Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 31:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Cố Trường Tấn là một người giống như thần thánh trong trái tim của Hứa Li Nhi. Hôm nay ở hậu viện của nha môn Hình Bộ, khi chàng từng bước đi về phía nàng ấy, nàng ấy thực sự muốn quỳ xuống để bày tỏ lòng kính trọng với chàng.

Ngoại hình hấp dẫn như vậy, phong thái trong sạch như vậy và ngay cả giọng nói cũng là giọng nói hay nhất mà Hứa Li Nhi từng nghe.

Chàng đã cứu nàng ấy và mẫu thân khỏi ngục tối thì sao Hứa Li Nhi lại không cảm kích cho được? Sao có thể không phải lòng chàng cho được?

Tình yêu của một người dành cho người khác, thật sự chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.

Nàng ấy nảy sinh tình cảm với Cố đại nhân nhưng chỉ dừng ở đó thôi. Nàng ấy đã là tàn hoa bại liễu, sao dám có ý nghĩ bậy bạ? Nhiều nhất... Nhiều nhất cũng chỉ dám tò mò chàng thích một nữ tử như thế nào thôi.

Mà sau khi gặp Dung Thư thì sự tò mò của nàng ấy đã được thỏa mãn.Vừa rồi ở trong xe ngựa, lúc Cố phu nhân bôi thuốc, nàng ấy có thể thấy rõ vẻ mặt lo lắng và đau lòng của Cố phu nhân.

Kiểu người cao quý như thần tiên ở trên trời cao xa xôi không thể với tới trong lòng nàng ấy bỗng nhiên lại có thất tình lục dục của người bình thường, trở thành người dưới phàm trần.

Cố phu nhân chính là người đã kéo chàng vào thế giới phàm trần.

Hứa Li Nhi cười đáp lời: "Cố phu nhân thật là lợi hại."

"Sao ta lại lợi hại?" Màn cửa khẽ lay động, một giọng nói dịu dàng cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

"Cô nương!" Doanh Tước đứng dậy từ thảm nỉ dưới đất: "Đã muộn như vậy rồi, sao người còn thức? Người còn bị thương trên cánh tay mà!"

Tiểu nha hoàn huyên thuyên không dứt, Dung Thư cười nói: "Muội không nghe nói có người khen ta sao? Ta tới đây nghe thêm vài câu."

Doanh Tước nói: "Chẳng phải vừa rồi cô nương đã nói là sẽ không có người ép Hứa cô nương phải chết nữa sao? Nô tỳ chỉ muốn nói với Hứa cô nương để nàng ấy không phải lo lắng nữa."

Từ dịch quán đến hẻm Ngô Đồng, Dung Thư đều nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và hoang mang của Hứa Li Nhi, lần này nàng đến gian Đông Thứ, thật ra cũng là muốn nói vài câu để nàng ấy yên tâm.

Nếu Doanh Tước đã nhắc tới chuyện này, nàng bèn nói tiếp với Hứa Li Nhi:

"Hứa cô nương quả thật không cần phải lo lắng, bây giờ trong kinh ai cũng biết có người muốn cô nương chết, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn, người muốn cô chết cũng sẽ không dám động thủ tiếp. Đối với bọn họ, trước mắt Hứa cô nương sống hay chết đã không quan trọng nữa."

Chỉ có khi Hứa Li Nhi tự sát thì bức huyết thư kia mới làm dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng và phát huy tác dụng lớn nhất.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không thành, cho dù Hứa Li Nhi tự sát thì cũng sẽ không có ai tin tưởng nàng ấy cam tâm tình nguyện đi chết.

Vì vậy, những người đó sẽ không làm gì Hứa Li Nhi nữa.

Hứa Li Nhi đã hứa với người đó rằng nàng ấy sẽ treo cổ tự vẫn khi hương cháy hết. Nhưng kiếp trước thời gian Hứa Li Nhi tử vong là giờ tý, so với thời điểm hương tàn chậm hơn gần một giờ.

Điều đó có nghĩa rằng nàng ấy đã chọn sống tiếp vào giây phút cuối cùng của kiếp trước, nhưng người đó chưa bao giờ cho nàng ấy quyền lựa chọn thực sự, trong khi nàng ấy đang ngủ, hắn lặng lẽ bóp cổ nàng ấy đến chết, tạo ảo giác rằng nàng ấy đã treo cổ tự tử.

Ngay từ đầu Hứa Li Nhi đã là một con cờ chết. Tuy nhiên, sau đêm nay, con tốt này đã hoàn toàn sống lại.

Lúc này trong thư phòng, Cố Trường Tấn cũng nói điều tương tự với Thường Cát.

Thường Cát hỏi Cố Trường Tấn: "Ngày mai Hứa cô nương đến Đại Từ Ân Tự, chủ tử có muốn thuộc hạ bí mật bảo vệ nàng ấy không?"

