói với Nhị gia."
Cố Trường Tấn đang đứng ở cổng tròn trước khi vào sân, nghe thấy Dung Thư nói, chàng vừa định nhấc chân bèn dừng lại.
Dung Thư đi qua, cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói: "Kẻ áo đen ám sát Hứa cô nương ở dịch quán, trên người có một chút mùi thơm, nếu như ta ngửi không lầm, hẳn là hương Long Tiên."
Hương Long Tiên chính phẩm vô cùng rất hiếm, phần lớn là cống phẩm của các nước chư hầu nên trên thị trường muốn mua được là vô cùng khó khăn.
Nhiều gia đình quý tộc thích sử dụng hương Long Tiên để thể hiện sự cao quý của mình, nhưng thực tế hương Long Tiên mà họ sử dụng không phải là hương Long Tiên thật mà là sự kết hợp của trầm hương, nước nhãn và chanh.
Ở Thượng Kinh, những người có đủ khả năng mua hương Long Tiên chính phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cố Trường Tấn vừa nghe đã hiểu ý của Dung Thư.
"Nàng chắc chắn đó là Hương Long Tiên?"
Dung Thư suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Thiếp thân rất nhạy cảm với hương thơm. A nương của thiếp thân từng có một viên hương Long Tiên to bằng nắm tay. Khi thiếp học cách làm hương, thiếp thường nghịch nó. Tuy mùi thơm trên người của người kia rất nhạt nhưng thiếp chắc chắn không ngửi nhầm."
Nói xong sợ mình tự cho là đúng, nàng bèn bổ sung: "Lang quân chỉ lấy đó làm tham khảo thôi, đừng thật sự lấy lời này của thiếp thân làm căn cứ."
Cố Trường Tấn không nói gì, chỉ gật đầu nói: "Tối nay phu nhân cũng mệt rồi, quay về nghỉ sớm đi."
Đợi Dung Thư rời đi, chàng hơi nheo mắt lại.
Hương Long Tiên?
Thường Cát ở phía sau hỏi: "Chủ nhân, thuộc hạ có cần đi tìm hiểu xem gia đình nào ở Thượng Kinh thích sử dụng hương Long Tiên không ạ?"
Cố Trường Tấn lắc đầu: "Không cần, ở kinh thành này, có người không dùng hương Long Tiên nhưng trên người vẫn sẽ dính mùi của hương Long Tiên."
Thường Cát phải mất một lúc lâu mới hiểu được những lời của Cố Trường Tấn: "Vậy ý của chủ nhân là người kia…"
"Ừm, đợi ngày mai Hoành Bình trở về, không cần để mắt kĩ tới người kia nữa." Cố Trường Tấn nói xong, nhìn sắc trời, lại nói: "Ta đến Lục Mạc Đường một chuyến, ngươi về thư phòng trước đi."
Trong lòng Thường Cát trầm xuống, nhìn bóng dáng Cố Trường Tấn đi vào Lục Mạc Đường, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Phu nhân ghét nhất sự nương tay nhân từ của chủ nhân, hôm nay chủ nhân cứu Hứa Li Nhi, không biết phu nhân có trách cứ hay không? Thủ đoạn của phu nhân…
Thật ra hôm nay lúc chủ nhân hạ lệnh đã nói với cậu ta, nhân lúc người trong Lục Mạc Đường nghỉ ngơi, phải lặng lẽ đến dịch quán canh chừng.
"Hứa Li Nhi có người của hoàng hậu đi theo, những người đó cũng không dám làm gì, chỉ là chuyện gì cũng xảy ra việc ngoài ý muốn. Đêm nay ở dịch quán có thể không an toàn, ngươi vẫn nên đi tới đó một chuyến, nếu nàng gặp nạn thì lặng lẽ cứu nàng, nhớ đừng lưu lại dấu vết."
Vốn dĩ việc cứu Hứa Li Nhi không thể để lộ ra, nhất là không nên để người ở Lục Mạc Đường biết, nhưng đêm nay huyên náo ầm ĩ như vậy, chỉ sợ còn chưa vào cửa thành thì bên Lục Mạc Đường đã biết chuyện rồi.
Lục Mạc Đường.
An ma ma cầm thìa hương An Thần trong lò Bác Sơn thở dài nói với Từ Phức: "Nếu thiếu chủ không đến dịch quán thì Hứa Li Nhi chắc chắn sống không qua đêm nay. Một khi nàng ấy chết thì sau này sẽ còn nhiều rắc rối phải giải quyết. Dù sao lần này đến dịch quán, thiếu chủ vẫn có chút lỗ mãng và mềm lòng."
Theo An ma ma, Tam cô nương không nên để thiếu chủ tự xử lý chuyện của Hứa Li Nhi. Thủ đoạn của thiếu chủ vẫn chưa đủ tàn nhẫn, trước đó chàng đã không nghe lời của Tam cô nương chỉ vì một con nghiệt súc.
Từ Phức cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt thản nhiên.
Thông thường lúc này, bà ấy đã đi ngủ rồi, nhưng bà ấy biết Cố Trường Tấn sẽ đến nên lấy quyển sách ra đọc, ngồi ở giường La Hán chờ.
Một lúc sau, có tiếng nói chuyện từ hành lang, là Lâm Thanh Nguyệt đang nói chuyện với Cố Trường Tấn.
Từ Phức ngước mắt lên, An ma ma hiểu ra, vội vàng vén bức màn trong phòng, cười nói: “Thiếu chủ mau vào đi ạ, lão nô dẫn Thanh Nguyệt đi bắt ve sầu trên cây để tránh làm ầm ĩ tới phu nhân."
Lâm Thanh Nguyệt bị An ma ma kéo đi, miệng còn không cam lòng suy nghĩ: "Ma ma à, cánh tay Nhị gia bị thương. Không biết hai người Hoành Bình, Thường Cát có bị thương hay không!"
Hình như An ma ma không nghe thấy, bà ta giống như kẹp sắt nắm lấy tay Lâm Thanh Nguyệt.
Thật ra không cần Lâm Thanh Nguyệt nhắc tới, Từ Phức cũng nhìn thấy vết thương của Cố Trường Tấn nhưng bà ấy lại không hỏi, chỉ nói: "Vì sao muốn cứu Hứa Li Nhi?"
Cố Trường Tấn đứng ở một bên giường La Hán, cụp mắt nói: "Chất nhi muốn đưa nàng ấy vào Khôn Ninh cung để hầu hạ cho Thích hoàng hậu."
Từ Phức thoáng giật mình, để sách trong tay xuống, cẩn thận suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, bà ấy mới cười nói: "Hứa Li Nhi coi con là ân nhân cứu mạng, đưa con cờ này vào trong cung cũng không tệ, chỉ là trong cung đầy rẫy gian trá bấp bênh, ăn bữa sáng lo bữa tối, một kẻ yếu đuối ngốc nghếch như nàng ấy thì làm sao tồn tại được? Làm sao con biết nàng ấy có giá trị để con lợi dụng?"
"Giống như những gì cô mẫu đã dạy chất nhi, một quân cờ chỉ cần ở thời khắc mấu chốt có thể sử dụng tốt là được. Chất nhi đưa Hứa Li Nhi vào Khôn Ninh cung cũng là vì phòng ngừa chu đáo. Trong cung có người muốn nàng ấy chết thì tất nhiên sẽ có người muốn nàng ấy sống. Chất nhi đoán, Thích hoàng hậu hẳn là một trong những người muốn nàng ấy sống."
"À, Thích hoàng hậu." Từ Phức cười nhẹ một tiếng, trong mắt như có hồi ức: "Thích Chân..."
Bà ấy chỉ cười và một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Cố Trường Tấn cũng không lên tiếng.
Hồi lâu sau, Từ Phức nói: "Có muốn ta sắp xếp cho Hứa Li Nhi vào cung không?"
