Thâm Trì (H)

Chương 12: Hát

Mộng Vi Ngư

03/06/2024

Trong phòng ánh đèn rực rỡ, âm thanh mạnh mẽ. Điều hòa không khí bật thấp, gió lạnh bay lên vai, nổi lên một mảng da gà.

Người phục vụ đã bưng rượu ra. Hứa Trăn không biết đây có có tính vào hóa đơn không.

Uống hết ba vòng rượu, hơi men đều hiện hết lên mặt những người đàn ông ở đây, không tránh khỏi việc sẽ có những ánh mắt đánh giá nữ đồng nghiệp, nhưng trong mắt đàn ông, Hứa Trăn vẫn là kiều phụ nữ có bề ngoài mềm mại nhu thuận hợp ý bọn họ nhất.

Đáng tiếc, là hoa đã có chủ.

Một trong những đồng nghiệp nam say khướt nói: "Cô Hứa cũng hát một bài đi, để mọi người mở mang tầm mắt."

Hứa Trăn lắc đầu, khéo léo từ chối nói: "Tôi hát không hay, không quấy rầy hứng thú của mọi người."

"Haizz, dáng vẻ của cô Hứa xinh đẹp như vậy, giọng nói thì dễ nghe, đừng khiêm tốn quá, thể hiện một chút đi, để chúng tôi thưởng thức."

Đây chính là nam đồng nghiệp đã đề nghị tới KTV trước đó.

Hứa Trăn lại xua tay, bảo rằng mình thật sự không biết hát.

Nhưng hắn ta đã đưa micro vào tay cô.

Ánh sáng mờ ảo, Hứa Trăn cảm thấy có luồng khô nóng xa lạ cọ vào mu bàn tay cô, gã đàn ông kia thừa dịp đưa micro vào tay cô, cố ý sờ sờ tay cô trong bóng tối.

Trong lòng Hứa Trăn căng thẳng, tay không cầm vững micro, micro lăn xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, ‘oang’ một tiếng, như là xé mở một vết rách, thanh âm chói tai kéo dài.

Lúc này mọi người trong phòng đều nhìn về phía này.

Hứa Trăn quay đầu, nhìn về phía Tôn Gia Hằng.

Nhưng ngại có rất nhiều người có mặt ở đây, anh ta không muốn tình cảnh trở nên khó coi, nên nhỏ giọng nói với Hứa Trăn: "Không thì em cứ tùy tiện hát một bài thôi."

Hứa Trăn rũ mi xuống, vẫn miễn cưỡng cười cười: "Xin lỗi, em thấy không thoải mái lắm, em đi nhà vệ sinh một chút."



Dứt lời, cô cầm lấy túi xách, đẩy cửa phòng ra ngoài.

Lúc này trong phòng yên lặng vài giây, tất cả mọi người nhìn về phía Tôn Gia Hằng.

Ánh mắt của anh ta có vẻ hơi không kiên nhẫn, cảm thấy không còn mặt mũi, nhưng vẫn nói: "Tôi đi xem bạn gái một lúc, mọi người chơi trước."

Mấy nữ đồng nghiệp hòa giải một cái, mọi người lại tiếp tục ca hát.

Mãi cho tới khi đi ra khỏi cửa KTV, Hứa Trăn mới thở ra một hơi.

Tôn Gia Hằng bước nhanh đuổi theo cô.

"Hứa Trăn, em giận dỗi cái gì?"

Anh ta cau mày, sắc mặt không thay đổi nói.

Nhớ lại cảm xúc dầu mỡ trên mu bàn tay, Hứa Trăn ngẩng đầu nhìn anh ta: "Em không phải giận dỗi."

"Vậy tại sao em lại bỏ đi? Em có biết em rời đi như vậy khiến anh mất mặt trước mặt đồng nghiệp không?" Anh ta nói chuyện rất nhanh, biểu cảm cũng rất kích động.

"Anh cảm thấy em không hát thì làm anh mất mặt à?"

Tôn Gia Hằng hơi khựng lại, âm lượng vẫn lớn như thế: "Lúc ấy mọi người đều hát, bầu không khí cũng rất tốt, hát một bài mà thôi, coi như làm sinh động bầu không khí, chuyện này thì có quan hệ gì?"

"Hứa Trăn, em có thể hòa nhập với mọi người một chút được không?"

Lông mày bình thản của anh ta bây giờ dựng thẳng đứng, Hứa Trăn cảm thấy cục tức vừa mới mới phun ra lại quay về ngực.

"Tôn Gia Hằng, em đã nói rồi, em không muốn hát, đồng nghiệp của anh cứ không nên dây dưa. Tại sao phải vì hòa nhập với đồng nghiệp anh mà ép buộc em phải làm những chuyện mà em không muốn làm?"

Lông mày Tôn Gia Hằng sắp nhíu thành chữ xuyên (川).

"Cái gì mà hòa nhập với đồng nghiệp anh, không phải là hòa nhập với em à? Xử lý tốt mối quan hệ giữa các đồng nghiệp thì sau này mới có lợi cho công việc trong tương lai của anh. Hứa Trăn, chúng ta sắp kết hôn, công việc trong tương lai của anh tốt, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện tốt cho chúng ta à?"



Lại là kết hôn.

Trong mắt Hứa Trăn lướt qua vài tia sương mù.

"Anh có công việc của anh, em có công việc của em. Công việc của anh tốt hay xấu không ảnh hưởng đến em."

"Hứa Trăn, em nói những lời này là có ý gì?!" Trong giọng nói của Tôn Gia Hằng đã có vài phần lửa giận.

Cô nhắm mắt lại, vừa nãy nói chuyện có hơi gấp gáp, nhưng tảng đá đặt ở trong lòng cuối cùng vẫn khiến cô không nhịn được.

"Nói đến việc kết hôn, anh có biết mẹ anh tìm em nói cái gì không? Bà ấy yêu cầu em mang thai trước khi kết hôn."

Tôn Gia Hằng có hơi ngây người, giống như là không biết.

Hứa Trăn nhìn thẳng Tôn Gia Hằng, sắc mặt đờ đẫn.

"Nơi tổ chức tiệc cưới, đồ cưới, bao lì xì, cái nào mà không cần tiêu tiền? Anh có cần thiết phải tiêu tiền vào những nơi xa hoa như này không?"

"Những thứ này không bàn đến nữa đi, nơi anh và em để ý đều không giống nhau, giống như tình huống vừa rồi, cho dù em có từ chối đồng nghiệp kia của anh thì như thế nào? Tôn Gia Hằng, nói trắng ra, chúng ta không thích hợp."

Ánh mắt cô nhìn về nơi khác, gió thổi sợi tóc bên má cô, cô quay đầu, nói: "Bây giờ anh quay về với đồng nghiệp của anh đi, em sẽ tự bắt taxi về nhà."

Điện thoại di động của Hứa Trăn vang lên, cô vừa mới lấy điện thoại di động ra, đã bị Tôn Gia Hằng túm lấy, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.

"Hứa Trăn, em có ý gì? Cái gì gọi là không thích hợp?!"

Điện thoại di động"bốp" rơi xuống đất, ngay lập tức điện thoại nắp trượt chia thành hai nửa, Hứa Trăn cuối cùng cũng tức giận, quát một tiếng: "Anh làm gì vậy!"

Cô cầm xác điện thoại di động trên mặt đất, thở dài hai hơi: "Tôn Gia Hằng, em không muốn ở chỗ này cãi nhau với anh, anh tỉnh táo chút đi, em cũng cần sự yên tĩnh một chút."

Hứa Trăn nói xong thì xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thâm Trì (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook