Chương 77: Thâm nhập hang cọp, Hoàng Tước ở sau
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nằm phục trong xe, như con báo đang núp rình mồi, kiên nhẫn chơ đợi đúng một tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy Lôi Tam hổ cùng người đàn bà kia tay dắt tay, đi ra rất là thân mật.
- Cưng ơi, đi nào. Để anh dẫn em đi ra công xưởng chỗ anh dạo chơi!
Lôi Tam Hổ dùng cái môi dày đầy mỡ của hắn hôn cái chụt vào đôi môi hồng yếu ớt của người phụ nữ kia, cười ha hả nói
- Chết tiệt! Thật là đểu chết đi được!
Người đàn bà này mắng yêu, rồi cùng với Lôi Tam Hổ chui vào một cái xe mecrcedes-benz 600 mầu xám, xe chưa nổ máy ngay nhưng lại dần dần rung lên từng hồi, không cần nói cũng biết cập đôi nam nữ kia đang làm gì trong đó.
Mã tiểu Linh “xì” khinh miệt cái một, lập tức gắn tai nghe tập trung nghe nhạc, Diệp thanh tiện tay lấy một cuốn tạp trí y học mở bừa ra đọc một cách rất chăm chú tỉ mỉ.
Kỳ thực, trong lòng hai người đều không tập chung, cảm thấy có đôi khó sử, dù sao, hai người vẫn còn rin, mặc dù bình thường là bác sĩ, kiến thức về chuyện đó tương đối nhiều nhưng đó cũng chỉ là trên lý thuyết, thực tế vẫn chưa từng người thật việc thật bao giờ.
Được khoảng tầm mười phút sau,chiếc xe kia ngừng rung động, sau đó lờ dờ đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Ọe, sao mà kết thúc nhanh vậy? Diệp Thanh trong lòng phỉ báng, sau đó gảy nhẹ tay Mã Tiểu Linh nói:
- Chị Tiểu Linh bọn họ đi rồi, chúng ta theo sau thôi!
Sờ tay vào đúng chỗ mềm mại, cổ tay nõn nà, mà lại lạnh lạnh, man mát, làm cho tinh thần anh rung động từng hồi..
- Ok!
Mã Tiểu Linh hình như cũng cảm nhận được ra điều gì, tay chân có vẻ luống cuống, vậy mà cũng cảm thấy có chút gì đó không có tự nhiên, vươn vai dậy, tức thì đẩy cửa ra, hụp xuống sát mặt đất ở xa xa sau chiếc benz 600.
Đây là ngoại ô, chỉ có một con đường lớn, cứ đường hoàng đi theo sau cũng không sợ bị nghi ngờ.
Khoảng tầm nửa tiếng sau, hai chiếc xe một trước một sau đi vào địa phận thành phố Phù Liễu, tở đây mặc dù giao thông đông đúc, nhưng cũng may có nhiều chiếc xe khác làm bình phong yểm trợ, thêm nữa Mã Tiểu Linh cũng rất cẩn thận, kĩ thuật lái xe cũng tương đối, lúc nào cũng ở xa xa theo sát, không đã đi qua bao nhiêu con đường, vượt bao nhiêu cái cột đèn giao thông, tức thì đến ngoại ô phía bắc, một khu công nghiệp cực kỳ hỏe lánh, nói là khu công nghiệp nhưng thực ra cũng chỉ có hai ba cái công xưởng nhỏ.
Chiếc benz 600 của Lôi Tam Hổ tiến vào một cái nhà ckín cổng cao tường trong đó quy mô có vẻ như một công xưởng lớn một chút, xe vừa đi vào trong, thì cánh cổng sắt lập tức đóng lại, xa xa cơ bản không thể thấy được chuyện gì bên trong.
Sau đó Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ẩn lấp vào một góc rồi dừng xe.
- Chị ở đây đợi tôi, tôi đi xem một chút rồi quay lại!
Diệp Thanh mở cửa nói.
- Ừ , vậy anh chú ý một chút có gì gọi điện cho tôi! Mã Tiểu Linh gật đầu, trong lòng bỗng dưng có một chút lo lắng.
- Yên tâm đi, thanh thiên bạch nhật, không có chuyện gì đâu! Nếu mà có chuyện thật, hoặc là thấy tôi lâu đi ra thì gọi điện báo cảnh sát nhé.
Diệp Thanh cười, sau đó mượn địa hình hoặc cây cối để yểm trơ, như là một thành viên của đội đột kích vậy, hướng về phía công trường kia mà đi.
Mã Tiểu Linh tắt máy, tĩnh tâm chờ đợi.
Nhưng mà, bọn họ không hề hay biết, phía sau họ ở một chỗ khác cách xa chừng năm sáu trăm mét, dưới một gốc cây long não già cỗi, một chiếc xe tải màu xanh hiện đại dừng ở đó, cúng lúc đi ra một anh chàng đẹp trai mũi cao, lông mày rậm, đầu tóc chải truốt chỉnh tề.
Anh chàng này mặc dù đẹp trai, nhưng ở trên đầu lông mày cón đính một cái khuyên sắt hình chữ “Xuyên”, nhìn có vể rất hung dữ, tràn đầy âm khí, khiến cho cả lái xe taxi cũng sợ, hoảng hốt thu tiền rồi nhanh chóng quay đầu xe chạy thẳng.
- Hừm, Mã Tiểu Linh con tiên nhân này, dám cùng với Diệp Thanh ra chỗ này hẹn hò à? Lại còn lái cả xe ra đây, muốn chơi trên xe. Không có động à? ... Ý~, không phải chứ, cái con ba ba Diệp thanh này sao lại rình mò cái công xưởng kia nhỉ? Đây không phải là cái công xưởng mà Dư Chính Khí hợp tác làm ăn sao? Ồ, để mình từ từ theo sát xem sao, xem thằng ôn kia muốn làm gì.
