Chương 23:
Sương Nhiễm Y
20/06/2024
Ngu Thiền khẽ khịt mũi, không trả lời.
Bùi Vân Sơ nhìn vẻ mặt của hai người, nói với Ngu Tân Cố đang bày vẻ mặt khó chịu: "Cậu cũng đừng chỉ lo trách móc em ấy, dù nói thế nào, cậu là anh trai cũng không nên ném một cô bé như em ấy bên đường như vậy."
Ngu Tân Cố lạnh lùng liếc nhìn anh: "Không cần cậu phải quan tâm!"
Bùi Vân Sơ không tức giận, ngược lại còn thản nhiên không ngừng khiêu chiến giới hạn của Ngu Tân Cố: "Tiểu Thiền đã xem tôi như một nửa anh trai, việc này dù cậu không vui cũng phải nghe tôi nói."
Hơi thở của Ngu Tân Cố nghẹn lại ở ngực, túm lấy cổ tay Ngu Thiền đi vào tiểu khu.
Ngu Thiền không tình nguyện nhưng cô không thoát khỏi Ngu Tân Cố được, bèn phải tranh luận với anh: "Là anh ném em ở trên đường, anh tức giận gì chứ!"
"Cho nên em đi tìm Bùi Vân Sơ sao?"
"Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thôi, tại sao anh cứ nhắm vào anh ấy..."
"Nhắm vào cậu ta?" Ngu Tân Cố tức giận đến mức bật cười: "Trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác lại tình cờ gặp nhau? Bùi Vân Sơ ở Thành Tây, phương hướng khác nhau, thế mà vẫn có thể tình cờ gặp nhau được, em muốn lừa ai thế?"
Cổ tay Ngu Thiền bị bóp đau, cô bị giọng điệu khó ở của Ngu Tân Cố kích thích: "Trùng hợp như vậy đấy, anh muốn tin hay không thì tùy anh! Anh không muốn đến đón em thì thôi, em đâu có cầu xin anh đến đón em đâu. Anh đi đường của anh, em đi đường của em, như vậy không phải tốt cho cả anh lẫn em sao!"
"Tốt lắm! Ngu Thiền, hóa ra là anh đây đã tốn công phí sức! Mỗi ngày đưa đón em đều là anh sai!"
"Ngay từ đầu anh thấy em đã khó chịu..." Có trời mới biết anh đón cô vì mục đích gì!
Ngu Thiền không nói nửa câu sau nhưng đối với sự thay đổi đột ngột gần đây của Ngu Tân Cố, cô luôn cảm thấy Ngu Tân Cố giận dỗi cô ngày càng nhiều, có thể là do thấy cô đi cùng một chỗ với Bùi Vân Sơ nên khó chịu.
Nhưng chẳng phải Bùi Vân Sơ ở gần nhà bọn họ sao? Sao anh ấy lại ở tận Thành Tây?
Nhờ được Ngu Tân Cố nhắc nhở, cô thấy hơi do dự. Cô không biết rốt cuộc Bùi Vân Sơ ở nơi nào, sự hiểu biết của cô đối với Bùi Vân Sơ quá ít ỏi, ngay cả nơi ở của anh cũng không biết.
Ngu Thiền hơi ủ rũ, cúi đầu xuống.
Ngu Tân Cố cố gắng nén giận. Từ nhỏ đến lớn có khi nào anh phải nhường nhịn người khác như vậy đâu chứ, mãi mới bỏ đi tính kiêu ngạo để đối tốt với người em gái ruột này. Kết quả con bé này lại là một con sói mắt trắng, coi tấm lòng của anh như lòng lang dạ thú.
"Được rồi! Anh mặc kệ em đấy, thích làm gì thì làm!" Ngu Tân Cố hất tay cô ra.
Thấy Ngu Tân Cố tức giận, trong lòng Ngu Thiền cũng thấy khó chịu. Hai anh em bọn họ mỗi người đều có tâm sự riêng, về đến nhà, Lâm Mạn phát hiện bầu không khí giữa bọn họ không đúng, bất đắc dĩ hỏi: "Hai đứa thế này là lại làm sao?"
Ngu Tân Cố không muốn nói chuyện, đi thẳng về phòng. Ngu Thiền chột dạ, cũng không tiện khai báo thẳng thắn với Lâm Mạn, cô nói qua loa: "Hôm nay hình như tâm trạng của anh ấy không tốt lắm."
"Tính tình của anh con hơi kỳ quái, tâm trạng không vui sẽ bày ra vẻ mặt cau có, cũng không biết học theo ai! Bây giờ nó đang học lớp 12, còn một học kỳ nữa thôi là thi đại học, có lẽ thấy hơi lo lắng. Tiểu Thiến, con đừng để ở trong lòng, lát nữa mẹ sẽ tìm nó tâm sự."
Ngu Thiền gật gật đầu, cô cũng cảm thấy gần đây Ngu Tân Cố quả thật rất nóng nảy, lúc nào cũng vui buồn thất thường, vô cùng khó hiểu. Có lẽ đúng như lời Lâm Mạn nói, áp lực của lớp 12 chắc là rất lớn.
Lâm Mạn làm xong đồ ăn khuya, bảo Ngu Thiền bê qua cho Ngu Tân Cố một phần. Ngu Thiền đi tới cửa phòng Ngu Tân Cố, gõ hai tiếng: "Ăn khuya này."
"Không ăn! Không đói."
Ngu Thiền đứng ở cửa, Ngu Tân Cố rất dễ nuôi, mỗi buổi tối đều ăn thêm đồ ăn, lời này của anh nhất định là do tức giận. Cô do dự trong một lúc lâu, cuối cùng vẫn vặn chốt cửa, đi vào trong.
Cô không thích mắc nợ người khác. Mấy tối nay Ngu Tân Cố vẫn luôn đến đón cô tan học, có thể coi đó như ân tình, do đó cô cũng không muốn thiếu nợ anh.
Ngu Tân Cố nghe thấy ngoài cửa không còn tiếng động nào, cho rằng Ngu Thiền đã đi rồi, bé lừa đảo đúng là không có tính kiên nhẫn. Trong lòng Ngu Tân Cố tức nghẹn, tức giận đến no rồi, ăn uống gì nữa! Anh chuẩn bị thay áo ngủ rồi lên giường nằm trong chăn ôn tập, nào ngờ cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Em muốn làm gì!" Ngu Tân Cố sợ hết hồn, bây giờ anh chỉ mặc đúng một cái quần cộc.
Ngu Thiền không nghĩ tới khi cô bước vào lại nhìn thấy cảnh này, thấy hơi xấu hổ, vội vàng dời tầm mắt: "Em đưa đồ ăn cho anh."
Ngu Tân Cố cấp tốc mặc quần ngủ vào: "Em không biết gõ cửa sao?"
"Em gõ rồi mà!"
"..."
Ngu Thiền cầm chén của anh đặt trên bàn học, Ngu Tân Cố lại bắt đầu không kiên nhẫn: "Đã bảo là không muốn ăn rồi."
Ngu Thiền nhịn: "Mẹ nấu rất vất vả, anh không muốn cũng phải ăn."
Ngu Tân Cố: ... Bé lừa đảo nay đã biết lấy Lâm Mạn với Ngu Thiếu Huy ra để dọa anh rồi cơ đấy.
Anh đi tới, cầm chén lên uống một ngụm, Lâm Mạn thích nghiên cứu đồ ăn dưỡng sinh, đêm nay bà nấu cháo gà, mùi vị hơi thanh đạm.
Ngu Thiền quay người rời đi, đi đến cửa thì dừng lại, cô vẫn muốn nói rõ ràng với Ngu Tân Cố: "Sau này em sẽ tự đi về, anh đừng đến đón em nữa."
"Ai thèm đón em chứ!" Ngu Tân Cố tức giận trả lời.
Ngu Thiền nhận ra ở trước mặt Ngu Tân Cố cô không cần phải nhẫn nhịn: "Như vậy là tốt nhất!"
Sau đó cô đóng sập cửa rồi trở về phòng.
Ngu Tân Cố: ... Tuổi tác không lớn nhưng lại không hề dễ bảo chút nào!
Ngu Thiền cho rằng sau này Ngu Tân Cố sẽ không tới đón cô, cô cũng không hẹn Bùi Vân Sơ nữa. Trước kia cô cho rằng thuận đường mới nên mới đi về cùng Bùi Vân Sơ, bây giờ biết được anh có thể ở Thành Tây, Ngu Thiền thấy cứ làm phiền anh mãi cũng không tốt, hơn nữa lúc này Bùi Vân Sơ cũng đang ở giai đoạn quan trọng của lớp 12.
Ngu Thiền vừa tan học là đi về luôn. Thật ra ở cơ sở học thêm, đến bảy giờ năm mươi là có thể rời đi, tuy vậy trước kia Ngu Thiền đợi đến hơn tám giờ mới đi.
Đi mãi mà vẫn không thấy ai, sau khi cô tới thành phố này, hầu hết thời gian đều đi theo Bùi Vân Sơ. Đã quen với việc có người làm bạn, bây giờ một mình thành ra hơi lẻ loi, quả nhiên sự ỷ lại của con người rất dễ tạo thành.
Ngu Thiền cúi đầu, nhìn ánh đèn đường mờ kéo bóng của cô ra thật dài. Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, bây giờ cô sống rất tốt, có sự yêu thương thật lòng từ cha mẹ, Ngu Tân Cố tuy rằng vui buồn thất thường nhưng đối với cô cũng không quá tệ, ít nhất anh không đánh đập chửi bới cô.
Có lẽ chỉ là cô lấy đi một phần tình yêu vốn thuộc về anh, cho nên khiến anh không thích ứng được...
Ngu Thiền lắc đầu, đem những suy nghĩ kỳ quái từ trong đầu mình xua đi, quả nhiên cô rất dễ thấy thỏa mãn, chỉ cần không đánh cô, mắng cô, ngược đãi cô... Cô đã cảm thấy rất tốt rồi.
Sự hèn mọn ấy dường như xâm nhập sâu vào trong xương tủy của cô.
"Ngu Tân Cố khốn nạn!" Ngu Thiền cắn răng chửi thầm.
"Em gọi anh à?"
Ngu Thiền vừa mắng xong, bên người bỗng có tiếng trả lời. Cô sợ hãi nghiêng đầu, đối diện với gương mặt giống như đồ ngốc của Ngu Tân Cố.
"Anh... Anh dọa em rồi đấy!"
"Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, em chột dạ cái gì?"
Ngu Thiền không muốn để ý tới anh.
Ngu Tân Cố lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: "Em vừa tan học đã chạy nhanh như vậy làm gì!"
"Tan học rồi em không về chẳng lẽ qua đêm ở đó sao?" Ngu Thiền cảm thấy anh hỏi một câu vô cùng dở hơi.
Có vẻ tâm trạng của Ngu Tân Cố hôm nay không tệ, nghiêng đầu, tỏ ý bảo cô nhảy lên yên sau: "Lên đi."
Ngu Thiền không được tự nhiên: "Em tự đi được, rèn luyện cơ thể."
"Đừng để anh phải nói lại lần thứ hai."
Ngu Thiền không để ý tới anh.
Ngu Tân Cố không còn cách nào khác bèn đưa tay giữ chặt cánh tay của cô: "Đi lên, còn muốn anh phải mời lên đúng không?"
"Ngu Tân Cố! Đây là ai thế?"
"Đây không phải là em gái của Bùi Vân Sơ sao?"
Hai nữ sinh từ bên cạnh đi ngang qua, bắt chuyện với Ngu Tân Cố.
Ngu Thiền cảm thấy cô không còn mặt mũi để gặp người khác nhưng lại bị Ngu Tân Cố túm lấy, muốn đi cũng không đi được.
"Cái gì mà em gái của Bùi Vân Sơ chứ, là em gái tớ!"
"Gì cơ? Đó là em gái cậu á? Ơ, không đúng, cậu có em gái cơ à?" Vẻ mặt của nữ sinh kia khoa trương hỏi.
Ngu Tân Cố có phần mất kiên nhẫn: "Tại sao tớ không thể có em gái?"
"Chuyện này trước nay chưa từng nghe thấy cậu nhắc tới mà? Hơn nữa... Em gái của cậu thường xuyên đi cùng với Bùi Vân Sơ, sao lại thành ra thế này?" Nữ sinh hỏi.
Ngu Tân Cố hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: "Đây là chuyện của gia đình nhà tớ, chẳng lẽ còn muốn tớ phải thông báo cho tất cả mọi người cùng biết sao?"
"Chậc chậc, không thể trêu vào mà, đi thôi."
Hai nữ sinh kia nhìn dáng vẻ không hề vui vẻ của Ngu Tân Cố cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Học sinh tan học từ trường cấp ba càng ngày càng nhiều, Ngu Thiền cảm thấy cô không thể ở trên đường cái giằng co mất mặt cùng với Ngu Tân Cố được, đành phải nhảy lên yên sau của xe Ngu Tân Cố.
"Được rồi."
"Ừ."
"Bám chặt vào."
"Không ngã được!" Ngu Thiền chỉ cảm thấy anh phiền phức, lề mề chậm chạp.
Ngu Tân Cố lại cười mỉa: "Em ngồi xe Bùi Vân Sơ ôm thân mật như vậy, còn thân với cậu ta hơn cả anh ruột cơ à?"
Ngu Thiền: ...
"Sao anh cứ đi so sánh với người ta chứ! Vốn dĩ anh đâu có đối xử tốt với em như anh ấy, chỉ biết hung dữ em, ghét bỏ em."
"Anh hung dữ với em?"
"Bây giờ anh đang hung dữ với em còn gì!"
Ngu Tân Cố không còn lời nào để nói: "Yếu đuối!"
Anh đạp xe đạp rất nhanh, Ngu Thiền bất giác siết chặt tay, sợ bị ngã xuống: "Anh đi chậm một chút! Em vẫn chưa muốn chết!"
"Kỹ năng lái xe của anh không kém đến thế."
Hai anh em đấu võ mồm cho đến khi về tới nhà, Ngu Thiền oán trách, Ngu Tân Cố cứ chê cô yếu đuối, khó hầu hạ.
Điều này đã trở thành trạng thái bình thường khi bọn họ ở chung. Mỗi tối Ngu Tân Cố vẫn đi đón Ngu Thiền, Ngu Thiền không cản được anh, chỉ có điều có người chở cô về nhà quả thật so với đi một mình trên đường tốt hơn nhiều.
Cơ hội Ngu Thiến gặp mặt với Bùi Vân Sơ ít đi, hai người chỉ trò chuyện với nhau qua điện thoại được một lúc vào buổi tối, nội dung trò chuyện hơn nửa là về quá trình ôn tập. Bùi Vân Sơ rất bội phục Ngu Thiền, cô bé vô cùng để ý đến chuyện học tập của anh, mỗi buổi tối đều sẽ hỏi han một phen, hơn nữa còn không dễ lừa gạt.
Có lẽ tất cả trẻ em đều rất tích cực ha!
Mặc dù sự tích cực này rất ngây thơ, nhưng cũng lộ ra vẻ rất đáng yêu.
Nhoáng một cái đã đến Giáng Sinh, Tạ Lâm Hãn hẹn Ngu Tân Cố cùng đi xem phim, gần đây đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũng không tệ, nhưng bọn họ đang bận rộn học tập, không có thời gian đi xem. Vừa hay ngày Giáng sinh năm nay vào chủ nhật, có thể hẹn đi chơi.
Ngu Tân Cố không trả lời Tạ Lâm Hãn ngay lập tức, mà anh đi hỏi Ngu Thiền: "Cuối tuần em làm gì không?"
"Học bù đó! Em còn muốn luyện đàn nữa!" Bây giờ Ngu Thiền học được một chút về nhạc lý cơ bản, cảm thấy rất hứng thú với đàn dương cầm.
"Đồ ngốc!" Ngu Tân Cố nhìn bộ dáng nghiêm túc cố gắng của cô, khẽ xuỳ một tiếng: "Đi học bù xong cùng nhau đi xem phim đi."
Ngu Thiền: "Em không đi, em còn muốn đi dạo phố với mẹ."
Ngu Tân Cố: ...
"Tiểu Thiền muốn đi thì đi cùng với anh đi, mẹ và dì nhỏ cùng với các mợ đi dạo cũng được." Lâm Mạn nói.
"Con vẫn muốn đi cùng mẹ."
Thật ra cô không thích thú lắm với phim ảnh, nhất là phim điện ảnh, có lẽ là do cô không có tế bào nghệ thuật chăng.
Tấm lòng của Ngu Tân Cố bị từ chối, không khỏi nghĩ nếu là Bùi Vân Sơ hẹn cô, nói không chừng con bé này sẽ đi theo luôn.
Càng nghĩ càng khó chịu, Ngu Tân Cố liền nói: "Nhớ mang quà về cho anh."
Ngu Thiền hơi bối rối: "Quà gì?"
"Quà Giáng sinh, hôm nay là Giáng Sinh mà."
"Con cũng không biết xấu hổ! Con là anh trai, không tặng quà cho em gái thì thôi, còn bảo em gái mang quà về cho con." Lâm Mạn cười mắng.
Đáng tiếc da mặt của Ngu Tân Cố dày, không thèm để ý chút nào.
Ngu Thiền lại hiểu biết sâu sắc hơn về tính cách tính toán chi li của Ngu Tân Cố: "Biết rồi, anh muốn quà gì?"
"Em phải tự suy nghĩ, nào có đạo lí đi hỏi người khác muốn gì khi có ý định tặng quà cho họ."