Điều này có nghĩa là bà ấy ngầm đồng ý với sự sắp xếp của Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn từ chối: "Tối nay Hứa Li Nhi bị ám sát, thị nữ ban đầu được phái đến để theo dõi nàng ấy đã quay trở lại cung để bẩm báo. Thích hoàng hậu sẽ không ngồi yên đâu."
"Đúng vậy, Thích Chân thích nhất làm những chuyện như này." Từ Phức gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, xua tay nói: "Đã như vậy, ta mặc kệ cho con xử lý đấy. Nghỉ ngơi đi, nhớ xử lý vết thương trên cánh tay."
Sau khi Cố Trường Tấn rời đi, đèn của Lục Mạc Đường nhanh chóng tắt. Tùng Tư Viện lại thắp đèn suốt nửa đêm, Dung Thư tắm rửa xong xuôi, mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi đi vào gian Đông Thứ.
Doanh Tước ở đây để hầu hạ Hứa Li Nhi, Hứa Li Nhi vẫn mặc một thân đồ tang, hôm nay bước qua cánh cổng địa ngục, đến bây giờ nàng ấy vẫn còn hoảng sợ. Doanh Tước lảm nhảm và nói rất nhiều điều làm tâm trí căng thẳng của nàng ấy cuối cùng cũng được thư giãn.
"Hứa cô nương đừng sợ, cô nương nhà ta nói sẽ không có người ép cô chết nữa đâu."
Hứa Li Nhi ngẩn ra: "Làm sao Cố phu nhân biết?"
Doanh Tước nhún nhún vai, nói: "Nô tì cũng không biết nhưng nha đầu kia rất thông minh nên lời nàng ta nói nhất định không sai."
Trên mặt Doanh Tước tỏ vẻ "Cô nương nhà ta là lợi hại nhất" làm Hứa Li Nhi cúi xuống và nhớ tới Dung Thư.
Tối nay ở dịch quán, Dung Thư mặc áo choàng, nửa khuôn mặt giấu trong mũ trùm nên nhìn không rõ mặt.
Mặc dù nàng ấy rất muốn biết phu nhân của vị đại nhân đó... rốt cuộc trông như thế nào nhưng vì một số suy nghĩ không nói nên lời, nàng ấy vẫn không dám ngước mắt nhìn Dung Thư.
Mãi đến khi nàng ấy vào phòng, Dung Thư mới nói muốn thắp hương cho mẫu thân rồi cởi áo choàng ra, nàng ấy mới yên lặng ngước mắt lên.
Trong nháy mắt, Hứa Li Nhi cảm thấy rằng ánh sáng rực rỡ xung quanh nàng ấy chợt mờ đi giây lát.
Bản thân nàng ấy cũng là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu không phải vì khuôn mặt này thì năm đó nàng ấy đã không chọc giận tên khốn Dương Vinh kia rồi. Nhưng khi nàng ấy nhìn thấy Dung Thư thì đáy lòng vẫn cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Sau đó trong xe ngựa, Dung Thư nói từng câu từng từ với nàng ấy rằng chuyện nàng ấy sống sót vốn không hề sai, nàng ấy vốn không nên chết.
Hứa Li Nhi bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách Cố đại nhân sẽ thích nàng, Cố phu nhân thực sự là nữ nhân tốt nhất thiên hạ.
"Đó, đó là một bức huyết thư." Nàng ấy cắn môi nói.
Cố Trường Tấn mặt không đổi sắc hỏi: "Là người nào viết?"
"Là dân nữ viết, không, nói đúng hơn là nó được viết dưới danh nghĩa của dân nữ."
Hứa Li Nhi cụp mắt xuống: "Dân nữ cũng không biết người kia là ai, mỗi lần tới, hắn luôn đứng sau lưng nói chuyện… Dân nữ không dám quay đầu nhìn hắn. Chính hắn đã nói với dân nữ rằng chỉ cần dân nữ chết và để lại bức huyết thư đó, dân nữ có thể khiến cho Dương công công ở Đông Xưởng đó đền mạng cho mẫu thân, hơn nữa còn có thể cứu Cố đại nhân một mạng. Người kia nói, Cố đại nhân gặp chuyện ở phố Trường An là do Dương công công phái người làm, nếu ngày nào Dương công công vẫn chưa chết thì đại nhân sẽ không có ngày bình an. Người kia còn nói, một vị quan thanh liêm chính trực như Cố đại nhân không nên chết dưới tay bọn chúng."
Hứa Li Nhi nói đến đây thì dừng lại, nàng ấy ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Cố Trường Tấn nói: "Dân nữ đã hứa rằng đợi chuyện hương hỏa xong xuôi thì dân nữ sẽ ngoan ngoãn tự vẫn. Nếu như có thể đổi cái mạng thấp hèn của dân nữ để báo thù cho mẫu thân, còn có thể cứu đại nhân thì vụ mua bán này thật sự đáng giá. Chỉ là…"
Chỉ là khi hương hỏa lụi tàn từng chút một, nàng ấy đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc.
Luyến tiếc vì chưa kịp túc trực bên linh cữu cho mẫu thân, luyến tiếc vì chưa kịp ôm con mèo mướp nhỏ nàng ấy tự tay nuôi nấng, luyến tiếc vì còn chưa nhìn lại cây hòa đã trồng ngay trước nhà mà đã chết.
Khi nàng ấy bị Dương Vinh bắt đi, con mèo trong nhà đang mang thai, suốt ngày lười nhác, không biết nó đã sinh bao nhiêu con mèo con. Cây hòe trong sân là do nàng ấy và phụ thân trồng từ khi nàng còn nhỏ, vài ngày nữa nó sẽ nở hoa. Năm xưa phụ thân rất thích hái những bông hoa trên đó tặng cho mẫu thân và nàng ấy.
Tất cả bỗng trở nên thật sinh động và vui vẻ do mùi đàn hương thoang thoảng trong dịch quán.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, khi mẫu thân nhắm mắt thì rõ ràng nàng ấy cảm thấy trong lòng đã không còn hy vọng sống tiếp, cảm thấy tiếp tục sống còn không bằng sớm đi xuống đoàn tụ cùng mẫu thân và phụ thân.
Đợi tới lúc thật sự phải chết thì nàng ấy lại luyến tiếc.
Chắc bởi nàng ấy là một kẻ hèn nhát mà thôi.
Trong mắt Hứa Li Nhi rơm rớm nước mắt, nàng ấy nói: "Đại nhân và phu nhân cảm thấy Li Nhi là kẻ tham sống sợ chết sao?"
"Sao cô nương lại nghĩ thế? Nếu cô nương thật sự tham sống sợ chết thì ban đầu đã sớm nhận tội ở Bắc Trấn Phủ Tư rồi." Dung Thư nghiêm nghị nói: "Cô nương không tham sống sợ chết, cô nương chỉ đang chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính mình. Hứa cô nương phải hiểu, chỉ cần cô nương không muốn chết thì không ai có thể ép cô chết. Tham sống cũng không có gì đáng xấu hổ, cô nương không làm gì thẹn với lòng thì xứng đáng được sống và nên sống thật tốt. Đừng tưởng rằng tự vẫn, mắt nhắm lại là có thể chết trong an lành, chết không khó chịu. Còn có…"
Giọng nói của Dung Thư vô cùng kiên quyết: "Cố đại nhân cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy. Yên tâm đi, Dương công công ở Đông Xưởng đó không giết được Cố đại nhân."
Dù sao cũng là Thái tử điện hạ tương lai, Dương Húc chỉ có thể chết trong tay chàng chứ chàng không thể nào chết trong tay Dương Húc được.
Dung Thư chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Cố Trường Tấn, nếu không nàng cũng không muốn nhờ Cố Trường Tấn cứu Hứa Li Nhi.
Nghe vậy, vị Cố đại nhân mà nàng đang nói đến hơi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Khuôn mặt của nàng dễ dàng tái nhợt chỉ vì vết thương nhỏ xíu nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời này một cách hùng hồn.
Thật kỳ lạ, chỉ trong phút chốc, sự khó chịu trong đáy lòng của Cố Trường Tấn đã tan biến.
Chàng hơi cong khóe môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng nói không sai, Dương Húc còn chưa đủ bản lĩnh giết chết chàng, mà Hứa Li Nhi cũng không nên chết. Không có con đường nào trải bằng máu của những người vô tội mà có thể yên lành đi qua.
Nếu có thì đó cũng không phải là con đường mà Cố Trường Tấn muốn đi.
Xe ngựa xóc nảy cả quãng đường, khi đến hẻm Ngô Đồng, Trương ma ma đã dẫn Doanh Nguyệt, Doanh Tước đợi ở Tùng Tư Viện.
Dung Thư vừa vào sân đã hạ lệnh: "Dọn dẹp gian Đông Thứ để Hứa cô nương ở một đêm, tối nay các muội đến chính phòng nghỉ ngơi đi. Được rồi, dẫn Hứa cô nương đi nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện muốn nói với Nhị gia."
Cố Trường Tấn đang đứng ở cổng tròn trước khi vào sân, nghe thấy Dung Thư nói, chàng vừa định nhấc chân bèn dừng lại.
Dung Thư đi qua, cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói: "Kẻ áo đen ám sát Hứa cô nương ở dịch quán, trên người có một chút mùi thơm, nếu như ta ngửi không lầm, hẳn là hương Long Tiên."
Hương Long Tiên chính phẩm vô cùng rất hiếm, phần lớn là cống phẩm của các nước chư hầu nên trên thị trường muốn mua được là vô cùng khó khăn.
Nhiều gia đình quý tộc thích sử dụng hương Long Tiên để thể hiện sự cao quý của mình, nhưng thực tế hương Long Tiên mà họ sử dụng không phải là hương Long Tiên thật mà là sự kết hợp của trầm hương, nước nhãn và chanh.
Ở Thượng Kinh, những người có đủ khả năng mua hương Long Tiên chính phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cố Trường Tấn vừa nghe đã hiểu ý của Dung Thư.
"Nàng chắc chắn đó là Hương Long Tiên?"
Dung Thư suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Thiếp thân rất nhạy cảm với hương thơm. A nương của thiếp thân từng có một viên hương Long Tiên to bằng nắm tay. Khi thiếp học cách làm hương, thiếp thường nghịch nó. Tuy mùi thơm trên người của người kia rất nhạt nhưng thiếp chắc chắn không ngửi nhầm."
Nói xong sợ mình tự cho là đúng, nàng bèn bổ sung: "Lang quân chỉ lấy đó làm tham khảo thôi, đừng thật sự lấy lời này của thiếp thân làm căn cứ."
Cố Trường Tấn không nói gì, chỉ gật đầu nói: "Tối nay phu nhân cũng mệt rồi, quay về nghỉ sớm đi."
Đợi Dung Thư rời đi, chàng hơi nheo mắt lại.
Hương Long Tiên?
Thường Cát ở phía sau hỏi: "Chủ nhân, thuộc hạ có cần đi tìm hiểu xem gia đình nào ở Thượng Kinh thích sử dụng hương Long Tiên không ạ?"
Cố Trường Tấn lắc đầu: "Không cần, ở kinh thành này, có người không dùng hương Long Tiên nhưng trên người vẫn sẽ dính mùi của hương Long Tiên."
Thường Cát phải mất một lúc lâu mới hiểu được những lời của Cố Trường Tấn: "Vậy ý của chủ nhân là người kia…"
"Ừm, đợi ngày mai Hoành Bình trở về, không cần để mắt kĩ tới người kia nữa." Cố Trường Tấn nói xong, nhìn sắc trời, lại nói: "Ta đến Lục Mạc Đường một chuyến, ngươi về thư phòng trước đi."
Trong lòng Thường Cát trầm xuống, nhìn bóng dáng Cố Trường Tấn đi vào Lục Mạc Đường, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Phu nhân ghét nhất sự nương tay nhân từ của chủ nhân, hôm nay chủ nhân cứu Hứa Li Nhi, không biết phu nhân có trách cứ hay không? Thủ đoạn của phu nhân…
Thật ra hôm nay lúc chủ nhân hạ lệnh đã nói với cậu ta, nhân lúc người trong Lục Mạc Đường nghỉ ngơi, phải lặng lẽ đến dịch quán canh chừng.