Cố Trường Tấn đang bôi thuốc, nghe vậy thản nhiên nói: "Bọn họ sẽ không động thủ, đêm nay Hứa Li Nhi sống, sau này cũng sẽ sống, chỉ cần nàng ấy không làm điều ngu ngốc là được."



Nếu Hứa Li Nhi thông minh, nàng ấy sẽ nhận ra rằng chỗ Thích hoàng hậu thực sự là nơi tốt nhất cho nàng ấy.

Khi một người không còn sức mạnh để bảo vệ mình, điều quan trọng nhất cần làm là sử dụng sức mạnh của người khác để bảo vệ chính mình.

Cố Trường Tấn dứt lời đã không cần phải nói thêm nữa.

Sau khi bôi thuốc xong, chàng yên lặng ngồi trên giường La Hán trong nửa giờ, suy nghĩ cẩn thận xem có bao nhiêu bàn tay đứng sau vụ án của Hứa Li Nhi để khuấy động tình hình.

Sau khi sắp xếp lại những sợi chỉ lộn xộn, chàng liếc nhìn bầu trời, tắt đèn và nằm xuống.

Vết thương trên cánh tay tuy đau nhưng đối với Cố Trường Tấn mà nói chỉ là chuyện thường ngày. Gần như vừa nhắm mắt, chàng đã ngủ thật say.

Tuy nhiên khi đang ngủ được nửa chừng, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, hạt tuyết tung bay trong gió, đập vào cửa sổ phát ra tiếng sột soạt.

Trước khi đi ngủ Cố Trường Tấn đã nhìn bầu trời, rõ ràng là một đêm quang đãng, trăng sáng ít sao, ngày hôm sau hẳn là một ngày tươi sáng đầy nắng.

Tại sao lại có tuyết?

Ngay cả trong giấc ngủ hỗn loạn, tâm trí chàng vẫn không ngừng suy nghĩ.

Ngay khi chàng đang suy nghĩ tại sao hôm nay lại có tuyết rơi, bắp chân chàng đột nhiên cảm thấy lạnh, cảm giác mát lạnh dường như tự động chạy lên, từ mắt cá chân đến bắp chân.

Giống như hai con chuột nhỏ thoát ra từ hầm băng chui vào trong ống quần lỏng lẻo.

Cố Trường Tấn bỗng dưng mở mắt ra, lập tức phát hiện trong ngực mình có một nương tử ấm áp thơm tho mềm mại.

Nói một cách chính xác, không phải trong ngực, mà là bên cạnh.

Cô nương kia ngủ cũng không an ổn, chắc hẳn là cảm thấy lạnh, tay nhỏ ôm cánh tay chàng siết thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay chẳng biết xấu hổ mà gối lên cánh tay chàng.

Đáng giận nhất là hai bàn chân nhỏ lạnh cóng chui vào trong quần của chàng, chắc là cảm thấy bắp chân của chàng đủ ấm nên hai cái chân nhỏ mới an tâm nằm ở đó.

Một tia mất kiên nhẫn thoáng qua trong mắt chàng.

Lúc đèn tắt vào ban đêm thì cô nương này mặc một chiếc áo choàng dày, ôm một chiếc gối hình lưỡi liềm, chạy từ Tùng Tư Viện tới thư phòng, dịu dàng mềm giọng nói với chàng: "Nếu lang quân không quen ngủ trên giường của Tùng Tư Viện thì thiếp thân đến đây ngủ cùng chàng ở thư phòng."

Ngay lập tức, nàng công khai tiến vào thư phòng.

Chàng ở trong thư phòng đã lâu, lúc đầu còn bận bịu, nhưng cuối năm vừa mới xử lý xong hai vụ án lớn, các đại thần đã quan tâm chàng sau tân hôn vẫn luôn bận bịu, thấy chàng mỗi ngày đều rất bận rộn, còn năm lần bảy lượt bị thương nên họ đề nghị chàng ở nhà nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày để bồi đắp tình cảm với thê tử.

Nhất thời không tìm được lý do trốn tránh phải đến Tùng Tư Viện, cho nên chàng đành phải từ chối ngủ lại vì lạ giường ở đó.

Thật không ngờ, cô nương vốn luôn ngoan ngoãn hiền thục này lại đến đây với chiếc gối hình trăng khuyết trên tay. Chàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để nàng vào phòng ngủ. Chỉ là lúc nằm ngủ thì hai người vẫn nằm riêng ra.

Cô nương này chắc là ngủ được nửa đã bị lạnh nên mới chui vào chăn của chàng. Nàng sợ lạnh mà còn nhất định muốn chạy đến trong thư phòng chen chúc cùng chàng trên giường La Hán, đúng là tự tìm khổ.

Trong lòng Cố Trường Tấn thầm than một tiếng, chàng duỗi bắp chân, hất bàn chân lạnh cóng của nàng ra, sau đó kéo tay nàng và nhét trở lại chỗ.

Dù có động tĩnh nhưng cũng không thể đánh thức nàng, trong miệng nàng lẩm bẩm vài câu, ngoan ngoãn co ro trong chăn.

Cố Trường Tấn có thể nghe thấy rõ ràng nàng đang tìm chiếc gối mặt trăng của mình.



Ngủ mà cũng không yên nữa.

Cố Trường Tấn mặt trầm xuống đặt chiếc gối mặt trăng dưới chân chàng rồi vào vòng tay nàng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô nương cũng không biết ngày hôm qua mình đã làm cái gì, nàng thay y phục giúp chàng với chiếc mũi đỏ ửng, lông mày và đôi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt rất bắt mắt với cặp lúm đồng tiền.

Cố Trường Tấn cụp mắt hỏi nàng: "Tối qua phu nhân ngủ có ngon không?"

Dung Thư khịt khịt mũi, kiễng chân chỉnh lại y phục cho chàng, cười nói: "Thiếp thân ngủ rất ngon, thảo nào lang quân thích ngủ nơi này, giường La Hán ở đây quả thật cực kỳ thoải mái."

Thật không?

Chiếc giường La Hán này được trải một lớp đệm cực mỏng, rất khó nằm, xung quanh không có mành giường, căn bản không cản được gió.

So với bộ giường nỉ đệm, lò sưởi, đệm giường, chỗ tựa lưng, nghênh gối của nàng thì chiếc giường La Hán này sao bằng.

Một cô nương thêm cả trúc muối và hoa lộ vào nước súc miệng, thật sự cảm thấy nằm trên giường La Hán này rất thoải mái?

Cố Trường Tấn tỏ vẻ thản nhiên nói: "Phu nhân thích thì tốt."

Chàng muốn xem cô nương mỏng manh này có thể kiên trì được mấy ngày.

Đêm thứ hai, giống như ngày hôm qua, Dung Thư đến thư phòng lúc đã tắt đèn, chỉ là lần này nàng sai người chuyển bảy tám chậu than bạc vào thư phòng khiến cả phòng ấm áp như mùa xuân.

Buổi tối nàng ngủ rất ngon, ôm gối mặt trăng bất động, nghiêng người đối diện với chàng.

Ngày hôm sau, khi chàng dậy thay y phục, trên mặt chàng vẫn còn lưu lại một dấu vết mờ nhạt, đường nét có chút giống con thỏ trên cây hoa quế trên gối mặt trăng của nàng.

Cứ như vậy hơn mười ngày, vào ngày Thượng Nguyên, một trận bão tuyết lạnh thấu xương xâm chiếm toàn bộ biên giới phía bắc.

Đêm hôm đó nhiệt độ Thượng Kinh chợt giảm xuống, bảy tám chậu than cũng không đủ ấm, nàng ngủ được một nửa lại chui vào chăn của chàng. Lần này không chỉ nhét chân vào trong ống quần mà tay cũng đụng đến áo trong của chàng và vuốt nhẹ bụng chàng.

Nửa đêm Cố Trường Tấn bị động chạm tới mức tỉnh ngủ.

Nếu không phải chắc chắn cô nương này đang ngủ, vì lạnh mà tìm nguồn sưởi ấm thì suýt chút nữa chàng đã cho rằng nàng là kẻ biến thái.

Chàng gần như nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tay áo nàng kéo ra, sau đó nghe "toạc" một tiếng, chiếc áo trong mỏng manh làm bằng lụa tự nhiên của nàng đột nhiên bị xé toạc một lỗ.

Tiểu cô nương cuối cùng cũng tỉnh, ngốc nghếch ngồi dậy, cúi đầu sờ chiếc áo có đường rạch dài trên vai phải, ngẩng đầu nhìn chàng: "Sao lang quân lại xé xiêm y của ta?"

Trong giọng điệu ẩn chứa sự nghi hoặc nhưng nếu cẩn thận nghe thì lại có thể nghe được một chút trách móc.

Ánh sáng của tuyết phản chiếu một màu trắng lạnh giá trong căn phòng tối.

Tiểu cô nương có mái tóc dày mềm buông xõa, áo trong rộng thùng thình để lộ chiếc túi màu chàm giấu bên trong.

Ánh tuyết ngập trời phảng phất đều tập trung quanh người nàng, bờ vai trắng như ngọc và nốt ruồi chu sa nhỏ trên vai được màu xanh quyến rũ làm nổi bật lên sự kiều diễm.

Cố Trường Tấn bỗng dưng mở bừng mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook