Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1111: Pháp Mục

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt. Hắn xuất quan không bao lâu thì biết ba cứ điểm của gia tộc bị tập kích. Sau đó Vân Hải tông giết đến cửa, vừa giết được địch nhân bọn họ lại phải vội vàng tiếp nhận thế lực Vân Hải tông. Hắn và Uông Như Yên căn bản không có thời gian hỏi đến những sự tình khác.

Vương Thanh Linh đơn giản kể lại một chút sự tình đã trải qua. Vương Thanh Sơn nói chuyện hắn ước định cùng Hải Tâm Nhẫm nói cho Vương Thanh Khải. Vương Thanh Khải phái người thông báo cho Vương Thanh Linh.

Trước đó tu vi của Vương Thanh Linh còn quá thấp, hơn nữa gia tộc bị tập kích ba cứ điểm, nàng cũng không có tâm tư đi Vạn thú đảo. Hiện tại Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã xuất quan, nàng tính đi Vạn thú đảo một chuyến.

“Vạn thú đảo? Chúng ta đi một chuyến là được. Thanh Linh, ngươi ở lại thủ hộ gia tộc. Tu vi của ngươi còn thấp, trước tiên cứ an tâm tu luyện đã.”

Vương Trường Sinh không dám xác định có phải là Cửu u tông động thủ hay không. Nếu là Cửu U tông, hắn càng phải che giấu thực lực gia tộc.

Vương Thanh Linh ở Hồng Nguyệt hải vực có chút danh tiếng. Đối với bên ngoài, Vương Thanh Linh và Vương Thanh Sơn không có liên hệ gì. Vương Thanh Linh đi Vạn thú đảo, chẳng phải sẽ chứng thật quan hệ của nàng và Vương Thanh Sơn sao. Vạn thú đảo là một trong mười đại tông môn Nam Hải. Dịch dung chỉ sợ không gạt được tu sĩ cao giai. Hơn nữa, tu vi Vương Thanh Linh vẫn còn quá thấp.

“Đúng vậy! Thanh Linh, ở đây có hai bình hạ phẩm đan dược bậc ba. Đối với tu vi của ngươi có giúp ích, ngươi cầm dùng đi!”

Uông Như Yên tay ngọc vừa lật, hai bình sứ màu trắng xuất hiện trên tay nàng, đưa cho Vương Thanh Linh.

“Cảm ơn Cửu thẩm, ta đi về trước.”

Vương Thanh Linh lên tiếng cảm ơn, sau đó xoay người rời khỏi.

“Cữu cữu, cữu nương, vậy việc đó có phải là do Cửu U tông làm hay không?”

Diệp Hải Đường cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mở miệng hỏi.



Nàng còn chưa tu luyện “Thái thượng vong tình đại pháp”, nàng không muốn biến thành người lục thân không nhận.

Vương Trường Sinh gật đầu trả lời: “Rất có khả năng, Vương gia chúng ta có không ít cừu gia. Cửu U tông có thực lực này, cũng có động cơ.”

...

“Hải Đường, ngươi không cần phải tự làm khó mình. Ta và cữu cữu sẽ bảo vệ tốt cho ngươi. Ngươi yên tâm, nét bút này, chúng ta sớm muộn cũng sẽ tính toán rõ ràng với Cửu U tông. Bọn Ngọc Đồng và Thanh Chí sẽ không chết oan như vậy.” Uông Như Yên trầm giọng nói. Vương Thanh Chí cũng chết bên trong đại nạn, nàng làm sao có thể không ghi hận Cửu U tông.

“Cữu cữu, cữu nương, các ngươi nói chúng ta có cơ hội báo thù không? Ta nghe cha nói, thời điểm hắn thoát ly tông môn, Thượng Quan Vi đã là Nguyên Anh kỳ. Hiện tại nhắm chừng tu vi cũng đã rất cao rồi!”

Diệp Hải Đường miệng đầy cay đắng, Thượng Quan Vi tu vi càng cao, nàng càng khó báo được thù.

Cho dù nàng tu luyện “Thái thượng vong tình đại pháp”, chờ nàng tu luyện đến Nguyên Anh kỳ. Thượng Quan Vi chỉ sợ đã tiến vào Hoá Thần kỳ.”

Vương Trường Sinh nhẹ thở dài một hơi. Điểm này, hắn cũng đã nghĩ tới. Ưu thế lớn nhất của bọn họ là bọn họ ở chỗ tối, Cửu U tông ở chỗ sáng.

“Chúng ta đương nhiên không phải là đối thủ của Thượng Quan Vi. Nhưng kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Chúng ta có thể liên hợp với các thể lực đối địch với Cửu U tông. Rèn sắt cũng cần thân tự rắn, ngươi cần làm là chăm chỉ tu luyện, hiểu chưa?”

Vương Trường Sinh mở miệng an ủi.

Diệp Hải Đường dường như có chút suy nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Một trận minh thanh dồn dập truyền đến từ trên người Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh nhíu mày, lấy ra Truyền tấn bàn. Thanh âm dồn dập của Vương Thu Hồng chợt vang lên: “Tổ phụ, chúng ta bị mất trộn một môn công pháp địa phẩm. Bản công pháp đó thực có khả năng bị Hải Đường biểu cô cầm đi.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết bốn Kim Đan tu sĩ, lấy được không ít điển tịch. Những thứ đồ này được gia tộc cất giữ ở Tàng kinh các. Đương nhiên, điển tịch của Vân Hải tông cũng không được lấy ra sử dụng. Để tránh tộc nhân tu luyện sẽ bị người ngoài nhìn ra vấn đề.



Vương Trường Sinh nhướng mày, nhìn về phía Diệp Hải Đường, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Lấy thân phận của Diệp Hải Đường, nàng không thiếu tài nguyên tu tiên, không cần phải lấy trộm địa phẩm công pháp. Phục chế lại là được rồi.

Diệp Hải Đường cắn đôi môi đỏ mọng, đỏ mắt nối: “Cữu cữu, công pháp là ta trộm, ta muốn báo thù cho đệ đệ. “Vạn trận chân quyển” không đối phó được với Thượng Quan Vi. Cha cùng mẹ dặn dò ta chiếu cố đệ đệ, ta lại không thể bảo hộ hắn. Thù này không báo, ta không thể đối mặt với cha mẹ.”

Diệp Hải Đường đánh cắp bản nguyên tuỷ, nhưng điển tịch của Tàng kinh các đều có danh lục. Hơn nữa có dự bị, lúc này thu nhận không ít điển tịch. Sau khi kiểm kê, mới phát hiện bị mất trộm công pháp.

“Thu Hồng, tên gọi của bản công pháp đó là gì?”

““Thái thượng vong tình đại pháp”, tu luyện đến đại thành, lục thân không nhận, tuyệt tình tuyệt dục.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Nếu một người lục thân không nhận, tuyệt tình tuyệt dục, vậy thì có khác gì Khôi lỗi thú? Vương Trường Sinh không hi vọng Diệp Hải Đường trở thành người như vậy.

“Hải Đường, ngươi thành thật nói cho cữu cữu biết, ngươi có tu luyện công pháp này hay không?”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Diệp Hải Đường, vẻ mặt ôn hoà.

Diệp Hải Đường nước mắt lưng tròng, nức nở nói: “Cữu cữu, ta muốn báo thù cho đệ dệ. Không tu luyện “Thái thượng vong tình đại pháp”, ta không có cách nào báo thù cho đệ đệ.”

Uông Như Yên khẽ thở dài, đi lên phía trước ôm Diệp Hải Đường. Diệp Hải Đường rút cuộc không nhẫn nhịn nổi, lớn tiếng oà khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook