Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1113: Vạn Thú Đảo (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nam Cung Miểu cho Vương Trường Sinh một viên trứng linh thú. Nhiều năm trôi qua như vậy, Vương Trường Sinh vẫn chưa ấp trứng. Vương Trường Sinh định nhân cơ hội này đi Vạn thú đảo thỉnh giáo tu sĩ ở đó một chút. Xem xem có thể hay không ấp được trứng linh thú này. Đến tột cùng là linh thú gì, lâu như vậy cũng chưa thể ấp trứng.
Cổ tay hắn nhoáng lên một cái, Song đồng thử, Phệ hồn kim thiền và Thôn kim nghĩ bay ra từ bên trong linh thú châu. Uông Như Yên cũng thả ra Bích nhãn hàn tàm.
Trong đám tài vật của Lục Cương có ba bình Dục linh đan, Dục linh đan rất hữu ích đối với sự tiến giai của linh thú.
Song đồng thử là trung phẩm bậc ba, Phệ hồn kim thiền và Thôn kim nghĩ đều là hạ phẩm bậc ba. Bích nhãn hàn tằm là hạ phẩm bậc ba.
Song đồng thử ăn một viên Dục linh đan còn chưa thấy đủ. Vòng quanh Vương Trường Sinh, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy. Sau khi ăn ba viên Dục linh đan, Song đồng thử mới chịu yên tĩnh, trở nên buồn ngủ. Phệ hồn kim thiền ăn vào một viên Dục Linh đan thì không có biến hoá gì. Thôn kim nghĩ ăn vào một viên Dục linh đan, cũng trở nên buồn ngủ. Bích nhãn hàn tàm ăn vào hai viên Dục linh đan, lúc này mới chịu thoả mãn.
Một tiếng kèn trầm thấp từ trên người Vương Trường Sinh phát ra. Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, lấy ra một con ốc biển màu lam. Đánh vào trên đó một đạo pháp quyết, rất nhanh đã nghe được giọng nói của Vương Thanh Thiến: “Cha, Tử Ngọc không còn rồi.”
Vương Trường Sinh thở phào một hơi, rồi nói: “Thanh Thiến, ngươi chịu khổ rồi. Ta và mẹ ngươi đều ở đây, ngươi đến đây đi.”
Vương Thanh Thiến đầu tiên là tang chồng, sau đó tang con, trải qua rất nhiều đau khổ.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Thiến xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Sau khi Hải tham đảo bị tập kích, Vương Thanh Thiến vẫn sinh hoạt tại Thanh Miết phường thị. Có Tô Băng Băng chiếu cố nàng.
Sau khi trượng phu và con chết trên tay kẻ đich, Vương Thanh Thiến quyết tâm muốn báo thù. Khổ tâm tu luyện, hiện tại đã là Kim Đan tầng ba.
Nàng cảm giác thực lực của mình không sai biệt lắm, cải trang kĩ càng, đi vòng qua nhiều hài vực mới đến Ngân Xà đảo.
“Cha, mẹ, bọn Tử Ngọc đều bị giết rồi.”
Vương Thanh Thiến gục ở trong lòng Uông Như Yên, đau đớn khóc lớn. Chỉ có ở trước mặt cha mẹ, nàng mới có thể buông bỏ hết tất cả nguỵ trang, phát tiết bi thương trong lòng.
“Được rồi, ta và cha ngươi đều đã biết. Yên tâm đi! Chúng ta sẽ thay bọn họ báo thù.”
Uông Như Yên vỗ nhẹ lung Vương Thanh Thiến, an ủi nói.
Qua một lát sau, Vương Thanh Thiến mới lau khô nước mắt, ngồi thẳng thân mình.
“Thanh Thiến, chuyện gia tộc bị tập kích, chúng ta đã biết. Ngươi yên tâm đi! Nợ máu trả bằng máu, ta và mẹ ngươi sẽ không quên mối thù này.”
