Chương 76: Vào sào huyệt của hắn
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Chỉ nghe Lôi Tam Hổ nói :
- Dư lão huynh , cái Thằng Diệp Thanh trong bệnh viện của anh đã khai trừ ra chưa ?
Sau đó Dư Chính Khí nói :
- Lần trước chú nhờ anh làm việc này, anh lập tức hành động ngay, chỉ tiếc Trương Hạo Bác coi trọng nó , lại thêm cái thằng tiểu tử đó làm việc rất cẩn thận , gần đây lại không ngừng lập công , hài , muốn khai trừ hắn xem ra cũng có chút khó khăn à !
- Ồ ? Thằng nhóc đó khó giải quyết vậy sao ?
Lôi Tam Hổ cót chút không tin, nói :
- Anh đường đường là phó viện trưởng , lại là cổ đông của bệnh viên , không thể nào không đá nổi một thằng nhóc tiểu tốt chứ ?
Dư Chính Khísắc mặt có chút xấu hổ , hỏi :
- Không biết cái thằng tiểu tử họ Diệp kia đắc tội gì với lão đệ vậy ?
Không đợi Lôi Tam Hổ trả lời , người phụ nữ nọ nói vọng lên :
- Lại không phải vìlần kiểm tra trước, cái thằng chết tiệt ấy sáng hôm nay lại …
Chưa nói hết câu , Lôi Tam Hổ liền ngắt lời thiếu phụ kia, nói :
- Kỳ thực, đen đủi cho nó là đã đắc tội với tôi , chẳng qua là thằng cháu trai tôi Lôi Nhĩa Bình nhìn nó ngứa mắt , hình như gần đây vào tù cũng có liên quan đến thằng chết tiệt ấy ! Không cần biết thế nào , Dư lão huynh , việc này vẫn cần bác giúp đỡ! Hừm, dám dắc tội với cháu tao , tao không trị mày không được !
Người Phụ nữ nọ mím môi , nghĩ thầm :
- Ông chỉ được cái sĩ diện thôi , có khi nào ông thực lòng nghĩ cho thằng cháu họ xa của ông chưa, nếu không phải sáng nay nó đánh vệ sĩ của ông làm ông mất mặt !
Dư Chính Khí giật mình , gật đầu nói :
- Thì ra là như thế ! Vậy đệ yên tâm , huynh nhất định nghĩ cách trị thằng nhóc đó !
Sau đó Lôi Tam Hổ liền kính Dư Chính Khí một li , người thiếu phụ kia cũng nâng cốc nói :
Viện phó Dư , lần trước có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn , có gì không phải mong anh bỏ quá cho !
Dư Chính Khí nghiêm nghị, mê mê nhìn vào bộ ngực tróng nõn nà của người thiếu phụ bị lộ ra quá nửa . Ngẩn người ra , nuốt nước miếng ừng ức , Cười khà khà xua tay nói :
- Ý , em dâu nóii gì vậy , không biết thì không có tội mà , hơn nữa , làn trước nếu tôi biết là e dâu , thì chắc chắn sẽ ủng hộ em rồi , sớm khai trừ cái thằng nhóc kia rồi !
Lôi Tam Hổ cười khà khà nói :
- Đều là người nhà cả , hà tất phải khách sáo nữa ! Đúng rồi , Dư lão huynh , lần này hẹn đệ ra đây là có việc gì vậy ? Thấy anh nói trong điện thoại cứ bí mật thế nào vậy , có vẻ quan trọng lắm sao ?
Dư Chính Khí nói:
- Lại còn cái gì nữa , không phải là vì cái việc thuốc hạ sốt “ Trân Tháp Mã Sa” . Tôi nói cậu nghe này , việc này Trương Hạo Bác bắt đầu nghi ngời rồi, có lẽ đã ngầm phái người đi diều tra rồi , chú mau đem mấy cái tài liều , công nghệ máy móc không đủ tiêu chuẩn ở ngoài công xưởng xem lại một lượt đi , không cần phải quá cẩn thận chỉ cần làm sao cho nó ổn chút là được rồi , đừng để đến lúc nhân chứng vật chứng đều bị lấy được !