Ngu Thiền: ... Cô nhịn!
Sức chiến đấu của phụ nữ khi đi dạo phố là vô hạn. Hôm nay rất nhiều cửa hàng tổ chức hoạt động, Ngu Thiền đi dạo cùng mọi người hơn nửa ngày, Lâm Mạn lại mua cho cô một bộ quần áo.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, họ mới dừng lại, đến thẩm mỹ viện để làm đẹp. Các bà rửa mặt cũng mất một giờ, Ngu Thiền cực kỳ buồn chán, không gian trong phòng làm đẹp thì hẹp, điều hòa mở lớn, cô rất buồn bực, đành đi ra khu nghỉ ngơi bên ngoài ngồi đợi.
Điện thoại di động cho bé của cô cũng không có gì thú vị, chỉ có thể nhắn tin gọi điện thoại. Ngu Thiền mở số của "anh trai" trong danh bạ ra, không biết bây giờ Bùi Vân Sơ đang làm gì, có lẽ anh đang cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi bóng rồi!
Đã rất lâu rồi cô không gặp lại Bùi Vân Sơ, chủ đề giữa bọn họ hình như ngoại trừ học tập cũng không có gì khác, Ngu Thiền cầm điện thoại di động, cảm thấy hơi nhàm chán.
Đang do dự, một đôi tay che kín đôi mắt cô lại: "Đoán xem anh là ai nào? Đoán đúng thì sẽ tặng quà cho em, đoán sai sẽ thưởng cho em một túi hạt dẻ."
Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Ngu Thiền vui vẻ, nắm lấy bàn tay đang che mắt cô: "Anh ơi!"
Bùi Vân Sơ thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sao lại ngồi một mình ở chỗ này?"
"Em đang chờ mẹ em." Ngu Thiền nói: "Anh thì sao?"
"Anh cũng vậy. Anh trai em không đi với em à?"
"Anh ấy đi xem phim rồi.”
"Sao em lại không đi?"
"Em không muốn đi với anh ấy!"
Bỗng nhiên Bùi Vân Sơ cười một tiếng, nụ cười có phần xấu xa: "Xem ra quan hệ của hai người còn chưa được cải thiện!"
Sợ là đời này cũng không thể cải thiện được, Ngu Thiền thầm nghĩ.
"Hôm nay anh không đi chơi bóng sao?" Ngu Thiền lại hỏi, bình thường ngày nghỉ Bùi Vân Sơ sẽ hẹn mọi người đến sân bóng rổ.
"Đừng nhắc đến nữa, bọn có bạn gái đều thành một đám không có tình người, bận đi hẹn hò hết rồi."
Ngu Thiền: "Vậy không có ai hẹn anh sao?"
"Hẹn hò để làm gì? Vừa tốn thời gian vừa tốn tiền, khi tốt nghiệp kiểu gì chả chia tay."
Ngu Thiền gật mạnh: "Anh nói đúng! Học tập mới là quan trọng nhất! Không ai có thể đảm bảo ngày mai của anh sẽ thế nào, chỉ có học tập mới có thể làm được điều đó."
Bùi Vân Sơ bị chọc cười: "Cô giáo nhỏ lại giảng đạo lí nữa rồi."
Ngu Thiền giả vờ quay đầu đi: "Anh không thích nghe thì thôi."
"Thích nghe, thích nghe mà. Lời dạy của cô giáo nhỏ luôn tràn đầy năng lượng tích cực, như hào quang chiếu rọi bốn phương, nghe xong trí tuệ được khai mở, khiến cho người nghe hoàn toàn tỉnh ngộ..."
Ngu Thiền nghe anh khoác lác, hai má đỏ lên, quay đầu đi, không muốn để ý tới anh.
Sau khi Bùi Vân Sơ cười đủ rồi, lúc này mới bắt đầu an ủi cô: "Được rồi mà, anh không trêu em nữa, em ngồi ở chỗ này chờ anh một lát nhé."
Nói xong, Bùi Vân Sơ đứng dậy rời đi.
Một lát sau, anh mang tới một cái hộp đã được đóng gói: "Tiểu Thiền Thiền, Giáng sinh vui vẻ!"
Ngu Thiền cúi đầu nhìn dòng chữ trên hộp, thì ra đây là một bộ Lego.
"Cái này cho em sao?" Ngu Thiền hơi mơ hồ.
Bùi Vân Sơ cười: "Ở đây còn có Tiểu Thiền Thiền thứ hai à?"
Ngu Thiền vươn tay nhận lấy, hơi nặng một chút.
"Lúc đầu vốn định qua nhà đưa cho em, không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, ở chỗ này lại gặp được em. Em cầm về đi, khi nào thấy chán thì lấy ra chơi. Bạn nhỏ chắc là sẽ thích chơi những đồ chơi nhỏ như thế này, có thể phát triển trí tuệ."
Ngu Thiền hơi bất mãn với cách gọi bạn nhỏ của anh, chẳng qua nể mặt quà Giáng sinh, hôm nay cô sẽ không so đo với anh.
"Cảm ơn anh, chúc anh trai Giáng sinh vui vẻ."
"Ừm, ngoan quá. Đến đây, chúng ta cùng chụp chung tấm ảnh để làm kỷ niệm đi."
Thẩm mỹ viện cũng không có gì thú vị, Bùi Vân Sơ và Ngu Thiền cùng nhau chụp ảnh tự sướng.
Bùi Vân Sơ chụp ảnh đúng kiểu trai thẳng. Cũng may giá trị sắc đẹp của anh cao, 360 độ không góc chết, ảnh cũng tạm được.
"Tiểu Thiền Thiền, cười một cái nào! Em xem mỗi bức ảnh em chụp đều cùng một tư thế, quá cứng nhắc rồi, lãng phí khuôn mặt đáng yêu như vậy."
Ngu Thiền: ... Cười giả dối.jpg
Bùi Vân Sơ bị cô đánh bại: "Tạo hình trái tim, cái mà nữ sinh các em thích nhất ấy."
