Thần Hoàng

Chương 216: Thúc phong chính duệ

Khai Hoang

01/05/2014

Ngay khi đại quân bắt đầu xông tới, lập tức tiếng bước chân ầm ầm vang lên. Vó ngựa tuy là đạp trên không trung nhưng từng cơn gió vẫn phả xuống mặt đất khiến mảnh đất bằng phẳng phạm vi vài trăm dặm vang lên chấn động.

Mặc dù cách xa mười dặm, Tông Thủ cũng có thể cảm giác được mặt đất chấn động.

Hai ngàn Hổ Báo kỵ xông tới trước nhất, phía dưới cưỡi Bạch Văn Nha Hổ, giống như một mũi tên sắc bén mang vạn thiết kị đằng sau. Một vạn thiết kị này cả người lẫn ngựa mặc áo giáp ký hiệu màu đen, nhìn từ xa như là một rừng rậm sắt thép.

Mà trong mắt Tông Thủ thì càng nhiều, có thể thấy mấy vạn kỵ binh đang dần dần ngưng tụ một cỗ ý niệm "thế" rất mạnh mẽ khiến năm vạn thiết kỵ không thể chịu nổi, có thể đạp diệt hết thẩy. Trong quân trận, cho dù là Võ Sư, thực lực cũng có thể tăng mạnh trên diện rộng tiếp cận chiến lực Bí Võ Sư.

Mà cả đại quân một một người thống lĩnh, không ngừng ước thúc điều tiết lấy trận hình, khiến mấy vạn người hợp thành một cỗ, dẫn dắt chỉnh thể khí thế của năm vạn kỵ quân kéo lên tới đỉnh.

Tiếp tục nhìn bên mình, Tông Thủ lại chỉ cảm thấy nói không nên lời. Ba nghìn thiết kỵ cũng có thể coi là đông đúc nhưng trước mặt đại quân nghìn nghịt kia thì vô cùng nhỏ bé.

Sĩ khí cũng yếu hơn nhiều, nhưng vào thời khắc này mỗi người đều nghĩ rằng mình sẽ phải chết, khí thế cùng vong với địch không phải không thể chiến một trận.

Tông Nguyên vẫn đứng ở đầu hàng, mà Đàm Đào cùng Hổ Trung Nguyên ở phía sau bảo vệ. Giờ phút này hắn đã thúc giục kỵ thú dưới chân dần dần gia tốc.

- Đó là Dương Hiên, nghe nói là Võ Tông lục mạch. Theo ta được biết, hẳn là đã đột phá thất mạch trở thành cường giả Huyền Vũ Tông, nghe nói là cao thủ thứ bảy Vân Hà Sơn. Thống lĩnh Hổ Báo kỵ giỏi về Thống soái kỵ quân. Duy nhất đại bại một lần là bảy năm trước thua ở trong tay Hổ Thiên Thu, nhưng toàn thân trở ra. Từ đó về sau, lại cùng Hổ Thiên Thu giao phong tám lần, kết quả chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bất bại. Được ca tụng là danh tướng của phía tây Đông Lâm Vân Giới. Mười vị cường giả Địa Luân Ngũ Mạch Vũ tông dưới trướng cũng đều là tuyển chọn trong tinh anh đương thời.

Ly Lạc một bên nhìn một bên giải thích, Ly Lạc hữu ý vô ý liếc Tông Thủ một cái:

- Hai năm trước, người này cũng dùng ba vạn thiết kỵ quét ngang hai mươi bảy vạn liên quân của Thiên Phương nhất tỉnh khiến chúng chỉ có thể thủ thành không ra.

Cái gọi là Thiên Phương tỉnh là một góc dưới Đông Lâm Vân Giới, một hạt trong Tây Hải Đào Vân Thành.

Tông Thủ lại giống như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, hắn đang đùa nghịch cái kính màu đen trước người,

Trong kính dần dần hiện ra ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được thiết kỵ đối diện đang chen chúc bắt đầu tấn công.

Ngay khi tầm nhìn Tông Nguyên hoàn toàn hiện ở trong kính của hắn thì Tông Thủ bỗng dưng khẽ thúc linh quyết, một đầu mộc điểu màu đen bỗng nhiên vút nhập không trung cao ngàn trượng, rời xa khí tức huyết sát, lúc này mới dừng lại. Bắt đầu lượn trên không trung mà thân ảnh nó cũng là triệt để biến mất. Đây là một món linh khí ở trong Giới Phù Thành.

Đẳng cấp của nó đạt tới tứ giai nhưng chỉ có thể rong chơi ngàn dặm quan sát bốn phía. Mộc điểu trong tứ giai linh trận, hơn phân nửa sử dụng phương diện ẩn thân cùng che lấp khí tức.

- Thứ này ngày sau dùng để rình mò cũng không sai, dưới Thiên Vị Võ Tông, không chú ý thì không thể phát hiện ra..



Tông Thủ không khỏi âm thầm ảo tưởng tình hình ướt át kia một phen, mãi tới khi mộc điểu trên không trung quan sát hết hình ảnh truyền vào trong hồn thức của hắn, vẻ mặt hắn nghiêm nghị và ngưng trọng, kế tiếp nên bắt đầu thôi.