Lôi Tam Hổ tò mò hỏi :
- Các tài liệu chứng từ của chúng ta đều tương đối đầy đủ , mà vẫn còn có người nghi ngờ chúng ta sao ?
Dư Chính khí nói:
- Lại còn không phải vì cái thằng Diệp Thanh , cái thằng Diệp thanh chết tiệt đúng là đồ ôn dịch , xúi quỷ
- Hừm, lại thằng tiểu tử đó!
Lôi Tam Hổ phẫn nộ đập bàn , nói :
- Lại đến phá việc của ta, lần sau tìm mấy thằng sử lý nó !
Dư Chính Khí vội vàng nói :
- Nói bé chút, nói bé chút , tai vách mạch rừng !
Lôi Tam Hổ khinh thường nói :
- Tai vách mạch rừng thì đã làm sao ? Tôi Lôi Lão Hổ ở cái thành phố Phù Liễu này tung hoành ngang dọc đã ba mươi năm có dư nay , vẫn chưa có thằng nào dám theo dõi tôi !
Mặc dù nói như vậy nhưng giọng của Lôi Tam Hổ rõ ràng nhỏ đi hẳn .
Thiếu phụ nọ bĩu môi , trong bụng rủa thầm :
- Cái tên béo này , chỉ được cái nói phét !
Dư Chính Khí cũng không nhiều lời với Lôi Tam Hổ , trong bụng đoán :
- Cái thằng Lôi mập này không phải là một thằng đáng tin tưởng , làm không nổi việc chính sự , không may sự việc bại lộ , mình phải sớm chuẩn bị đường thoát thân , đến lúc đó đẩy thằng nhóc Hà Phẩm Dật ra nhận trách nhiệm! Hê hê , nhưng mà , trước hết phải đợi tiền hoa hồng vào tay đã , đến lúc đó rồi ra nước ngoài , không cần biết mua nhà hay xin việc , cũng cần rất nhiều tiền à !
Yên ắng được một lúc liền mỉm cười nói với Lôi Tam Hổ :
- Lôi lão đệ , nghe nói dạo này thành tích sản xuất của công xưởng tương đối cao thì phải , lão huynh dạo này trong tay hơi túng thiếu , không biết hoa hồng có thể đưa sớm cho anh một chút ?
Vừa dứt lời , sắc mặt của Lôi Tam Hổ liền thay đổi , thậm chí còn ra vẻ bộ dạng khó khăn nói :
-Dư lão huynh à , không phải là làm em mà lại không giúp anh , mặc dù năm nay có kiếm được một ít tiền , nhưng mà gần đây vốn huy động có vẻ hơi chặt !... Thế này nhé , nếu quả thật anh thiếu tiền dùng , đệ có thể vay nóng tạm một vài món cấp trước cho anh , cứ cầm tạm đi lo việc gấp rút đã được không ạ ?
Dự Chính Khi nhấp một ngụm rượu , gắp một miếng bào ngư cho vào mồm , vừa nhai vừa nói:
- Vậy có thể lấy được bao nhiêu ?
Lô Tam Hổ liền giơ ra năm ngón tay , nói :
- Luôn luôn có con số này !
- Năm mươi vạn ?
Dư Chính Khí có vẻ chê ít , thât vọng nói .
- Hài , lấy đâu ra nhiều tiền mặt thế được chứ ? Năm vạn ! Đây là đệ có thể lấy được nhiều nhất ở trong vốn lưu động rồi , đó cũng là từ trong két sắt của đệ mà ra đấy !
Lôi Tam Hổ nhổ ra cái xương cá trong miệng ra, bĩu môi , trong bụng nghĩ thầm , ông còn dám mở mồm chê cơ à.