Bùi Vân Sơ nhìn vẻ mặt của hai người, nói với Ngu Tân Cố đang bày vẻ mặt khó chịu: "Cậu cũng đừng chỉ lo trách móc em ấy, dù nói thế nào, cậu là anh trai cũng không nên ném một cô bé như em ấy bên đường như vậy."
Ngu Tân Cố lạnh lùng liếc nhìn anh: "Không cần cậu phải quan tâm!"
Bùi Vân Sơ không tức giận, ngược lại còn thản nhiên không ngừng khiêu chiến giới hạn của Ngu Tân Cố: "Tiểu Thiền đã xem tôi như một nửa anh trai, việc này dù cậu không vui cũng phải nghe tôi nói."
Hơi thở của Ngu Tân Cố nghẹn lại ở ngực, túm lấy cổ tay Ngu Thiền đi vào tiểu khu.
Ngu Thiền không tình nguyện nhưng cô không thoát khỏi Ngu Tân Cố được, bèn phải tranh luận với anh: "Là anh ném em ở trên đường, anh tức giận gì chứ!"
"Cho nên em đi tìm Bùi Vân Sơ sao?"
"Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thôi, tại sao anh cứ nhắm vào anh ấy..."
"Nhắm vào cậu ta?" Ngu Tân Cố tức giận đến mức bật cười: "Trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác lại tình cờ gặp nhau? Bùi Vân Sơ ở Thành Tây, phương hướng khác nhau, thế mà vẫn có thể tình cờ gặp nhau được, em muốn lừa ai thế?"
Cổ tay Ngu Thiền bị bóp đau, cô bị giọng điệu khó ở của Ngu Tân Cố kích thích: "Trùng hợp như vậy đấy, anh muốn tin hay không thì tùy anh! Anh không muốn đến đón em thì thôi, em đâu có cầu xin anh đến đón em đâu. Anh đi đường của anh, em đi đường của em, như vậy không phải tốt cho cả anh lẫn em sao!"
"Tốt lắm! Ngu Thiền, hóa ra là anh đây đã tốn công phí sức! Mỗi ngày đưa đón em đều là anh sai!"
"Ngay từ đầu anh thấy em đã khó chịu..." Có trời mới biết anh đón cô vì mục đích gì!
Ngu Thiền không nói nửa câu sau nhưng đối với sự thay đổi đột ngột gần đây của Ngu Tân Cố, cô luôn cảm thấy Ngu Tân Cố giận dỗi cô ngày càng nhiều, có thể là do thấy cô đi cùng một chỗ với Bùi Vân Sơ nên khó chịu.
Nhưng chẳng phải Bùi Vân Sơ ở gần nhà bọn họ sao? Sao anh ấy lại ở tận Thành Tây?
Nhờ được Ngu Tân Cố nhắc nhở, cô thấy hơi do dự. Cô không biết rốt cuộc Bùi Vân Sơ ở nơi nào, sự hiểu biết của cô đối với Bùi Vân Sơ quá ít ỏi, ngay cả nơi ở của anh cũng không biết.
Ngu Thiền hơi ủ rũ, cúi đầu xuống.
Ngu Tân Cố cố gắng nén giận. Từ nhỏ đến lớn có khi nào anh phải nhường nhịn người khác như vậy đâu chứ, mãi mới bỏ đi tính kiêu ngạo để đối tốt với người em gái ruột này. Kết quả con bé này lại là một con sói mắt trắng, coi tấm lòng của anh như lòng lang dạ thú.
"Được rồi! Anh mặc kệ em đấy, thích làm gì thì làm!" Ngu Tân Cố hất tay cô ra.
Thấy Ngu Tân Cố tức giận, trong lòng Ngu Thiền cũng thấy khó chịu. Hai anh em bọn họ mỗi người đều có tâm sự riêng, về đến nhà, Lâm Mạn phát hiện bầu không khí giữa bọn họ không đúng, bất đắc dĩ hỏi: "Hai đứa thế này là lại làm sao?"
Ngu Tân Cố không muốn nói chuyện, đi thẳng về phòng. Ngu Thiền chột dạ, cũng không tiện khai báo thẳng thắn với Lâm Mạn, cô nói qua loa: "Hôm nay hình như tâm trạng của anh ấy không tốt lắm."
"Tính tình của anh con hơi kỳ quái, tâm trạng không vui sẽ bày ra vẻ mặt cau có, cũng không biết học theo ai! Bây giờ nó đang học lớp 12, còn một học kỳ nữa thôi là thi đại học, có lẽ thấy hơi lo lắng. Tiểu Thiến, con đừng để ở trong lòng, lát nữa mẹ sẽ tìm nó tâm sự."
Ngu Thiền gật gật đầu, cô cũng cảm thấy gần đây Ngu Tân Cố quả thật rất nóng nảy, lúc nào cũng vui buồn thất thường, vô cùng khó hiểu. Có lẽ đúng như lời Lâm Mạn nói, áp lực của lớp 12 chắc là rất lớn.
Lâm Mạn làm xong đồ ăn khuya, bảo Ngu Thiền bê qua cho Ngu Tân Cố một phần. Ngu Thiền đi tới cửa phòng Ngu Tân Cố, gõ hai tiếng: "Ăn khuya này."
"Không ăn! Không đói."
Ngu Thiền đứng ở cửa, Ngu Tân Cố rất dễ nuôi, mỗi buổi tối đều ăn thêm đồ ăn, lời này của anh nhất định là do tức giận. Cô do dự trong một lúc lâu, cuối cùng vẫn vặn chốt cửa, đi vào trong.
Cô không thích mắc nợ người khác. Mấy tối nay Ngu Tân Cố vẫn luôn đến đón cô tan học, có thể coi đó như ân tình, do đó cô cũng không muốn thiếu nợ anh.
