Chương 13: Em Đã Trưởng Thành
Mộng Vi Ngư
03/06/2024
Đèn màu ngũ sắc ở cửa KTV chuyển động qua lại, Tôn Gia Hằng nắm chặt hai tay.
"Anh Nghị, anh ở đây nhìn cái gì vậy, các anh em vẫn đang chờ anh đó." Ông chủ KTV nói với người đàn ông trước mặt.
Thanh âm trong trẻo của tiếng bật lửa vang lên, vài làn khói chậm rãi bay lên, anh chơi đùa chiếc bật lửa, nhìn chằm chằm chỗ nào đó, thuận miệng nói: "Hóng chút drama."
Màn đêm lóe lên ánh sáng trắng, lá cây bị gió thổi vang lên, trong khoảnh khắc mưa to đánh vào phiến lá.
Hứa Trăn không mang theo ô, giơ túi lên đỉnh đầu, chạy bước nhỏ vào cửa khu chung cư, may là sắp về đến nhà rồi.
Cô vừa mới vào chung cư, đã thấy Hứa Kiệt đứng ở cửa căn hộ, cậu đang cầm điện thoại di động gọi điện thoại, nhưng hình như vẫn không có người nhấc máy, bộ dáng có hơi lo lắng.
Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ đang chạy tới, vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay cô, hỏi: "Chị đi đâu vậy? Tại sao điện thoại không thể liên lạc được?"
Vóc dáng Hứa Kiệt rất cao, Hứa Trăn chỉ cao đến vai cậu, chiếc sơ mi ngắn sọc xanh trắng trên người cô đã bị nước mưa làm ướt, vết nước đọng to bằng hạt đậu in trên áo.
Cô mặc tay áo ngắn, lộ ra cánh tay đầy da gà do bị không khí làm lạnh, tóc cũng dính hạt mưa.
Hứa Kiệt nhận lấy túi xách của cô, sau đó cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
"Điện thoại hỏng mất rồi."
Hứa Kiệt nghe thấy lý do này thì nhướng mày."Sao lại hỏng? Sao muộn như vậy chị mới về nhà?"
Hứa Trăn tháo kính bị đọng nước, dùng vải áo lau kính.
Lúc đeo lại mới thấy rõ gương mặt không vui của Hứa Kiệt, khung mày của cậu tinh xảo, đỉnh mày cao ngất.
Hứa Trăn cảm thấy đây là chỗ khác biệt nhất của cậu với người trong nhà, mũi cô và ba mẹ đều là suôn thẳng, còn cậu thì sống mũi cao ngất, vô cùng tuấn tú.
"Không sao cả, đi KTV với Tôn Gia Hằng."
Nghe được tên Tôn Gia Hằng, Hứa Kiệt không mở miệng nữa, đi theo cô lên lầu.
Lên hai tầng lầu, Hứa Kiệt nhịn không được nói:"Chị là một cô gái, nên ít đi đến chỗ đó vào buổi tối."
Hứa Trăn xoay người, từ trong tay cậu cầm lấy túi xách của mình, nghe thấy những lời này của cậu thì cảm thấy buồn cười. "Một cậu nhóc chưa trưởng thành như em mà lại nói điều này với chị?"
“...... Em đã trưởng thành!"
Hứa Trăn cười khan hai tiếng, tâm trạng u ám hơi chuyển biến tốt đẹp.
Về đến nhà, cô tắm nước nóng.
Hứa Trăn sấy tóc xong, Trương Anh liền gõ cửa phòng vệ sinh.
"Trăn Trăn, sáng nay có phải con không nghe thấy lời mẹ nói đúng không? Tại sao quần áo của em trai con vẫn chưa được giặt?"
Giọng nói của bà có hơi oán trách, ngày mai Hứa Kiệt sẽ trở lại trường, học sinh lớp 12 cần phải đến trường vào tối chủ nhật để tham gia tiết tự học buổi tối.