Anh chàng đẹp trai mặt đầy ám khí này chính là HÀ Phảm Dật, lúc ở trên phố nhìn thấy xe của Mã Tiểu Linh, lại thấy có cả Diệp Thanh bên trong, lập tức lên cơn ghen tuống, bắt taxi theo sau!
- Mẹ nó, mình vẫn còn chưa lên được xe của cô ấy thế mà để thằng chó kia nó… trước mất mẹ nó rồi!
Hà Phẩm Dật khạc cái tọe một bãi đờm, rồi nhẹ nhàng di chuyển, không chú ý đến Mã Tiểu Linh nữa mà cũng hướng về phía công xửơng kia.
… …
- Éc, giữa ban ngày mà đóng chặt cổng lớn như thế, quả nhiên có tật giật mình!
Diệp Thanh đến trước cổng công xưởng, chỉ thấy trên tường treo cái biển ghi vài chữ:
- Công ty hữu hạn xuất khẩu y dược Đức Châu manny.
- Công ty hữu hạn y dược Đức Châu manjia.
Mỗi tấm biển ghi tên công ty đều lẫn lộn cả tiếng anh lẫn tiếng tàu, không nhịn được cười giễu cợt, một cái công xưởng của người trung quốc mà lại phải cố lấy một cái tên nước ngoài. Diệp Thanh giả vờ như người qua đường, tiện mắt nhìn qua một cái, phát hiện bên trong cảnh giới nghiêm ngặt, không chỉ đóng chặt cổng lớn, thậm chí còn có cả máy quay hồng ngoại, bên trong còn giấu cả chó dữ núp ở dưới sủa đánh tiếng.
Xem tình thế này, Diệp Thanh càng thêm hồ nghi một công xưởng như vậy mà giữa ban ngày lại phải đóng chặt cửa, sợ người khác nhìn thấy gì bên trong sao, đúng là giấu đầu hở đuôi, cái che giấu chính là sự thật! Men theo bức tương của công xưởng, một mạch tiến ra phía sau.
Đi không được bao xa, thấy vách tường có một nhánh cây diệp mọc dại khá tươi tốt, nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai ở xung quanh, trên tường cũng không thấy có máy quay, liền dùng hai tay leo lên như khỉ vậy.
Lằm ở trên cành cây quan sát tình hình một lúc, thấy ở gần bên trong sau bức tường của công xưởng có một con đường hoang, đang định nhảy xuống, bất thình lình có hai người ở ngã rẽ vừa nói chuyện vừa đi tới, Diệp Thanh nhanh chóng co người lại núp kín mình trong lùm cây, im hơi lặng tiếng lắng nghe.
May mắn người đi ở phía dưới không có ngoái đầu lên, nhờ đó mà Diệp Thanh không bị phát hiện.
- Cậu à, cậu nói chỗ dược phẩm mà chúng ta làm có cho người uống được không?
Một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi trong đó hỏi.
Vừa dứt lời, người được gọi là “ cậu” ở bên cạnh sắc mặt liền thay đổi, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới , ra giọng nghiêm khác dạy dỗ thằng cháu mình:
- Cháu nói hồ đồ cái gì thế, không uống được thì ông chủ có cho sản xuất không? Lần trước họp không phải có nói qua chúng ta đã thông qua cái chứng nhận GP gì gì đó sao!
- Là giấy chứng nhận GMP, quy phạm quản lí sản xuất dược phẩm!
Thằng “ cháu ngoại” nói chữa hộ.
- À ừ, chính là GMP, cái giấy chứng nhận tốt thế còn gì, chất lượng được đảm bảo!
Cái người gọi là “cậu” ấy vỗ ngực, trên mặt còn có vẻ tự hào, như là cái giấy chứng nhận ấy có một nửa là được nhà ông ấy thông qua vậy.
- Cái đấy không phải là dùng tiền mua về sao? Cái chỗ thuốc đó nếu mà uống vào chết người thì chúng ta cũng bị chịu tránh nhiệm à?
Người đàn ông trẻ tuổi kia thì thầm hỏi.
“Cậu” lập tức cáu lên, nhanh chóng bịt miệng anh ta lại, nói:
- Cái thằng chết tiệt này, muốn chết à? Bị ông chủ nghe thấy, thì mày cũng đừng có làm nữa! Trách nhiệm? chúng ta có thể chịu trách nhiệm gì? có chuyện thì mấy thằng đầu to nó chịu chứ! Còn làm công ăn lương như mình thì ông chủ trả tiền bảo làm gì thì làm, mày nghĩ nhiều việc thế làm gì!
Mặc dù người đàn ông trẻ tuổi kia thấy không phục, nhưng mà bị uy của ông “Cậu” làm cho sợ nên cũng không dám phản bác, hai người dần dà ngừng tranh luân,đi hướng về phía cổng lớn, xem bộ dạng có vẻ như là đang đi giao ban.
Diệp Thanh núp trên cây, nghe rõ mồn một những gì hai người kia nói, trong lòng càng thêm chắc chắn công xưởng của Lôi Tam Hổ có vấn đề.
Nhìn đi nhìn lại bốn hướng xung quanh, thấy bên trong công xưởng khá yên tĩnh, ngoài mấy bóng người xa xa đi qua đi lại ra, sân sau của công xưởng có mấy con đường nhỏ vắng vẻ, có vẻ hầu như không có ai qua lại, sau đó linh họat như con mèo rừng, nhảy lên bờ tường của công xưởng rón ra rón rén mò ra cổng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.