Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1155: Hàn Thiên Tuyền (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai gã Kim Đan tu sĩ ngã xuống đất, thân thể hoá thành thây khô.
Phương Mộc quay đầu đi về hướng nào đó, Uông Như Yên bay lại đây, đáp xuống mặt đất cách đó không xa.
“Là ngươi, ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi?” Phương Mộc vẻ mặt lạnh lùng.
“Phương đạo hữu hiểu lầm, thiếp thân không có ý này. Nhưng thiếp thân có thể cùng Phương đạo hữu liên thủ, tiêu diệt con yêu thú thủ hộ Chu tước quả.”
Uông Như Yên giọng điệu thành khẩn.
“Không cần, mình ta có thể tiêu diệt yêu thú này, ngươi đi đi! Ta đối với thi thể của ngươi không có hứng thú.”
Uông Như Yên nhướng mày, cười nói: “Phương đạo hữu, đừng nói sớm như vậy. Nếu ngươi có thể một mình giết con yêu thú này, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”
Hai cương thi Kim Đan kỳ nhìn chằm chằm Uông Như Yên, Phương Mộc thi pháp công kích hoả trì.
Kỳ quái là, vô luận Phương Mộc công kích hoả trì như thế nào, Giao lân thú vẫn không thấy tăm hơi. Khi hắn công kích Chu tước thụ, Giao lân thú khống chế nham thạch nóng chảy ngăn cản Phương Mộc.
Nếu hắn cứng rắn ra tay, chỉ sợ Giao lân thú sẽ huỷ diệt Chu tước thụ, hắn cũng không muốn như vậy.
Phương Mộc chau mày, so sánh với Chu tước thụ, hắn đối với thi thể Giao lân thú càng cảm thấy hứng thú hơn.
Phương Mộc nhìn về phía Uông Như Yên rồi nói: “Nếu ngươi có thể không thương tổn đến thân thể Giao lân thú mà hạ được nó, ta có thể chia cho ngươi hai Chu tước quả. Ta nói được làm được.”
Uông Như Yên cũng không có lòng tham, hai quả Chu tước đã là không ít rồi.
Nàng thả ra Thanh nguyên phù binh để một bên canh giữ, sau đó ngồi xuống lấy ra Kim liên cầm, bắt đầu đàn tấu.
“Âm tu!”
Phương Mộc có chút kinh ngạc, không nói gì thêm.
Từng tiếng cầm uyển chuyển vang lên, giống như đang kể một câu chuyện tình yêu bi thảm.
Nửa khắc đồng hồ sau, trên mặt Phương Mộc chảy ra một tầng mồ hôi, trong mắt tràn đầy thần sắc kiêng kị. Một lớp màn màu đen bao bọc xung quanh hắn.
Oành đùng đùng!
Một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, Giao lân thú từ trong hoả trì bay ra. Nhìn nó tràn đầy vẻ mệt mỏi, bụng chảy xuống không ít máu tươi.
Phương Mộc nhìn thấy Giao lân thú, hai mắt xoay chuyển. Bấm niệm pháp quyết, bốn con luyện thi Kim Đan kỳ bắn ra bốn tế ti có màu sắc khác nhau. Đan thành một tấm lưới lớn, chụp về phía Giao lân thú. Tay phải hắn sáng lên một trận ô quang chói mắt, vỗ về phái hư không.
Uông Như Yên hết sức chuyên tâm tấu khúc, tiếng đàn trở lên kịch liệt hẳn lên.
Phương Mộc và bốn con luyện thi Kim Đan kỳ, còn có Uông Như Yên ở một bên hiệp trợ, Giao lân thú căn bản không phải là đối thủ.
Giao lân thú há mồm phun ra một mảng hoả diễm lớn màu đỏ, đánh về phía bốn con luyện thi Kim Đan kỳ. Hoá thành một đạo hồng quang phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.
Một tiếng cầm trầm thấp vang lên, một cỗ âm ba vô hình bắn nhanh tới, nhanh chóng xẹt qua thân thể Giao long thú. Sắc mặt nó lộ vẻ thống khổ, toàn thân mất đi khống chế, trái tim tựa như không còn hoạt động.
Nhân cơ hội này, hư không không ngừng dao động, một hoả diễm màu đen hình quỷ trảo xuất hiện, chuẩn xác chụp lên người Giao lân thú.
Oành đùng đùng!
Thân thể Giao lân thú đập trên mặt đất, nó còn chưa kịp đứng lên. Một tấm lưới lớn đã từ trên trời giáng xuống, che kín thân thể nó.
Bốn con luyện thi Kim Đan kỳ ùa đến, há mồm cắn đến Giao lân thú.
Không qua bao lâu, Giao lân thú đã biến thành một khối thây khô.
Uông Như Yên thu tay về, tiếng đàn dừng lại.
Phương Mộc đi hái lấy sáu quả Chu tước, đưa cho Uông Như Yên ba quả. Chu tước thụ nếu rời khỏi nham thạch nóng chảy, rất nhanh sẽ chết héo, không có biện pháp có thể mang đi.