Kiếp trước hắn hoàn thiện kiếm kỹ chiến trường để bù cho thiếu hụt bên mình, trong ảo cảnh trò chơi Thần Hoàng cũng từng gia nhập công hội, trợ giúp vài bằng hữu trải qua năm sáu trăm trận chiến.

Thời đại kia vốn là dân cư đông đúc, hơn nữa có vô số PC (tự động), chỉ tùy tiện hai cái thành trì nho nhỏ cũng có thể động viên hơn mười vạn binh tướng. Mà hắn cũng từ một tay chơi gà mờ sau này miễn cưỡng đảm đương một phía, không biết bại bao nhiêu lần khổ tận cam lai, từ thắng ít bại nhiều, dần dần chuyển thành thắng nhiều bại ít. Cho dù hoàn cảnh có ác liệt nhất cũng có thể toàn thân thoát ra.

Chỉ là so với vài vị quân thần hùng bá một phương thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Nhưng bây giờ là vạn năm trước, thời đại linh triều thậm chí vừa mới hiện ra bóng dáng phát triển ra binh pháp, so với đời sau, hoàn cảnh giả thuyết phát triển quân chiến chi đạo cực hạn, người trong Vân Giới cơ bản có thể áo cơm không lo, nhàn rỗi nhàm chán vì thời gian chênh lệch gấp mười lần, cơ hồ ngày giết tới giết lui náo nhiệt, dù sao có thể trọng sinh, cho nên rất nhiều thủ đoạn dụng binh của cổ nhân tuyệt khó có thể tưởng tượng cũng xuất hiện. Đặc biệt chiến thuật cục bộ, binh phong quân thế chi tranh, sử dụng linh pháp trên chiến trường cũng phát triển tới cực hạn.

Dùng chút bổn sự ấy của hắn rèn luyện ra phỏng chừng có thể tùy ý tung hoành ở trong Đông Lâm Vân Giới.

Đây cũng là ngày hắn cầm ba nghìn kỵ quân đối chiến bốn mươi vạn liên quân Vân Hà Liệt Diễm nhị sơn.

Giả thuyết cùng sự thật đương nhiên là khác biệt nhưng mà có một chi kỵ quân nơi nay không phải là không thể vượt qua. So sánh đạo quân ô hợp của người chơi thì kỵ sĩ Huyền Sơn Thành thật sự là mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

Khoảng cách nhau chừng ngàn trượng, thiết kỵ song phương đã bắt đầu lao nhanh tới, từ không trung nhìn xuống, có thể thấy được hai mũi tên một lớn một nhỏ, hoàn toàn kém xa nhau đang bắt đầu va chạm.

Song phương đều được nghiêm chỉnh huấn luyện nghiêm chỉnh huấn luyện, khống chế được mã tốc tiết tấu riêng, vó ngựa hạ xuống có một chuỗi thanh âm kỳ lạ.

Tông Nguyên cũng đồng dạng thân kinh bách chiến, ở Càn Thiên Sơn cũng từng Thống soái hơn vạn người xông trận. Giờ phút này toàn thân tận lực thả lỏng mang theo ngũ giai Tử Lôi Thương, song quang lạnh như băng nhìn chăm chú vào trước mắt. Trong lồng ngực không kể chiến ý, cũng không sát khí, hờ hững không liên quan tới mình.

Cuộc chiến ngày hôm nay vốn không quan hệ với hắn, chỉ là người bắt buộc mới xông trận đầu tiên.

Chỉ là vị thế tử kia cuối cùng cũng không tệ lắm với hắn, Tông Nguyên tuy là liệu định chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhưng cũng không muốn thua người này, hắn muốn dùng hết toàn lực thông qua Long Giác Dực Mã dưới chân khống chế tiết tấu và tốc độ toàn quân.

Tiếp cận trăm trượng có thể rõ ràng trông thấy, hoa văn tinh tế tỉ mỉ bên ngoài áo giáp lạnh như băng, Tông Nguyên liền bỗng dưng cảm thấy một cỗ ý thức trong hư không mạnh mẽ xuyên qua trí óc hắn làm hắn không khống chế được toàn thân.

Rồi sau đó thân hình hắn vỗ mạnh vào ngựa giơ Tử Lôi Thương trong tay lên, tốc độ của Long Giác Dực Mã tăng vọt mấy lần, phía sau là ba nghìn người cũng sôi nổi tăng tốc, tiếng gầm rú trầm trọng bỗng dưng trở nên tinh tế hơn.

Đối diện mặt hai ngàn Hổ Báo kỵ cũng đồng thời gia tốc giống như mũi nhọn đánh tới.



Tiếp cận mười trượng, Tông Nguyên thậm chí có thể thấy được hai gã kỵ sĩ đối phương song hành ở phía trước lộ ra ánh mắt lành lạnh, vốn là Địa Luân Ngũ Mạch Vũ tông cường giả giờ phút này dùng xu thế của đại quân đẩy khí cơ toàn thân lên tới đỉnh phong, nhìn ánh mắt của chúng phảng phất xem hắn như một cỗ thi thể.

Tông Nguyên lại mỉm cười nói thầm, hai người kia, chết chắc rồi! Vị thế tử kia có võ đạo thông linh, đối phó hai người này chỉ như ruồi muỗi.

Tam mã chạy tới, đảo mắt đã chỉ còn ba trượng, Tông Nguyên chợt thấy toàn thân lôi quang nhất tạc. Thương ngạc bỗng nhiên đem một cỗ Tinh Nguyên mạnh mẽ rót vào trong cơ thể hắn khiến luân mạch nội khí lập tức tràn đầy tới cực hạn! Hai tay run lên, Tử Lôi Thương huyễn hóa mấy trăm thương ảnh, vô số Lôi Điện màu lam hội tụ cùng một chỗ tạo nên một đạo lôi nhận sắc bén vô cùng cắt về phía trước.

Hai gã đối diện vung lên đại đao vốn chuẩn bị phân thây Tông Nguyên thành năm đoạn thì rõ ràng ngẩn ra. Ánh đao vừa mới huy động, tiếp theo trong nháy mắt kia thương ảnh đã tới trước mắt, cả người và giáp đều bị mũi thương màu tím đánh nát. Lôi quang nổ vang xen lẫn khí kình sắc bén làm huyết nhục toàn bộ nổ tung tóe. Bạch Văn Nha Hổ rống lên theo bản năng tránh né, đội ngũ chỉnh tề tán loạn.

Mà thương của Tông Nguyên vẫn không đình chỉ, Long Giác Dực Mã dưới khố vọt tới bốn trượng, nhảy vào trong Hổ Báo kỵ. Một tiếng rồng ngâm ngựa hí Bạch Văn Nha Hổ càng thêm kinh hoàng, thương ảnh cuốn động theo sát phía sau, Địa Luân Ngũ Mạch Vũ tông kỵ tướng còn đang ngạc nhiên đã bị một thương giải quyết. Mỗi lần thương đánh ra đều dùng phương thức máu tanh nhất làm huyết nhục băn tán tung tóa mọi nơi, trong một nhịp thở đã giải quyết hơn mười mạng.

Thương pháp này tựa hồ Tử Lôi Thương của là bản thân, nhưng làm sao lại lợi hại như vậy?

Tâm thần Tông Nguyên mờ mịt một hồi, hắn bị thương thuật giống như quỷ thần kích thích tâm tình khuấy động, nhiệt huyết sôi trào lên. Sau đó ngay lập tức dần dần tĩnh lãnh, thương thuật dù có tuyệt cỡ nào cũng chỉ có thể giết được một ngàn người hai ngàn người, thậm chí một vạn người cũng không thể dùng lực lượng một người đối mặt bốn mươi vạn hùng binh!

Đang âm thầm lắc đầu, Tông Nguyên lại chợt cảm giác không đúng, Long Giác Dực Mã dưới chân thực sự không phải là chạy thẳng tới mà không ngừng biến hóa phương vị theo từng góc độ trùng kích các phương hướng, thực lực và khí thế tăng mạnh tới cực điểm.

Chỉ một thương đã miểu sát, thế như chẻ tre khiến áp lực ba nghìn thiết kỵ phía sau cơ hồ là giảm tới thấp nhất, thương vong cũng giảm tới mức bằng không.

Mà phương thức huyết tinh cùng bầm thây khiến tâm thần rung động, trước mắt Hổ Báo kỵ đều là giết chóc huyết tinh, một đường người kia tiến về phía trước không người nào có thể ngăn cản, không ai có thể đối địch.

Trong đầu Tông Nguyên theo bản năng chuyển động, thúc giục phong duệ.

Trước mắt Tông Thủ liền xuất hiện một người, dưới thân hắn là Bạch Văn Nha Hổ hùng tráng gấp mấy lần bình thường. Đồng dạng là tay cầm mã đại đao, khí thế trầm hùng trảm đến. Xu thế của mấy vạn thiết kỵ giờ phút này dồn về phía hắn, ánh đao lóe về phía trước, phong mang còn chưa tới mà phía dưới mặt đất đã xuất hiện khe rãnh ngàn trượng, bụi đất tung tóe, cương khí bùng nổ mang theo lực lượng ngàn vạn lần cân nghiền áp tới!

- Là Dương Hiên!

Tâm thần Tông Nguyên hồi hộp, người nàyrất mạnh. Hai tay hắn không tự chủ được huy động thương ảnh đánh tới.

Ngay khi kia thương ảnh cùng ánh đao lần lượt thay đổi, lập tức một điểm huyết quang bắn ra, một cái mũ giáp bảo vệ đầu bỗng dưng văng lên.

Mọi người chung quanh theo bản năng nhìn lên, đầu người đó là của Dương Hiên.

Trong chớp mắt, ba nghìn thiết kỵ phía sau Tông Nguyên đều phun ra một ngụm trọc khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook