Chương 44: Ss: Tận thế (21)
Lưu Ly Mây
11/05/2023
Thiên Quân dùng sức toàn lực đánh thẳng một đạo sấm sét lên đầu con nhện kia.Một kích toàn lực của hắn trực tiếp làm nổ luôn đầu con Nhện chúa.
Thiên Quân vì tiêu hao dị năng quá mức mà sau cuộc chiến sắc mặt tái nhợt. Thân thể mệt mỏi mà lắc lư sắp ngã.
Trần Thiển liền đi lên đỡ Thiên Quân, dìu anh ta vào góc cây ngồi.
Nhện chúa đã chết vì thế nên đám nhện con cũng chạy trốn vào rừng.
Còn đám người xương thì đã bị Cường đập cho rã ra rồi chôn xuống đất,không thể hồi sinh được nữa.
Sau cuộc chiến đấu mảnh đất xung quanh đã trở nên hoang tàn.Cỏ dưới đất đã bị đốt sạch, trên đất còn bị lủng nhiều lỗ.
Quân số trong đoàn đã chỉ còn tầm 10 mấy tới 20 người thôi. Những người chạy trốn được đã không biết đi về đâu, cũng không biết họ còn sống sót hay không.
Trần Thiển nhìn ngó xung quanh, sau đó liền giơ tay lên chạm vào vết thương của Thiên Quân.Vết thương lớn nhỏ trên người anh ta dần dần khép rồi lành lại.
Ái Linh nhìn hành động nhỏ của Trần Thiển mà cười xấu xa.
Cô nhìn xung quanh người mình vết thương đã lành hết rồi.Nhân lúc mọi người không chú ý mà đi lại gần xác của con Nhện chúa kia.
Nhìn thấy trong đầu nó rơi ra một viên tinh xác to hơn ngón tay cái một chút.Viên tinh xác có màu tím đậm, ở trong có vài sợi nhỏ màu đỏ.
Ái Linh cầm nó lên ngắm nghía, rồi sau đó lấy một chút máu của Nhện chúa, thoa lên vị trí vết thương cũ trên cánh tay.
Ái Linh đi tới chỗ Thiên Quân, khuôn mặt đau đớn nhưng vẫn cố cười.
" Anh, xem em tìm thấy gì trong đầu con nhện kia nè "
Ái Linh giơ lên viên tinh xác của con Nhện chúa cho Thiên Quân thấy.
Thiên Quân khá bất ngờ, vì anh cứ tưởng chỉ có xác sống mới có tinh xác.Không ngờ rằng động vật cũng có tinh xác.
Mà viên tinh xác này còn to hơn viên tinh xác của xác sống nhiều.Với hình như là anh có một cảm giác rất muốn có viên tinh xác này thì phải.
Thiên Quân cầm lấy viên tinh xác kia
" Thì ra động vật cũng có tinh xác sao "
Ái Linh cười cười
" Anh, em có cảm giác viên tinh xác này rất phù hợp với em, anh cho em có được không "
Thiên Quân hơi chững lại, hiện tại nhiều người đã phát hiện ra tinh xác có thể giúp cho dị năng tăng lên.
Nhưng không phải tinh xác nào cũng hấp thụ được.Nên hiện tại họ chỉ hấp thụ những viên tinh xác màu trắng trong thôi.
Anh còn nghe kể người dị năng trừ khi cảm ứng được phù hợp với tinh xác màu khác thì mới hấp thụ nó.
Thiên Quân hơi do dự
" Em thực sự cảm ứng được với nó sao "
Ái Linh gật đầu một cách chắc nịch
" Em chắc rằng em sẽ hấp thụ được nó mà "
Thiên Quân đang do dự thì Trần Thiển liền lên tiếng
" Anh, em cũng có cảm ứng với viên tinh xác này, hay là… "
Chưa kịp nói hết lời thì ông chú đã lên tiếng
" Con nhện kia là do cậu và Thanh giết thì cho Thanh cũng là điều bình thường thôi "
Ông chú cũng biết được Thiên Quân yêu thương em trai cậu ta như nào, nhờ những người trong đoàn nói cho biết.
Con nhện kia là do Thiên Quân cùng với em trai cậu ta hợp lực mới giết chết được.Bây giờ tiểu thư mở miệng xin thì sẽ dễ mất hoà khí.Mà khu rừng này còn rất nhiều nguy hiểm, vẫn cần nhờ vào hai anh em cậu ta.
Thiên Quân nhìn em trai rồi lại nhìn Trần Thiển, cuối cũng anh vẫn quyết định chọn Trần Thiển.
Anh đưa viên tinh xác vào tay Trần Thiển, rồi quay qua nói với Ái Linh
" Viên tinh xác này cứ để cho Thiển đi.
Dù sao em cũng đang bị thương, anh sợ hấp thụ vào sẽ gây ra nguy hiểm cho em "
Ái Linh vẫn giữ nụ cười trên môi
" Em biết rồi "
Thấy Ái Linh hiểu chuyện Thiên Quân liền xoa đầu cậu.Khi tưởng mọi chuyện đã xong xuôi thì đột nhiên Ái Linh nói ra việc khiến ai cũng hết hồn.
" Vậy em có thể nhờ chị Thiển chữa trị vết thương cho em được không.Coi như là bù qua đắp lại đi "
Thiên Quân cùng mọi người đều kinh ngạc.Ở thời mạt thế như vầy, người có dị năng đã hiếm.Mà người mang dị năng trị liệu cùng chữa lành lại càng hiếm hơn.
Nghe vậy Thiên Quân liền gay gắt quát mắng Ái Linh.
" Em nói cái gì vậy, Thiển làm gì mà có dị năng trị liệu đâu "
Ái Linh liền chỉ vào Thiên Quân
" Nhưng hồi nãy em thấy tay chị Thiển đặt lên vết thương của anh.Sau đó tay chỉ liền phát sáng rồi vết thương kia cũng lành lại luôn "
Nghe Ái Linh nói vậy mọi người cùng đồng loạt quan sát cơ thể của Thiên Quân từ trên xuống dưới.Đúng thật là cơ thể của hắn không hề có một vết thương nào.
Nhưng hắn vừa chiến đấu với con Nhện chúa kia xong thì làm sao không có vết thương được.
Mọi người còn chưa hết nghi vấn thì Ái Linh lại đẩy câu chuyện lên cao trào
" Chẳng lẽ chị Thiển có dị năng trị liệu nhưng lại không muốn giúp mọi người sao.Mọi người ở đây chiến đấu xong, ai cũng bị thương cả.Chỉ có chị là không bị thương mà còn có dị năng trị liệu nữa.Chúng ta là đồng đội giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên mà "
Nghe xong ai cũng nhận ra vấn đề, đúng là lúc chiến đấu Trần Thiển thường núp đằng sau không làm gì cả.Bây giờ cô ta có dị năng trị liệu mà lại dấu làm của riêng, không giúp đỡ mọi người, đúng là ích kỷ mà.
" Đúng đó, Trần Thiển cô đã không chiến đấu thì phải giúp mọi người trị liệu đi chứ "
" Đúng rồi, đã không chiến đấu mà còn ích kỷ"
" Không ngờ cô ta là người như vậy, tôi cứ tưởng cô ta tốt bụng lắm cơ…"
" Vầy mà lúc trước tôi còn xem cô ta là nữ thần…"
Thiên Quân không kiềm được cơn giận liền quát lên
" Thanh, vết thương của em không có gì đáng ngại cả, về băng bó là xong thôi.Chị Thiển hiện tại đang rất yếu chứ không phải là không muốn giúp đỡ em cùng mọi người đâu "
Nói xong câu đó mọi người trong đoàn càng dậy sóng hơn.
" Cô ta yếu gì chứ, sắc mặt còn hồng hào hơn cả con nít nữa…"
" Anh ta không phải thương em trai mình lắm sao…sao có thể nói như vậy "
" Anh ta sao có thể bênh vực cô ả kia như vậy được chứ "
“…”
Mọi người phản ứng quá dữ dội, Thiên Quân cũng không bênh vực cô ta được nữa. Ông chú và Cường cũng thể hiện rõ sự thất vọng trên mặt.
Trần Thiển nhìn Ái Linh, trong đôi mắt chỉ toàn là sát ý. Tên đó có một ngày cô ta sẽ khiến cho hắn đau khổ không thể tả.
Thiên Quân vì tiêu hao dị năng quá mức mà sau cuộc chiến sắc mặt tái nhợt. Thân thể mệt mỏi mà lắc lư sắp ngã.
Trần Thiển liền đi lên đỡ Thiên Quân, dìu anh ta vào góc cây ngồi.
Nhện chúa đã chết vì thế nên đám nhện con cũng chạy trốn vào rừng.
Còn đám người xương thì đã bị Cường đập cho rã ra rồi chôn xuống đất,không thể hồi sinh được nữa.
Sau cuộc chiến đấu mảnh đất xung quanh đã trở nên hoang tàn.Cỏ dưới đất đã bị đốt sạch, trên đất còn bị lủng nhiều lỗ.
Quân số trong đoàn đã chỉ còn tầm 10 mấy tới 20 người thôi. Những người chạy trốn được đã không biết đi về đâu, cũng không biết họ còn sống sót hay không.
Trần Thiển nhìn ngó xung quanh, sau đó liền giơ tay lên chạm vào vết thương của Thiên Quân.Vết thương lớn nhỏ trên người anh ta dần dần khép rồi lành lại.
Ái Linh nhìn hành động nhỏ của Trần Thiển mà cười xấu xa.
Cô nhìn xung quanh người mình vết thương đã lành hết rồi.Nhân lúc mọi người không chú ý mà đi lại gần xác của con Nhện chúa kia.
Nhìn thấy trong đầu nó rơi ra một viên tinh xác to hơn ngón tay cái một chút.Viên tinh xác có màu tím đậm, ở trong có vài sợi nhỏ màu đỏ.
Ái Linh cầm nó lên ngắm nghía, rồi sau đó lấy một chút máu của Nhện chúa, thoa lên vị trí vết thương cũ trên cánh tay.
Ái Linh đi tới chỗ Thiên Quân, khuôn mặt đau đớn nhưng vẫn cố cười.
" Anh, xem em tìm thấy gì trong đầu con nhện kia nè "
Ái Linh giơ lên viên tinh xác của con Nhện chúa cho Thiên Quân thấy.
Thiên Quân khá bất ngờ, vì anh cứ tưởng chỉ có xác sống mới có tinh xác.Không ngờ rằng động vật cũng có tinh xác.
Mà viên tinh xác này còn to hơn viên tinh xác của xác sống nhiều.Với hình như là anh có một cảm giác rất muốn có viên tinh xác này thì phải.
Thiên Quân cầm lấy viên tinh xác kia
" Thì ra động vật cũng có tinh xác sao "
Ái Linh cười cười
" Anh, em có cảm giác viên tinh xác này rất phù hợp với em, anh cho em có được không "
Thiên Quân hơi chững lại, hiện tại nhiều người đã phát hiện ra tinh xác có thể giúp cho dị năng tăng lên.
Nhưng không phải tinh xác nào cũng hấp thụ được.Nên hiện tại họ chỉ hấp thụ những viên tinh xác màu trắng trong thôi.
Anh còn nghe kể người dị năng trừ khi cảm ứng được phù hợp với tinh xác màu khác thì mới hấp thụ nó.
Thiên Quân hơi do dự
" Em thực sự cảm ứng được với nó sao "
Ái Linh gật đầu một cách chắc nịch
" Em chắc rằng em sẽ hấp thụ được nó mà "
Thiên Quân đang do dự thì Trần Thiển liền lên tiếng
" Anh, em cũng có cảm ứng với viên tinh xác này, hay là… "
Chưa kịp nói hết lời thì ông chú đã lên tiếng
" Con nhện kia là do cậu và Thanh giết thì cho Thanh cũng là điều bình thường thôi "
Ông chú cũng biết được Thiên Quân yêu thương em trai cậu ta như nào, nhờ những người trong đoàn nói cho biết.
Con nhện kia là do Thiên Quân cùng với em trai cậu ta hợp lực mới giết chết được.Bây giờ tiểu thư mở miệng xin thì sẽ dễ mất hoà khí.Mà khu rừng này còn rất nhiều nguy hiểm, vẫn cần nhờ vào hai anh em cậu ta.
Thiên Quân nhìn em trai rồi lại nhìn Trần Thiển, cuối cũng anh vẫn quyết định chọn Trần Thiển.
Anh đưa viên tinh xác vào tay Trần Thiển, rồi quay qua nói với Ái Linh
" Viên tinh xác này cứ để cho Thiển đi.
Dù sao em cũng đang bị thương, anh sợ hấp thụ vào sẽ gây ra nguy hiểm cho em "
Ái Linh vẫn giữ nụ cười trên môi
" Em biết rồi "
Thấy Ái Linh hiểu chuyện Thiên Quân liền xoa đầu cậu.Khi tưởng mọi chuyện đã xong xuôi thì đột nhiên Ái Linh nói ra việc khiến ai cũng hết hồn.
" Vậy em có thể nhờ chị Thiển chữa trị vết thương cho em được không.Coi như là bù qua đắp lại đi "
Thiên Quân cùng mọi người đều kinh ngạc.Ở thời mạt thế như vầy, người có dị năng đã hiếm.Mà người mang dị năng trị liệu cùng chữa lành lại càng hiếm hơn.
Nghe vậy Thiên Quân liền gay gắt quát mắng Ái Linh.
" Em nói cái gì vậy, Thiển làm gì mà có dị năng trị liệu đâu "
Ái Linh liền chỉ vào Thiên Quân
" Nhưng hồi nãy em thấy tay chị Thiển đặt lên vết thương của anh.Sau đó tay chỉ liền phát sáng rồi vết thương kia cũng lành lại luôn "
Nghe Ái Linh nói vậy mọi người cùng đồng loạt quan sát cơ thể của Thiên Quân từ trên xuống dưới.Đúng thật là cơ thể của hắn không hề có một vết thương nào.
Nhưng hắn vừa chiến đấu với con Nhện chúa kia xong thì làm sao không có vết thương được.
Mọi người còn chưa hết nghi vấn thì Ái Linh lại đẩy câu chuyện lên cao trào
" Chẳng lẽ chị Thiển có dị năng trị liệu nhưng lại không muốn giúp mọi người sao.Mọi người ở đây chiến đấu xong, ai cũng bị thương cả.Chỉ có chị là không bị thương mà còn có dị năng trị liệu nữa.Chúng ta là đồng đội giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên mà "
Nghe xong ai cũng nhận ra vấn đề, đúng là lúc chiến đấu Trần Thiển thường núp đằng sau không làm gì cả.Bây giờ cô ta có dị năng trị liệu mà lại dấu làm của riêng, không giúp đỡ mọi người, đúng là ích kỷ mà.
" Đúng đó, Trần Thiển cô đã không chiến đấu thì phải giúp mọi người trị liệu đi chứ "
" Đúng rồi, đã không chiến đấu mà còn ích kỷ"
" Không ngờ cô ta là người như vậy, tôi cứ tưởng cô ta tốt bụng lắm cơ…"
" Vầy mà lúc trước tôi còn xem cô ta là nữ thần…"
Thiên Quân không kiềm được cơn giận liền quát lên
" Thanh, vết thương của em không có gì đáng ngại cả, về băng bó là xong thôi.Chị Thiển hiện tại đang rất yếu chứ không phải là không muốn giúp đỡ em cùng mọi người đâu "
Nói xong câu đó mọi người trong đoàn càng dậy sóng hơn.
" Cô ta yếu gì chứ, sắc mặt còn hồng hào hơn cả con nít nữa…"
" Anh ta không phải thương em trai mình lắm sao…sao có thể nói như vậy "
" Anh ta sao có thể bênh vực cô ả kia như vậy được chứ "
“…”
Mọi người phản ứng quá dữ dội, Thiên Quân cũng không bênh vực cô ta được nữa. Ông chú và Cường cũng thể hiện rõ sự thất vọng trên mặt.
Trần Thiển nhìn Ái Linh, trong đôi mắt chỉ toàn là sát ý. Tên đó có một ngày cô ta sẽ khiến cho hắn đau khổ không thể tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.