Nhiệt độ trên người Hứa Trăn chợt giảm xuống, nhưng cô vẫn nhẹ giọng trả lời: "Mẹ, để Tiểu Kiệt tự giặt đi."
Trương Anh thay đổi gương mặt vẫn luôn dịu dàng: "Sao lại có thể để nó tự giặt đồ được chứ?"
Vừa dứt lời, Hứa Trăn liền nói:"Sao không thể để nó tự giặt được?"
Cô tắt vòi nước, nói với Trương Anh: "Nó đã mười tám tuổi, không phải tám tuổi, mẹ còn muốn nuông chiều nó tới khi nào?"
Trương Anh hơi sững sờ, không nghĩ tới phản ứng của con gái lớn lại như vậy.
"Bây giờ Tiểu Kiệt đang học lớp 12, là lúc vô cùng căng thẳng, con làm chị thì phải giúp em trai chia sẻ một chút cũng không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa, trước kia con cũng giặt quần áo cho nó như vậy mà."
"Trước kia con giặt cho nó, chẳng lẽ con cũng phải giặt cho nó cả đời sao?"
Âm lượng của cô tăng lên một cách vô thức.
Trương Anh ngơ ngác nhìn con gái: "Trăn Trăn..."
Hứa Trăn dần dần thu hồi giọng nói, không dám nhìn ánh mắt của mẹ, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Em ấy đã lớn rồi, phải học cách làm việc, nếu không sau này ra xã hội em ấy cũng sẽ chỉ trở thành người tứ chi không đầy đủ, hai người có thể ở bên em ấy cả đời sao?"
Trương Anh nhìn gò má và cằm nhọn của con gái, trong lòng bà chợt cảm thấy thất vọng và chua xót.
"Trăn Trăn, trước kia con sẽ không nói chuyện với mẹ như vậy, trước kia con rất ngoan. Mẹ không rõ, chỉ giặt mấy bộ quần áo mà thôi, thuận tay có thể làm, còn là em trai ruột của mình, sao con lại vì chuyện này mà nổi giận như vậy?"
"Anh Nghị, anh ở đây nhìn cái gì vậy, các anh em vẫn đang chờ anh đó." Ông chủ KTV nói với người đàn ông trước mặt.
Thanh âm trong trẻo của tiếng bật lửa vang lên, vài làn khói chậm rãi bay lên, anh chơi đùa chiếc bật lửa, nhìn chằm chằm chỗ nào đó, thuận miệng nói: "Hóng chút drama."
Màn đêm lóe lên ánh sáng trắng, lá cây bị gió thổi vang lên, trong khoảnh khắc mưa to đánh vào phiến lá.
Hứa Trăn không mang theo ô, giơ túi lên đỉnh đầu, chạy bước nhỏ vào cửa khu chung cư, may là sắp về đến nhà rồi.
Cô vừa mới vào chung cư, đã thấy Hứa Kiệt đứng ở cửa căn hộ, cậu đang cầm điện thoại di động gọi điện thoại, nhưng hình như vẫn không có người nhấc máy, bộ dáng có hơi lo lắng.
Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ đang chạy tới, vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay cô, hỏi: "Chị đi đâu vậy? Tại sao điện thoại không thể liên lạc được?"
Vóc dáng Hứa Kiệt rất cao, Hứa Trăn chỉ cao đến vai cậu, chiếc sơ mi ngắn sọc xanh trắng trên người cô đã bị nước mưa làm ướt, vết nước đọng to bằng hạt đậu in trên áo.
Cô mặc tay áo ngắn, lộ ra cánh tay đầy da gà do bị không khí làm lạnh, tóc cũng dính hạt mưa.
Hứa Kiệt nhận lấy túi xách của cô, sau đó cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
"Điện thoại hỏng mất rồi."
Hứa Kiệt nghe thấy lý do này thì nhướng mày."Sao lại hỏng? Sao muộn như vậy chị mới về nhà?"
Hứa Trăn tháo kính bị đọng nước, dùng vải áo lau kính.
Lúc đeo lại mới thấy rõ gương mặt không vui của Hứa Kiệt, khung mày của cậu tinh xảo, đỉnh mày cao ngất.
Hứa Trăn cảm thấy đây là chỗ khác biệt nhất của cậu với người trong nhà, mũi cô và ba mẹ đều là suôn thẳng, còn cậu thì sống mũi cao ngất, vô cùng tuấn tú.
"Không sao cả, đi KTV với Tôn Gia Hằng."
Nghe được tên Tôn Gia Hằng, Hứa Kiệt không mở miệng nữa, đi theo cô lên lầu.
Lên hai tầng lầu, Hứa Kiệt nhịn không được nói:"Chị là một cô gái, nên ít đi đến chỗ đó vào buổi tối."
Hứa Trăn xoay người, từ trong tay cậu cầm lấy túi xách của mình, nghe thấy những lời này của cậu thì cảm thấy buồn cười. "Một cậu nhóc chưa trưởng thành như em mà lại nói điều này với chị?"
“...... Em đã trưởng thành!"
Hứa Trăn cười khan hai tiếng, tâm trạng u ám hơi chuyển biến tốt đẹp.
Về đến nhà, cô tắm nước nóng.
Hứa Trăn sấy tóc xong, Trương Anh liền gõ cửa phòng vệ sinh.
"Trăn Trăn, sáng nay có phải con không nghe thấy lời mẹ nói đúng không? Tại sao quần áo của em trai con vẫn chưa được giặt?"
Giọng nói của bà có hơi oán trách, ngày mai Hứa Kiệt sẽ trở lại trường, học sinh lớp 12 cần phải đến trường vào tối chủ nhật để tham gia tiết tự học buổi tối.
Nhiệt độ trên người Hứa Trăn chợt giảm xuống, nhưng cô vẫn nhẹ giọng trả lời: "Mẹ, để Tiểu Kiệt tự giặt đi."
Trương Anh thay đổi gương mặt vẫn luôn dịu dàng: "Sao lại có thể để nó tự giặt đồ được chứ?"
Vừa dứt lời, Hứa Trăn liền nói:"Sao không thể để nó tự giặt được?"
Cô tắt vòi nước, nói với Trương Anh: "Nó đã mười tám tuổi, không phải tám tuổi, mẹ còn muốn nuông chiều nó tới khi nào?"
Trương Anh hơi sững sờ, không nghĩ tới phản ứng của con gái lớn lại như vậy.
"Bây giờ Tiểu Kiệt đang học lớp 12, là lúc vô cùng căng thẳng, con làm chị thì phải giúp em trai chia sẻ một chút cũng không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa, trước kia con cũng giặt quần áo cho nó như vậy mà."
"Trước kia con giặt cho nó, chẳng lẽ con cũng phải giặt cho nó cả đời sao?"
Âm lượng của cô tăng lên một cách vô thức.
Trương Anh ngơ ngác nhìn con gái: "Trăn Trăn..."
Hứa Trăn dần dần thu hồi giọng nói, không dám nhìn ánh mắt của mẹ, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Em ấy đã lớn rồi, phải học cách làm việc, nếu không sau này ra xã hội em ấy cũng sẽ chỉ trở thành người tứ chi không đầy đủ, hai người có thể ở bên em ấy cả đời sao?"
Trương Anh nhìn gò má và cằm nhọn của con gái, trong lòng bà chợt cảm thấy thất vọng và chua xót.
"Trăn Trăn, trước kia con sẽ không nói chuyện với mẹ như vậy, trước kia con rất ngoan. Mẹ không rõ, chỉ giặt mấy bộ quần áo mà thôi, thuận tay có thể làm, còn là em trai ruột của mình, sao con lại vì chuyện này mà nổi giận như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.