Ngu Tân Cố nghe thấy ngoài cửa không còn tiếng động nào, cho rằng Ngu Thiền đã đi rồi, bé lừa đảo đúng là không có tính kiên nhẫn. Trong lòng Ngu Tân Cố tức nghẹn, tức giận đến no rồi, ăn uống gì nữa! Anh chuẩn bị thay áo ngủ rồi lên giường nằm trong chăn ôn tập, nào ngờ cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Em muốn làm gì!" Ngu Tân Cố sợ hết hồn, bây giờ anh chỉ mặc đúng một cái quần cộc.
Ngu Thiền không nghĩ tới khi cô bước vào lại nhìn thấy cảnh này, thấy hơi xấu hổ, vội vàng dời tầm mắt: "Em đưa đồ ăn cho anh."
Ngu Tân Cố cấp tốc mặc quần ngủ vào: "Em không biết gõ cửa sao?"
"Em gõ rồi mà!"
"..."
Ngu Thiền cầm chén của anh đặt trên bàn học, Ngu Tân Cố lại bắt đầu không kiên nhẫn: "Đã bảo là không muốn ăn rồi."
Ngu Thiền nhịn: "Mẹ nấu rất vất vả, anh không muốn cũng phải ăn."
Ngu Tân Cố: ... Bé lừa đảo nay đã biết lấy Lâm Mạn với Ngu Thiếu Huy ra để dọa anh rồi cơ đấy.
Anh đi tới, cầm chén lên uống một ngụm, Lâm Mạn thích nghiên cứu đồ ăn dưỡng sinh, đêm nay bà nấu cháo gà, mùi vị hơi thanh đạm.
Ngu Thiền quay người rời đi, đi đến cửa thì dừng lại, cô vẫn muốn nói rõ ràng với Ngu Tân Cố: "Sau này em sẽ tự đi về, anh đừng đến đón em nữa."
"Ai thèm đón em chứ!" Ngu Tân Cố tức giận trả lời.
Ngu Thiền nhận ra ở trước mặt Ngu Tân Cố cô không cần phải nhẫn nhịn: "Như vậy là tốt nhất!"
Sau đó cô đóng sập cửa rồi trở về phòng.
Ngu Tân Cố: ... Tuổi tác không lớn nhưng lại không hề dễ bảo chút nào!
Ngu Thiền cho rằng sau này Ngu Tân Cố sẽ không tới đón cô, cô cũng không hẹn Bùi Vân Sơ nữa. Trước kia cô cho rằng thuận đường mới nên mới đi về cùng Bùi Vân Sơ, bây giờ biết được anh có thể ở Thành Tây, Ngu Thiền thấy cứ làm phiền anh mãi cũng không tốt, hơn nữa lúc này Bùi Vân Sơ cũng đang ở giai đoạn quan trọng của lớp 12.
Ngu Thiền vừa tan học là đi về luôn. Thật ra ở cơ sở học thêm, đến bảy giờ năm mươi là có thể rời đi, tuy vậy trước kia Ngu Thiền đợi đến hơn tám giờ mới đi.
Đi mãi mà vẫn không thấy ai, sau khi cô tới thành phố này, hầu hết thời gian đều đi theo Bùi Vân Sơ. Đã quen với việc có người làm bạn, bây giờ một mình thành ra hơi lẻ loi, quả nhiên sự ỷ lại của con người rất dễ tạo thành.
Ngu Thiền cúi đầu, nhìn ánh đèn đường mờ kéo bóng của cô ra thật dài. Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, bây giờ cô sống rất tốt, có sự yêu thương thật lòng từ cha mẹ, Ngu Tân Cố tuy rằng vui buồn thất thường nhưng đối với cô cũng không quá tệ, ít nhất anh không đánh đập chửi bới cô.
Có lẽ chỉ là cô lấy đi một phần tình yêu vốn thuộc về anh, cho nên khiến anh không thích ứng được...
Ngu Thiền lắc đầu, đem những suy nghĩ kỳ quái từ trong đầu mình xua đi, quả nhiên cô rất dễ thấy thỏa mãn, chỉ cần không đánh cô, mắng cô, ngược đãi cô... Cô đã cảm thấy rất tốt rồi.
Sự hèn mọn ấy dường như xâm nhập sâu vào trong xương tủy của cô.
"Ngu Tân Cố khốn nạn!" Ngu Thiền cắn răng chửi thầm.
"Em gọi anh à?"
Ngu Thiền vừa mắng xong, bên người bỗng có tiếng trả lời. Cô sợ hãi nghiêng đầu, đối diện với gương mặt giống như đồ ngốc của Ngu Tân Cố.
"Anh... Anh dọa em rồi đấy!"
"Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, em chột dạ cái gì?"
Ngu Thiền không muốn để ý tới anh.
Ngu Tân Cố lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: "Em vừa tan học đã chạy nhanh như vậy làm gì!"
"Tan học rồi em không về chẳng lẽ qua đêm ở đó sao?" Ngu Thiền cảm thấy anh hỏi một câu vô cùng dở hơi.
Có vẻ tâm trạng của Ngu Tân Cố hôm nay không tệ, nghiêng đầu, tỏ ý bảo cô nhảy lên yên sau: "Lên đi."
Ngu Thiền không được tự nhiên: "Em tự đi được, rèn luyện cơ thể."
"Đừng để anh phải nói lại lần thứ hai."
Ngu Thiền không để ý tới anh.
Ngu Tân Cố không còn cách nào khác bèn đưa tay giữ chặt cánh tay của cô: "Đi lên, còn muốn anh phải mời lên đúng không?"
"Ngu Tân Cố! Đây là ai thế?"
"Đây không phải là em gái của Bùi Vân Sơ sao?"
Hai nữ sinh từ bên cạnh đi ngang qua, bắt chuyện với Ngu Tân Cố.
Ngu Thiền cảm thấy cô không còn mặt mũi để gặp người khác nhưng lại bị Ngu Tân Cố túm lấy, muốn đi cũng không đi được.
"Cái gì mà em gái của Bùi Vân Sơ chứ, là em gái tớ!"
"Gì cơ? Đó là em gái cậu á? Ơ, không đúng, cậu có em gái cơ à?" Vẻ mặt của nữ sinh kia khoa trương hỏi.
Ngu Tân Cố có phần mất kiên nhẫn: "Tại sao tớ không thể có em gái?"
"Chuyện này trước nay chưa từng nghe thấy cậu nhắc tới mà? Hơn nữa... Em gái của cậu thường xuyên đi cùng với Bùi Vân Sơ, sao lại thành ra thế này?" Nữ sinh hỏi.
Ngu Tân Cố hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: "Đây là chuyện của gia đình nhà tớ, chẳng lẽ còn muốn tớ phải thông báo cho tất cả mọi người cùng biết sao?"
"Chậc chậc, không thể trêu vào mà, đi thôi."
Hai nữ sinh kia nhìn dáng vẻ không hề vui vẻ của Ngu Tân Cố cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Học sinh tan học từ trường cấp ba càng ngày càng nhiều, Ngu Thiền cảm thấy cô không thể ở trên đường cái giằng co mất mặt cùng với Ngu Tân Cố được, đành phải nhảy lên yên sau của xe Ngu Tân Cố.
"Được rồi."
"Ừ."
"Bám chặt vào."
"Không ngã được!" Ngu Thiền chỉ cảm thấy anh phiền phức, lề mề chậm chạp.
Ngu Tân Cố lại cười mỉa: "Em ngồi xe Bùi Vân Sơ ôm thân mật như vậy, còn thân với cậu ta hơn cả anh ruột cơ à?"
Ngu Thiền: ...
"Sao anh cứ đi so sánh với người ta chứ! Vốn dĩ anh đâu có đối xử tốt với em như anh ấy, chỉ biết hung dữ em, ghét bỏ em."
"Anh hung dữ với em?"
"Bây giờ anh đang hung dữ với em còn gì!"
Ngu Tân Cố không còn lời nào để nói: "Yếu đuối!"
Anh đạp xe đạp rất nhanh, Ngu Thiền bất giác siết chặt tay, sợ bị ngã xuống: "Anh đi chậm một chút! Em vẫn chưa muốn chết!"
"Kỹ năng lái xe của anh không kém đến thế."
Hai anh em đấu võ mồm cho đến khi về tới nhà, Ngu Thiền oán trách, Ngu Tân Cố cứ chê cô yếu đuối, khó hầu hạ.
Điều này đã trở thành trạng thái bình thường khi bọn họ ở chung. Mỗi tối Ngu Tân Cố vẫn đi đón Ngu Thiền, Ngu Thiền không cản được anh, chỉ có điều có người chở cô về nhà quả thật so với đi một mình trên đường tốt hơn nhiều.
Cơ hội Ngu Thiến gặp mặt với Bùi Vân Sơ ít đi, hai người chỉ trò chuyện với nhau qua điện thoại được một lúc vào buổi tối, nội dung trò chuyện hơn nửa là về quá trình ôn tập. Bùi Vân Sơ rất bội phục Ngu Thiền, cô bé vô cùng để ý đến chuyện học tập của anh, mỗi buổi tối đều sẽ hỏi han một phen, hơn nữa còn không dễ lừa gạt.
Có lẽ tất cả trẻ em đều rất tích cực ha!
Mặc dù sự tích cực này rất ngây thơ, nhưng cũng lộ ra vẻ rất đáng yêu.
Nhoáng một cái đã đến Giáng Sinh, Tạ Lâm Hãn hẹn Ngu Tân Cố cùng đi xem phim, gần đây đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũng không tệ, nhưng bọn họ đang bận rộn học tập, không có thời gian đi xem. Vừa hay ngày Giáng sinh năm nay vào chủ nhật, có thể hẹn đi chơi.
Ngu Tân Cố không trả lời Tạ Lâm Hãn ngay lập tức, mà anh đi hỏi Ngu Thiền: "Cuối tuần em làm gì không?"
"Học bù đó! Em còn muốn luyện đàn nữa!" Bây giờ Ngu Thiền học được một chút về nhạc lý cơ bản, cảm thấy rất hứng thú với đàn dương cầm.
"Đồ ngốc!" Ngu Tân Cố nhìn bộ dáng nghiêm túc cố gắng của cô, khẽ xuỳ một tiếng: "Đi học bù xong cùng nhau đi xem phim đi."
Ngu Thiền: "Em không đi, em còn muốn đi dạo phố với mẹ."
Ngu Tân Cố: ...
"Tiểu Thiền muốn đi thì đi cùng với anh đi, mẹ và dì nhỏ cùng với các mợ đi dạo cũng được." Lâm Mạn nói.
"Con vẫn muốn đi cùng mẹ."
Thật ra cô không thích thú lắm với phim ảnh, nhất là phim điện ảnh, có lẽ là do cô không có tế bào nghệ thuật chăng.
Tấm lòng của Ngu Tân Cố bị từ chối, không khỏi nghĩ nếu là Bùi Vân Sơ hẹn cô, nói không chừng con bé này sẽ đi theo luôn.
Càng nghĩ càng khó chịu, Ngu Tân Cố liền nói: "Nhớ mang quà về cho anh."
Ngu Thiền hơi bối rối: "Quà gì?"
"Quà Giáng sinh, hôm nay là Giáng Sinh mà."
"Con cũng không biết xấu hổ! Con là anh trai, không tặng quà cho em gái thì thôi, còn bảo em gái mang quà về cho con." Lâm Mạn cười mắng.
Đáng tiếc da mặt của Ngu Tân Cố dày, không thèm để ý chút nào.
Ngu Thiền lại hiểu biết sâu sắc hơn về tính cách tính toán chi li của Ngu Tân Cố: "Biết rồi, anh muốn quà gì?"
"Em phải tự suy nghĩ, nào có đạo lí đi hỏi người khác muốn gì khi có ý định tặng quà cho họ."
Ngu Thiền: ... Cô nhịn!
Sức chiến đấu của phụ nữ khi đi dạo phố là vô hạn. Hôm nay rất nhiều cửa hàng tổ chức hoạt động, Ngu Thiền đi dạo cùng mọi người hơn nửa ngày, Lâm Mạn lại mua cho cô một bộ quần áo.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, họ mới dừng lại, đến thẩm mỹ viện để làm đẹp. Các bà rửa mặt cũng mất một giờ, Ngu Thiền cực kỳ buồn chán, không gian trong phòng làm đẹp thì hẹp, điều hòa mở lớn, cô rất buồn bực, đành đi ra khu nghỉ ngơi bên ngoài ngồi đợi.
Điện thoại di động cho bé của cô cũng không có gì thú vị, chỉ có thể nhắn tin gọi điện thoại. Ngu Thiền mở số của "anh trai" trong danh bạ ra, không biết bây giờ Bùi Vân Sơ đang làm gì, có lẽ anh đang cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi bóng rồi!
Đã rất lâu rồi cô không gặp lại Bùi Vân Sơ, chủ đề giữa bọn họ hình như ngoại trừ học tập cũng không có gì khác, Ngu Thiền cầm điện thoại di động, cảm thấy hơi nhàm chán.
Đang do dự, một đôi tay che kín đôi mắt cô lại: "Đoán xem anh là ai nào? Đoán đúng thì sẽ tặng quà cho em, đoán sai sẽ thưởng cho em một túi hạt dẻ."
Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Ngu Thiền vui vẻ, nắm lấy bàn tay đang che mắt cô: "Anh ơi!"
Bùi Vân Sơ thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sao lại ngồi một mình ở chỗ này?"
"Em đang chờ mẹ em." Ngu Thiền nói: "Anh thì sao?"
"Anh cũng vậy. Anh trai em không đi với em à?"
"Anh ấy đi xem phim rồi.”
"Sao em lại không đi?"
"Em không muốn đi với anh ấy!"
Bỗng nhiên Bùi Vân Sơ cười một tiếng, nụ cười có phần xấu xa: "Xem ra quan hệ của hai người còn chưa được cải thiện!"
Sợ là đời này cũng không thể cải thiện được, Ngu Thiền thầm nghĩ.
"Hôm nay anh không đi chơi bóng sao?" Ngu Thiền lại hỏi, bình thường ngày nghỉ Bùi Vân Sơ sẽ hẹn mọi người đến sân bóng rổ.
"Đừng nhắc đến nữa, bọn có bạn gái đều thành một đám không có tình người, bận đi hẹn hò hết rồi."
Ngu Thiền: "Vậy không có ai hẹn anh sao?"
"Hẹn hò để làm gì? Vừa tốn thời gian vừa tốn tiền, khi tốt nghiệp kiểu gì chả chia tay."
Ngu Thiền gật mạnh: "Anh nói đúng! Học tập mới là quan trọng nhất! Không ai có thể đảm bảo ngày mai của anh sẽ thế nào, chỉ có học tập mới có thể làm được điều đó."
Bùi Vân Sơ bị chọc cười: "Cô giáo nhỏ lại giảng đạo lí nữa rồi."
Ngu Thiền giả vờ quay đầu đi: "Anh không thích nghe thì thôi."
"Thích nghe, thích nghe mà. Lời dạy của cô giáo nhỏ luôn tràn đầy năng lượng tích cực, như hào quang chiếu rọi bốn phương, nghe xong trí tuệ được khai mở, khiến cho người nghe hoàn toàn tỉnh ngộ..."
Ngu Thiền nghe anh khoác lác, hai má đỏ lên, quay đầu đi, không muốn để ý tới anh.
Sau khi Bùi Vân Sơ cười đủ rồi, lúc này mới bắt đầu an ủi cô: "Được rồi mà, anh không trêu em nữa, em ngồi ở chỗ này chờ anh một lát nhé."
Nói xong, Bùi Vân Sơ đứng dậy rời đi.
Một lát sau, anh mang tới một cái hộp đã được đóng gói: "Tiểu Thiền Thiền, Giáng sinh vui vẻ!"
Ngu Thiền cúi đầu nhìn dòng chữ trên hộp, thì ra đây là một bộ Lego.
"Cái này cho em sao?" Ngu Thiền hơi mơ hồ.
Bùi Vân Sơ cười: "Ở đây còn có Tiểu Thiền Thiền thứ hai à?"
Ngu Thiền vươn tay nhận lấy, hơi nặng một chút.
"Lúc đầu vốn định qua nhà đưa cho em, không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, ở chỗ này lại gặp được em. Em cầm về đi, khi nào thấy chán thì lấy ra chơi. Bạn nhỏ chắc là sẽ thích chơi những đồ chơi nhỏ như thế này, có thể phát triển trí tuệ."
Ngu Thiền hơi bất mãn với cách gọi bạn nhỏ của anh, chẳng qua nể mặt quà Giáng sinh, hôm nay cô sẽ không so đo với anh.
"Cảm ơn anh, chúc anh trai Giáng sinh vui vẻ."
"Ừm, ngoan quá. Đến đây, chúng ta cùng chụp chung tấm ảnh để làm kỷ niệm đi."
Thẩm mỹ viện cũng không có gì thú vị, Bùi Vân Sơ và Ngu Thiền cùng nhau chụp ảnh tự sướng.
Bùi Vân Sơ chụp ảnh đúng kiểu trai thẳng. Cũng may giá trị sắc đẹp của anh cao, 360 độ không góc chết, ảnh cũng tạm được.
"Tiểu Thiền Thiền, cười một cái nào! Em xem mỗi bức ảnh em chụp đều cùng một tư thế, quá cứng nhắc rồi, lãng phí khuôn mặt đáng yêu như vậy."
Ngu Thiền: ... Cười giả dối.jpg
Bùi Vân Sơ bị cô đánh bại: "Tạo hình trái tim, cái mà nữ sinh các em thích nhất ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.