Cái mặt rỗ Dư Chính Khí ngay lúc đó tối sầm lại , , trong bụng chửi thầm :
- Cái thằng Lôi béo này được lắm, có năm vạn tiện lẻ mà mày cũng nói được ra khỏi mồm ? Kêu mày đưa trước một chút tiền hoa hồng mà cũng khó như vậy ! Mẹ nó , sau này có mua cổ phiếu nhất định phải làm cổ đông lớn , tuyệt đối không chơi cổ đông nhỏ như thế này nữa , tức chết được ! ở bệnh viện thì bị Trương Hạo Bác đè nén , ở cái công xưởng vớ vẩn này thì bị thằng Lôi béo kia dẵm dưới chân ! Hài , ông mày ngậm cả cái cục tức này về rồi !
Lôi Tam Hổ dường như không thèm để ý vẻ mặt của Dư Chính khí vậy , làm như mọi chuyện chưa hề xảy ra , cười nói :
- Dư lão huynh , không phải em không muốn giúp anh , mà quả thật là gần đây vốn lưu động có phần hơi bị thiếu hụt , đều dùng mua nguyên liệu cả rồi , tăng cường sản xuất mà, phải không ? đợi đến cuối năm , cuối năm đi , đệ nhất định tặng huynh một cái bao lì cì thật to ok !
Dư Chính Khí nghĩ thầm :
- Đợi đến cuốii năm thì nói làm gì nữa , vẫn phải nghĩ cách khác thôi !
Nhưng mà nếu Lôi Tam Hổ không có tiền thì , y cũng hết cách , chỉ có cách dùng cái mồm mà vòi vĩnh, nói :
- Việc chính thì cậu nên chú ý một chút , nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ , làm cẩn thận mấy cái giấy tờ giả , đặc biết là đừng có để gặp sự cố gì !
Lôi Tam hổ liền vỗ ngực bảo đảm ‘
- Cái này bác yên tâm ! Lão Lôi tôi làm việc vẫn còn phải nói sao !
…
Diệp Thanh nghe đến đó , trong làng đã cực kỳ bực bội , bực tức không chịu nổi , lại sợ bị đối phương phát hiện , nên sớm lánh đi , đến toilet rửa mặt một cái , bình tĩnh lại một lúc , đảo đảo mắt một cái , liền nghĩ ra một kế .
Lúc này im hơi lặng tiếng về phòng riêng , ăn bừa mấy miếng , nói ở bệnh viện có việc , rồi kéo Mã Tiểu Linh cáo từ rồi đi.
Việc này càng ít người biết bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu , tránh khỏi đánh rắn động rừng , không nên cho Tô Thông và Vương Liễu Ý liên lụy vào . Còn Mã Tiểu Linh thì , một là nhân phẩm tốt , tin tưởng được , dùng được , nói mơ hồ một chút thì là người phe mình ! Thứ hai là , Mã Tiểu Linh có xe, thuận tiện theo dõi .
- Diệp Thanh , có việc gì mà gấp gáp vậy ?
Đến bãi đỗ xe rồi cho xe vào trong , Tiểu Linh hỏi.
Sau đó Diệp Thanh đem tình hình mình thám thính cộng với suy đoán của mình ra kể ngắn gọn một lượt , Mã Tiểu Linh há hốc mồm nói :
- Không phải chứ ,lại còn có cả chuyện này nữa sao ? Nhìn Dư viện trưởng thấy cũng là người khá là nghiêm chỉnh mà !
- Đấy đều là vẻ ngoài thôi , ngụy quân tử !
Diệp Thanh căm phẫn nói .
- Vậy bây giời chúng ta thải làm thế nào ?
- Chúng ta ngồi đợi ở đây , lát nữa cái thằng họ Lôi kia đi ra , chúng ta sẽ theo sau hắn , kiểm tra cái công xưởng sào huyệt của hắn !
Diệp Thanh nói với ánh mắt bừng sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.