"Hứa Li Nhi có người của hoàng hậu đi theo, những người đó cũng không dám làm gì, chỉ là chuyện gì cũng xảy ra việc ngoài ý muốn. Đêm nay ở dịch quán có thể không an toàn, ngươi vẫn nên đi tới đó một chuyến, nếu nàng gặp nạn thì lặng lẽ cứu nàng, nhớ đừng lưu lại dấu vết."
Vốn dĩ việc cứu Hứa Li Nhi không thể để lộ ra, nhất là không nên để người ở Lục Mạc Đường biết, nhưng đêm nay huyên náo ầm ĩ như vậy, chỉ sợ còn chưa vào cửa thành thì bên Lục Mạc Đường đã biết chuyện rồi.
Lục Mạc Đường.
An ma ma cầm thìa hương An Thần trong lò Bác Sơn thở dài nói với Từ Phức: "Nếu thiếu chủ không đến dịch quán thì Hứa Li Nhi chắc chắn sống không qua đêm nay. Một khi nàng ấy chết thì sau này sẽ còn nhiều rắc rối phải giải quyết. Dù sao lần này đến dịch quán, thiếu chủ vẫn có chút lỗ mãng và mềm lòng."
Theo An ma ma, Tam cô nương không nên để thiếu chủ tự xử lý chuyện của Hứa Li Nhi. Thủ đoạn của thiếu chủ vẫn chưa đủ tàn nhẫn, trước đó chàng đã không nghe lời của Tam cô nương chỉ vì một con nghiệt súc.
Từ Phức cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt thản nhiên.
Thông thường lúc này, bà ấy đã đi ngủ rồi, nhưng bà ấy biết Cố Trường Tấn sẽ đến nên lấy quyển sách ra đọc, ngồi ở giường La Hán chờ.
Một lúc sau, có tiếng nói chuyện từ hành lang, là Lâm Thanh Nguyệt đang nói chuyện với Cố Trường Tấn.
Từ Phức ngước mắt lên, An ma ma hiểu ra, vội vàng vén bức màn trong phòng, cười nói: “Thiếu chủ mau vào đi ạ, lão nô dẫn Thanh Nguyệt đi bắt ve sầu trên cây để tránh làm ầm ĩ tới phu nhân."
Lâm Thanh Nguyệt bị An ma ma kéo đi, miệng còn không cam lòng suy nghĩ: "Ma ma à, cánh tay Nhị gia bị thương. Không biết hai người Hoành Bình, Thường Cát có bị thương hay không!"
Hình như An ma ma không nghe thấy, bà ta giống như kẹp sắt nắm lấy tay Lâm Thanh Nguyệt.
Thật ra không cần Lâm Thanh Nguyệt nhắc tới, Từ Phức cũng nhìn thấy vết thương của Cố Trường Tấn nhưng bà ấy lại không hỏi, chỉ nói: "Vì sao muốn cứu Hứa Li Nhi?"
Cố Trường Tấn đứng ở một bên giường La Hán, cụp mắt nói: "Chất nhi muốn đưa nàng ấy vào Khôn Ninh cung để hầu hạ cho Thích hoàng hậu."
Từ Phức thoáng giật mình, để sách trong tay xuống, cẩn thận suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, bà ấy mới cười nói: "Hứa Li Nhi coi con là ân nhân cứu mạng, đưa con cờ này vào trong cung cũng không tệ, chỉ là trong cung đầy rẫy gian trá bấp bênh, ăn bữa sáng lo bữa tối, một kẻ yếu đuối ngốc nghếch như nàng ấy thì làm sao tồn tại được? Làm sao con biết nàng ấy có giá trị để con lợi dụng?"
"Giống như những gì cô mẫu đã dạy chất nhi, một quân cờ chỉ cần ở thời khắc mấu chốt có thể sử dụng tốt là được. Chất nhi đưa Hứa Li Nhi vào Khôn Ninh cung cũng là vì phòng ngừa chu đáo. Trong cung có người muốn nàng ấy chết thì tất nhiên sẽ có người muốn nàng ấy sống. Chất nhi đoán, Thích hoàng hậu hẳn là một trong những người muốn nàng ấy sống."
"À, Thích hoàng hậu." Từ Phức cười nhẹ một tiếng, trong mắt như có hồi ức: "Thích Chân..."
Bà ấy chỉ cười và một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Cố Trường Tấn cũng không lên tiếng.
Hồi lâu sau, Từ Phức nói: "Có muốn ta sắp xếp cho Hứa Li Nhi vào cung không?"
Điều này có nghĩa là bà ấy ngầm đồng ý với sự sắp xếp của Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn từ chối: "Tối nay Hứa Li Nhi bị ám sát, thị nữ ban đầu được phái đến để theo dõi nàng ấy đã quay trở lại cung để bẩm báo. Thích hoàng hậu sẽ không ngồi yên đâu."
"Đúng vậy, Thích Chân thích nhất làm những chuyện như này." Từ Phức gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, xua tay nói: "Đã như vậy, ta mặc kệ cho con xử lý đấy. Nghỉ ngơi đi, nhớ xử lý vết thương trên cánh tay."
Sau khi Cố Trường Tấn rời đi, đèn của Lục Mạc Đường nhanh chóng tắt. Tùng Tư Viện lại thắp đèn suốt nửa đêm, Dung Thư tắm rửa xong xuôi, mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi đi vào gian Đông Thứ.
Doanh Tước ở đây để hầu hạ Hứa Li Nhi, Hứa Li Nhi vẫn mặc một thân đồ tang, hôm nay bước qua cánh cổng địa ngục, đến bây giờ nàng ấy vẫn còn hoảng sợ. Doanh Tước lảm nhảm và nói rất nhiều điều làm tâm trí căng thẳng của nàng ấy cuối cùng cũng được thư giãn.
"Hứa cô nương đừng sợ, cô nương nhà ta nói sẽ không có người ép cô chết nữa đâu."
Hứa Li Nhi ngẩn ra: "Làm sao Cố phu nhân biết?"
Doanh Tước nhún nhún vai, nói: "Nô tì cũng không biết nhưng nha đầu kia rất thông minh nên lời nàng ta nói nhất định không sai."
Trên mặt Doanh Tước tỏ vẻ "Cô nương nhà ta là lợi hại nhất" làm Hứa Li Nhi cúi xuống và nhớ tới Dung Thư.
Tối nay ở dịch quán, Dung Thư mặc áo choàng, nửa khuôn mặt giấu trong mũ trùm nên nhìn không rõ mặt.
Mặc dù nàng ấy rất muốn biết phu nhân của vị đại nhân đó... rốt cuộc trông như thế nào nhưng vì một số suy nghĩ không nói nên lời, nàng ấy vẫn không dám ngước mắt nhìn Dung Thư.
Mãi đến khi nàng ấy vào phòng, Dung Thư mới nói muốn thắp hương cho mẫu thân rồi cởi áo choàng ra, nàng ấy mới yên lặng ngước mắt lên.
Trong nháy mắt, Hứa Li Nhi cảm thấy rằng ánh sáng rực rỡ xung quanh nàng ấy chợt mờ đi giây lát.
Bản thân nàng ấy cũng là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu không phải vì khuôn mặt này thì năm đó nàng ấy đã không chọc giận tên khốn Dương Vinh kia rồi. Nhưng khi nàng ấy nhìn thấy Dung Thư thì đáy lòng vẫn cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Sau đó trong xe ngựa, Dung Thư nói từng câu từng từ với nàng ấy rằng chuyện nàng ấy sống sót vốn không hề sai, nàng ấy vốn không nên chết.
Hứa Li Nhi bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách Cố đại nhân sẽ thích nàng, Cố phu nhân thực sự là nữ nhân tốt nhất thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.