“Hai quả Chu tước xem như là thù lao. Còn lại một quả xemm như là để kết giao bằng hữu.”
Nói xong lời này, hắn thu hồi luyện thi. Hoá thành một đám mây đen, phá không mà đi.
Uông Như Yên bay dọc theo đường trở về. Nàng có được không ít thứ, không định tiếp tục mạo hiểm. Chờ bí cảnh đóng cửa là được rồi.
Ba ngày sau, giữa hư không Hắc thạch sơn mạch đột nhiên gợn sóng. Uống Như Yên từ trong hư không xuất hiện, sắc mặt vui mừng.
Lần này có được không ít linh dược thuộc tính hoả ngàn năm, cho dù là dùng sống, tu vi của nàng cũng có thể tăng lên Kim Đan tầng chín.
Uông Như Yên đi đến phường thị, cùng mấy người Vương Thiên Kỳ hội họp. Sau đó bay về hướng Sùng Dương phường thị.
...
Hồng Lý hải vực, vốn dĩ nơi đât có tên này là bởi vì ở đây sinh trưởng lượng lớn Hồng lý ngư yêu. Hồng lý ngư yêu là một loại ngư yêu có tính công kích rất mạnh, tinh thông hai hệ pháp thuật nước lửa, tốc độ tuỷ độn cực kì lợi hại. Hồng lý ngư yêu thường xuất hiện theo đàn, ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy vạn con. Bởi vậy người tu tiên đều phải kết đội mới có thể bao vây liệp sát Hồng lý ngư yêu.
Một con lam sắc phi chu xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh từ trên cao xẹt qua.
Uông Như Yên đứng ở ngay phía trước phi chu, trên mặt lộ ý cười thản nhiên, đám người Vương Thiên Kỳ đứng ở phía sau nàng.
Lần này quay về Đông Hoang, Uông Như Yên chẳng những hàng phục một con hạ phẩm bậc ba Sư lân thú, còn đạt được một đám linh dược hơn ngàn năm, thu hoạch phong phú.
Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc từ xa xa truyền đến, phía chân trời xa xa xuất hiện một đạo tia chớp ngân sắc.
“Tằng tổ mẫu, có khi nào lại có dị bảo xuất thế không!”
Vương Thiên Kỳ đôi mắt sáng ngời, có chút hưng phấn nói.
“Dị bảo làm gì có nhiều như vậy, là có người đang đấu pháp, chúng ta vẫn là không nên đi qua.”
Uông Như Yên dựa vào thần thức cường đại, phát hiện có một đám tu sĩ đang diệt sát yêu thú. Nàng tự nhiên sẽ không đi quấy nhiễu người khác, miễn cho họ hiểu lầm.
Phương Mộc quay đầu đi về hướng nào đó, Uông Như Yên bay lại đây, đáp xuống mặt đất cách đó không xa.
“Là ngươi, ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi?” Phương Mộc vẻ mặt lạnh lùng.
“Phương đạo hữu hiểu lầm, thiếp thân không có ý này. Nhưng thiếp thân có thể cùng Phương đạo hữu liên thủ, tiêu diệt con yêu thú thủ hộ Chu tước quả.”
Uông Như Yên giọng điệu thành khẩn.
“Không cần, mình ta có thể tiêu diệt yêu thú này, ngươi đi đi! Ta đối với thi thể của ngươi không có hứng thú.”
Uông Như Yên nhướng mày, cười nói: “Phương đạo hữu, đừng nói sớm như vậy. Nếu ngươi có thể một mình giết con yêu thú này, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”
Hai cương thi Kim Đan kỳ nhìn chằm chằm Uông Như Yên, Phương Mộc thi pháp công kích hoả trì.
Kỳ quái là, vô luận Phương Mộc công kích hoả trì như thế nào, Giao lân thú vẫn không thấy tăm hơi. Khi hắn công kích Chu tước thụ, Giao lân thú khống chế nham thạch nóng chảy ngăn cản Phương Mộc.
Nếu hắn cứng rắn ra tay, chỉ sợ Giao lân thú sẽ huỷ diệt Chu tước thụ, hắn cũng không muốn như vậy.
Phương Mộc chau mày, so sánh với Chu tước thụ, hắn đối với thi thể Giao lân thú càng cảm thấy hứng thú hơn.
Phương Mộc nhìn về phía Uông Như Yên rồi nói: “Nếu ngươi có thể không thương tổn đến thân thể Giao lân thú mà hạ được nó, ta có thể chia cho ngươi hai Chu tước quả. Ta nói được làm được.”
Uông Như Yên cũng không có lòng tham, hai quả Chu tước đã là không ít rồi.
Nàng thả ra Thanh nguyên phù binh để một bên canh giữ, sau đó ngồi xuống lấy ra Kim liên cầm, bắt đầu đàn tấu.
“Âm tu!”
Phương Mộc có chút kinh ngạc, không nói gì thêm.
Từng tiếng cầm uyển chuyển vang lên, giống như đang kể một câu chuyện tình yêu bi thảm.
Nửa khắc đồng hồ sau, trên mặt Phương Mộc chảy ra một tầng mồ hôi, trong mắt tràn đầy thần sắc kiêng kị. Một lớp màn màu đen bao bọc xung quanh hắn.
Oành đùng đùng!
Một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, Giao lân thú từ trong hoả trì bay ra. Nhìn nó tràn đầy vẻ mệt mỏi, bụng chảy xuống không ít máu tươi.
Phương Mộc nhìn thấy Giao lân thú, hai mắt xoay chuyển. Bấm niệm pháp quyết, bốn con luyện thi Kim Đan kỳ bắn ra bốn tế ti có màu sắc khác nhau. Đan thành một tấm lưới lớn, chụp về phía Giao lân thú. Tay phải hắn sáng lên một trận ô quang chói mắt, vỗ về phái hư không.
Uông Như Yên hết sức chuyên tâm tấu khúc, tiếng đàn trở lên kịch liệt hẳn lên.
Phương Mộc và bốn con luyện thi Kim Đan kỳ, còn có Uông Như Yên ở một bên hiệp trợ, Giao lân thú căn bản không phải là đối thủ.
Giao lân thú há mồm phun ra một mảng hoả diễm lớn màu đỏ, đánh về phía bốn con luyện thi Kim Đan kỳ. Hoá thành một đạo hồng quang phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.
Một tiếng cầm trầm thấp vang lên, một cỗ âm ba vô hình bắn nhanh tới, nhanh chóng xẹt qua thân thể Giao long thú. Sắc mặt nó lộ vẻ thống khổ, toàn thân mất đi khống chế, trái tim tựa như không còn hoạt động.
Nhân cơ hội này, hư không không ngừng dao động, một hoả diễm màu đen hình quỷ trảo xuất hiện, chuẩn xác chụp lên người Giao lân thú.
Oành đùng đùng!
Thân thể Giao lân thú đập trên mặt đất, nó còn chưa kịp đứng lên. Một tấm lưới lớn đã từ trên trời giáng xuống, che kín thân thể nó.
Bốn con luyện thi Kim Đan kỳ ùa đến, há mồm cắn đến Giao lân thú.
Không qua bao lâu, Giao lân thú đã biến thành một khối thây khô.
Uông Như Yên thu tay về, tiếng đàn dừng lại.
Phương Mộc đi hái lấy sáu quả Chu tước, đưa cho Uông Như Yên ba quả. Chu tước thụ nếu rời khỏi nham thạch nóng chảy, rất nhanh sẽ chết héo, không có biện pháp có thể mang đi.
“Hai quả Chu tước xem như là thù lao. Còn lại một quả xemm như là để kết giao bằng hữu.”
Nói xong lời này, hắn thu hồi luyện thi. Hoá thành một đám mây đen, phá không mà đi.
Uông Như Yên bay dọc theo đường trở về. Nàng có được không ít thứ, không định tiếp tục mạo hiểm. Chờ bí cảnh đóng cửa là được rồi.
Ba ngày sau, giữa hư không Hắc thạch sơn mạch đột nhiên gợn sóng. Uống Như Yên từ trong hư không xuất hiện, sắc mặt vui mừng.
Lần này có được không ít linh dược thuộc tính hoả ngàn năm, cho dù là dùng sống, tu vi của nàng cũng có thể tăng lên Kim Đan tầng chín.
Uông Như Yên đi đến phường thị, cùng mấy người Vương Thiên Kỳ hội họp. Sau đó bay về hướng Sùng Dương phường thị.
...
Hồng Lý hải vực, vốn dĩ nơi đât có tên này là bởi vì ở đây sinh trưởng lượng lớn Hồng lý ngư yêu. Hồng lý ngư yêu là một loại ngư yêu có tính công kích rất mạnh, tinh thông hai hệ pháp thuật nước lửa, tốc độ tuỷ độn cực kì lợi hại. Hồng lý ngư yêu thường xuất hiện theo đàn, ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy vạn con. Bởi vậy người tu tiên đều phải kết đội mới có thể bao vây liệp sát Hồng lý ngư yêu.
Một con lam sắc phi chu xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh từ trên cao xẹt qua.
Uông Như Yên đứng ở ngay phía trước phi chu, trên mặt lộ ý cười thản nhiên, đám người Vương Thiên Kỳ đứng ở phía sau nàng.
Lần này quay về Đông Hoang, Uông Như Yên chẳng những hàng phục một con hạ phẩm bậc ba Sư lân thú, còn đạt được một đám linh dược hơn ngàn năm, thu hoạch phong phú.
Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc từ xa xa truyền đến, phía chân trời xa xa xuất hiện một đạo tia chớp ngân sắc.
“Tằng tổ mẫu, có khi nào lại có dị bảo xuất thế không!”
Vương Thiên Kỳ đôi mắt sáng ngời, có chút hưng phấn nói.
“Dị bảo làm gì có nhiều như vậy, là có người đang đấu pháp, chúng ta vẫn là không nên đi qua.”
Uông Như Yên dựa vào thần thức cường đại, phát hiện có một đám tu sĩ đang diệt sát yêu thú. Nàng tự nhiên sẽ không đi quấy nhiễu người khác, miễn cho họ hiểu lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.