Nói chuyện trong chốc lát, Vương Trường Sinh đề cập đến chính sự: “Thanh Thiến, ta và mẹ ngươi phải ra ngoài một chuyến. Ngươi tạm thời ở lại Ngân Xà đảo, ở bên Hải Đường biểu muội nhiều một chút. Khai sáng nàng một chút, sau khi Ngọc Đồng mất, nàng thiếu chút nữa đã tu luyện “Thái thượng vong tình đại pháp”. Nếu tu luyện đại thành công pháp này,lục thân không nhận, tuyệt tình tuyệt dục.”
Nếu Vương Thanh Thiến đã đến Ngân Xà đảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng có thể yên tâm đi Vạn thú đảo.
“Đã biết, cha, me, con sẽ ở bên Ngọc Đường biểu muội. Các ngươi phải cẩn thận một chút, nhất định phải an toàn trở về.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đáp ứng, dặn dò vài câu sau đó rời khỏi Ngân Xà đảo. Hai người hoá thành một đạo cầu vồng màu lam, biến mất ở phía chân trời.
…
Đông Hoang, Khánh quốc.
Khánh quốc là một tiểu quốc gia, diện tích chỉ hơn ba trăm vạn dặm.Tài nguyên tu tiên cũng không phong phú, chỉ có ba môn phái tu tiên.
Hắc Ưng sơn mạch dài liên miên mấy chục vạn dặm.Từ trên cao nhìn xuống, ngoại hình giống như một con hắc ưng đang phi cánh, bởi vậy mới có tên này.
Hắc Ưng sơn mạch có một thượng phẩm bậc hai linh mạch. Nguyên bản là của một gia tộc tu tiên họ Lý. Mấy năm trước Khánh quốc bùng nổ nạn châu chấu, có châu chấu bậc ba dẫn đầu. Đúng ngày Lý gia gia chủ tổ chức sinh thần, tộc nhân Lý gia trở về chúc thọ. Châu chấu bậc ba dẫn dắt mấy chục vạn châu chấu đi qua Hắc Ưng sơn mạch, Lý gia vì vậy mà bị diệt môn. Lý gia dựa vào Kim Nhạn tông, cũng không có thể lực khác chiếm cứ Hắc Ưng sơn mạch, kéo dài đến hiện tại.
Mấy tháng trước, một đội tu sĩ họ Vương đi vào Hắc Ưng sơn mạch định cư. Di chuyển phàm nhân, bọn họ tự xưng tổ tiên là đệ tử Kim Nhạn tông.
Hắc Ưng sơn mạch rất lớn, ngọn núi cao nhất Hắc Ưng sơn mạch cao đến nghìn trượng. Tu sĩ Vương gia có hơn bảy mươi người, hai Trúc cơ tu sĩ, năm ngàn phàm nhân. Đây là trụ cột của Vương gia.
Đỉnh núi, một toà đại điện rộng mở, Vương Thanh Sơn, Vương Thu Minh, Vương Hữu San và Vương Mạnh Phần, bốn người đang nói chuyện phiếm.
Sau khi Vương Thanh Sơn xác nhận ba cứ điểm gia tộc bị tập kích, luôn mãi do dự, sau đó vẫn đáp ứng đề nghị của Trương Triển Phong.
Trương Triển Phong cung cấp cho Vương gia một khối linh địa, để cho Vương gia tu sĩ cư trú và phát triển.
Tộc nhân phân tán khắp nơi, thời gian dài rất dễ lục đục nội bộ. Vương Thanh Sơn đem năm chi nhánh tập hợp lại, tới Hắc Ưng sơn mạch nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vương Hữu San vốn dĩ tính sửa họ, Vương Thanh Sơn lại bảo bọn họ sửa trở về, sử dùng bối tự là được.
“Các ngươi an tâm ở nơi này phát triển, không cần gây chuyện. Ta đã cùng người Kim Nhạn tông nói chuyện rồi, các ngươi phái một ít tộc nhân bái nhập Kim Nhạn tông, dung nhập tu tiên giới Khánh quốc. Tương lai có cơ hội, chúng ta sẽ trùng kiến Thanh Liên sơn trang.”
Vương Thanh Sơn vẻ măt ngưng trọng dặn dò. Dàn xếp tốt tộc nhân, hắn và Vương Thu Minh phải đi Nam Hải, cùng Vương Trường Sinh thương lượng phương hướng phát triển của gia tộc.
Cổ tay hắn nhoáng lên một cái, Song đồng thử, Phệ hồn kim thiền và Thôn kim nghĩ bay ra từ bên trong linh thú châu. Uông Như Yên cũng thả ra Bích nhãn hàn tàm.
Trong đám tài vật của Lục Cương có ba bình Dục linh đan, Dục linh đan rất hữu ích đối với sự tiến giai của linh thú.
Song đồng thử là trung phẩm bậc ba, Phệ hồn kim thiền và Thôn kim nghĩ đều là hạ phẩm bậc ba. Bích nhãn hàn tằm là hạ phẩm bậc ba.
Song đồng thử ăn một viên Dục linh đan còn chưa thấy đủ. Vòng quanh Vương Trường Sinh, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy. Sau khi ăn ba viên Dục linh đan, Song đồng thử mới chịu yên tĩnh, trở nên buồn ngủ. Phệ hồn kim thiền ăn vào một viên Dục Linh đan thì không có biến hoá gì. Thôn kim nghĩ ăn vào một viên Dục linh đan, cũng trở nên buồn ngủ. Bích nhãn hàn tàm ăn vào hai viên Dục linh đan, lúc này mới chịu thoả mãn.
Một tiếng kèn trầm thấp từ trên người Vương Trường Sinh phát ra. Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, lấy ra một con ốc biển màu lam. Đánh vào trên đó một đạo pháp quyết, rất nhanh đã nghe được giọng nói của Vương Thanh Thiến: “Cha, Tử Ngọc không còn rồi.”
Vương Trường Sinh thở phào một hơi, rồi nói: “Thanh Thiến, ngươi chịu khổ rồi. Ta và mẹ ngươi đều ở đây, ngươi đến đây đi.”
Vương Thanh Thiến đầu tiên là tang chồng, sau đó tang con, trải qua rất nhiều đau khổ.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Thiến xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Sau khi Hải tham đảo bị tập kích, Vương Thanh Thiến vẫn sinh hoạt tại Thanh Miết phường thị. Có Tô Băng Băng chiếu cố nàng.
Sau khi trượng phu và con chết trên tay kẻ đich, Vương Thanh Thiến quyết tâm muốn báo thù. Khổ tâm tu luyện, hiện tại đã là Kim Đan tầng ba.
Nàng cảm giác thực lực của mình không sai biệt lắm, cải trang kĩ càng, đi vòng qua nhiều hài vực mới đến Ngân Xà đảo.
“Cha, mẹ, bọn Tử Ngọc đều bị giết rồi.”
Vương Thanh Thiến gục ở trong lòng Uông Như Yên, đau đớn khóc lớn. Chỉ có ở trước mặt cha mẹ, nàng mới có thể buông bỏ hết tất cả nguỵ trang, phát tiết bi thương trong lòng.
“Được rồi, ta và cha ngươi đều đã biết. Yên tâm đi! Chúng ta sẽ thay bọn họ báo thù.”
Uông Như Yên vỗ nhẹ lung Vương Thanh Thiến, an ủi nói.
Qua một lát sau, Vương Thanh Thiến mới lau khô nước mắt, ngồi thẳng thân mình.
“Thanh Thiến, chuyện gia tộc bị tập kích, chúng ta đã biết. Ngươi yên tâm đi! Nợ máu trả bằng máu, ta và mẹ ngươi sẽ không quên mối thù này.”
Nói chuyện trong chốc lát, Vương Trường Sinh đề cập đến chính sự: “Thanh Thiến, ta và mẹ ngươi phải ra ngoài một chuyến. Ngươi tạm thời ở lại Ngân Xà đảo, ở bên Hải Đường biểu muội nhiều một chút. Khai sáng nàng một chút, sau khi Ngọc Đồng mất, nàng thiếu chút nữa đã tu luyện “Thái thượng vong tình đại pháp”. Nếu tu luyện đại thành công pháp này,lục thân không nhận, tuyệt tình tuyệt dục.”
Nếu Vương Thanh Thiến đã đến Ngân Xà đảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng có thể yên tâm đi Vạn thú đảo.
“Đã biết, cha, me, con sẽ ở bên Ngọc Đường biểu muội. Các ngươi phải cẩn thận một chút, nhất định phải an toàn trở về.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đáp ứng, dặn dò vài câu sau đó rời khỏi Ngân Xà đảo. Hai người hoá thành một đạo cầu vồng màu lam, biến mất ở phía chân trời.
…
Đông Hoang, Khánh quốc.
Khánh quốc là một tiểu quốc gia, diện tích chỉ hơn ba trăm vạn dặm.Tài nguyên tu tiên cũng không phong phú, chỉ có ba môn phái tu tiên.
Hắc Ưng sơn mạch dài liên miên mấy chục vạn dặm.Từ trên cao nhìn xuống, ngoại hình giống như một con hắc ưng đang phi cánh, bởi vậy mới có tên này.
Hắc Ưng sơn mạch có một thượng phẩm bậc hai linh mạch. Nguyên bản là của một gia tộc tu tiên họ Lý. Mấy năm trước Khánh quốc bùng nổ nạn châu chấu, có châu chấu bậc ba dẫn đầu. Đúng ngày Lý gia gia chủ tổ chức sinh thần, tộc nhân Lý gia trở về chúc thọ. Châu chấu bậc ba dẫn dắt mấy chục vạn châu chấu đi qua Hắc Ưng sơn mạch, Lý gia vì vậy mà bị diệt môn. Lý gia dựa vào Kim Nhạn tông, cũng không có thể lực khác chiếm cứ Hắc Ưng sơn mạch, kéo dài đến hiện tại.
Mấy tháng trước, một đội tu sĩ họ Vương đi vào Hắc Ưng sơn mạch định cư. Di chuyển phàm nhân, bọn họ tự xưng tổ tiên là đệ tử Kim Nhạn tông.
Hắc Ưng sơn mạch rất lớn, ngọn núi cao nhất Hắc Ưng sơn mạch cao đến nghìn trượng. Tu sĩ Vương gia có hơn bảy mươi người, hai Trúc cơ tu sĩ, năm ngàn phàm nhân. Đây là trụ cột của Vương gia.
Đỉnh núi, một toà đại điện rộng mở, Vương Thanh Sơn, Vương Thu Minh, Vương Hữu San và Vương Mạnh Phần, bốn người đang nói chuyện phiếm.
Sau khi Vương Thanh Sơn xác nhận ba cứ điểm gia tộc bị tập kích, luôn mãi do dự, sau đó vẫn đáp ứng đề nghị của Trương Triển Phong.
Trương Triển Phong cung cấp cho Vương gia một khối linh địa, để cho Vương gia tu sĩ cư trú và phát triển.
Tộc nhân phân tán khắp nơi, thời gian dài rất dễ lục đục nội bộ. Vương Thanh Sơn đem năm chi nhánh tập hợp lại, tới Hắc Ưng sơn mạch nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vương Hữu San vốn dĩ tính sửa họ, Vương Thanh Sơn lại bảo bọn họ sửa trở về, sử dùng bối tự là được.
“Các ngươi an tâm ở nơi này phát triển, không cần gây chuyện. Ta đã cùng người Kim Nhạn tông nói chuyện rồi, các ngươi phái một ít tộc nhân bái nhập Kim Nhạn tông, dung nhập tu tiên giới Khánh quốc. Tương lai có cơ hội, chúng ta sẽ trùng kiến Thanh Liên sơn trang.”
Vương Thanh Sơn vẻ măt ngưng trọng dặn dò. Dàn xếp tốt tộc nhân, hắn và Vương Thu Minh phải đi Nam Hải, cùng Vương Trường Sinh thương lượng phương hướng phát triển của gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.