Chương 24:
Sương Nhiễm Y
24/06/2024
Ngu Thiền: "Làm thế nào?"
Bùi Vân Sơ: "Cái này em cũng không biết? Anh dạy em, em đặt hai tay lên đỉnh đầu như thế này, nhìn vào máy ảnh."
Ngu Thiền nhìn Bùi Vân Sơ, hai tay đặt lên đỉnh đầu, không kìm được nụ cười ngọt ngào.
"Tấm ảnh này thật đáng yêu."
Bây giờ Ngu Thiền càng ngày càng xinh đẹp, Bùi Vân Sơ chụp cho cô vài tấm, hai người vui đùa đến quên cả trời đất.
Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến.
Bùi Vân Sơ giới thiệu với Ngu Thiền: "Đây là mẹ anh, còn đây là tiểu Thiền Thiền, đáng yêu đúng không?"
Ngu Thiền hơi luống cuống tay chân, vội vàng ngại ngùng chào.
Người phụ nữ xinh đẹp khí chất dịu dàng, nhìn Ngu Thiền nở nụ cười: "Ừ, quả thật lớn lên rất đáng yêu, tiểu Sơ thường xuyên nhắc tới con, cám ơn con đã giúp dì giám sát thằng bé. Trước kia dì đã khuyên nó rất nhiều lần, bảo nó cố gắng học tập thật tốt, thằng bé đều không để trong lòng, con đúng là rất giỏi..."
Ngu Thiền nào dám tranh công, xua xua tay nói: "Là do anh tự mình cố gắng, anh ấy cũng dạy cháu rất nhiều, chúng cháu cùng nhau tiến bộ."
Người phụ nữ nhận ra cô đang bối rối, nói năng lộn xộn, lập tức cười nói: "Giúp đỡ lẫn nhau để cùng tiến bộ là tốt nhất. Mẹ con còn chưa ra ngoài à?"
"Vâng, có lẽ cũng sắp ra rồi ạ."
"Bọn dì còn có chuyện khác nên sẽ đi trước. Lần sau rảnh rỗi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, nhớ gọi mẹ con đến cùng." Người phụ nữ đối xử với cô rất nhiệt tình, khiến cho Ngu Thiền còn có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.
Trong chốc lát Ngu Thiền không biết nên trả lời như thế nào, nếu từ chối hình như sẽ không nể mặt đối phương, đành phải gật đầu vâng dạ.
Bùi Vân Sơ nhìn Ngu Thiền lúc đấu võ mồm với Ngu Tân Cố thì nhanh mồm nhanh miệng, lúc nói chuyện với người lớn lại cẩn thận như vậy, anh suýt chút nữa đã quên Ngu Thiền sợ người lạ. Hơn nữa cô còn rất dễ thẹn thùng, không khỏi bật cười, thúc giục mẹ anh mau rời đi: "Được rồi, không phải mẹ còn có việc bận hay sao? Mau đi thôi! Tiểu Thiền Thiền, tạm biệt em."
Không bao lâu sau khi Bùi Vân Sơ đi, mấy người Lâm Mạn cũng đi ra.
"Ôi! Bộ Lego từ nơi nào đến thế?" Lâm Nghiên tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bộ Lego bên cạnh Ngu Thiền.
Ngu Thiền không giấu được: "Một anh đưa cho con."
"Anh nào?"
"Một người anh mà con quen."
Lâm Mạn cũng tò mò: "Tiểu Thiền quen biết với cậu ta từ khi nào? Cậu ta đâu rồi?"
"Anh ấy đi mất rồi."
"Tiểu Thiền quen biết từ khi nào?" Lâm Mạn lại hỏi, bà chưa từng nghe Ngu Thiền nhắc tới chuyện này.
"Quen biết từ rất lâu rồi, anh ấy là bạn cùng lớp với anh con, chơi bóng rổ siêu siêu giỏi luôn."
"Hóa ra là bạn cùng lớp của anh con à?" Lâm Mạn hơi có ấn tượng: "Xem ra tiểu Thiền rất thích anh trai này!"
Ngu Thiền giải thích: "Con chỉ cảm thấy anh ấy rất tốt mà thôi."
"Còn cố ý tặng quà Giáng sinh cho con, quả thật không tệ. Đi thôi, đi ăn cơm trước."
Sau khi ăn xong thì đi về nhà.
Ngu Tân Cố trở về trước bọn họ, đang lười biếng nằm trên sô pha chơi game qua mạng với người khác.
Lâm Mạn cầm một cái khăn quàng cổ màu đỏ đưa cho Ngu Thiền: "Cầm qua đó đưa cho anh con, để nó đeo thử xem."
Ngu Thiền đưa cho Ngu Tân Cố, Ngu Tân Cố liếc mắt một cái, động tác trên tay không ngừng lại: "Cái gì đây?"
"Quà Giáng sinh."
"Chỉ có thế này?" Giọng nói Ngu Tân Cố hơi nâng cao.
"Không phải con nói cổ bị lạnh sao, cho nên hôm nay mẹ giúp con chọn một cái.” Ngu Thiền nói.
Tiền khăn quàng cổ là do Lâm Mạn trả, lúc ấy Lâm Mạn còn hỏi ý kiến của Ngu Thiền, bảo cô chọn quà Giáng sinh cho Ngu Tân Cố. Ngu Thiền nhớ tới lần trước không hiểu sao Ngu Tân Cố tự dưng nổi giận nên muốn mua khăn quàng cổ bồi thường cho anh, tránh cho anh cứ lấy chuyện khăn quàng cổ ra để nói.
"Con nhìn tiểu Thiền tốt biết bao, vẫn nhớ kỹ lần trước con bảo lạnh, còn đặc biệt chọn cho con cái khăn ấm áp nhất." Lâm Mạn bổ sung.
Ngu Tân Cố lại thấy vô cùng không hài lòng: "Quá xấu, màu sắc lỗi thời. "
Lâm Hoàn bị chọc tức: "Ơ, cái thằng này, có là tốt rồi, con như thế nào còn dám chọn ba lựa bốn. Trước khi đi hỏi con muốn mua cái gì thì không nói, bây giờ mua cho con thì con lại ghét bỏ, cái tật xấu gì thế này!"
Ngu Thiền cũng cảm thấy Ngu Tân Cố đang cố tình gây sự.
Ngu Tân Cố đặt di động xuống, liếc mắt nhìn bộ Lego bên cạnh Ngu Thiến: "Anh không cần khăn quàng cổ nữa, đưa bộ Lego kia cho anh đi.”
"Không được." Ngu Thiền từ chối ngay lập tức.
Ngu Tân Cố nhướng mày: "Sao lại không được?"
"Không được là không được, anh phải học tập chăm chỉ, không có thời gian để chơi."
"Anh có thời gian chơi không thì em cứ kệ anh."
Hai anh em lại cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Lâm Mạn cười nói: "Con còn không biết xấu hổ đòi quá Giáng Sinh của Tiểu Thiền, con tặng quà gì cho em gái con chưa? Đây là quà người khác tặng cho tiểu Thiền, con có chút nào xứng với cái chức anh trai của con không cơ chứ."
"Người khác tặng? Bùi Vân Sơ?" Ngu Tân Cố lập tức đoán ra.
"Anh quan tâm ai làm gì!"
Ngu Tân Cố cười khẩy: "Đúng, người ngoài còn tốt hơn so với anh ruột như anh chứ gì."
Ngu Thiền: …
Ngu Tân Cố đứng dậy đi về phòng, khăn quàng cổ cũng không lấy, Lâm Mạn tức giận mắng to: "Con biết thế mà vẫn cái kiểu vừa nói một câu đã tức giận. Khăn quàng cổ không cần thì thôi, tiểu Thiền, con giữ lại mà dùng, mặc kệ anh trai con tức giận. Sắp đến tuổi trưởng thành rồi, còn trẻ con hơn so với em gái!"
Ngu Thiền nhận lấy khăn quàng cổ, ôm Lego về phòng.
Trên bàn trong phòng cô có thêm một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, làm cho căn phòng quạnh quẽ thêm vẻ ấm áp.
Rất thiếu nữ, rất mơ mộng.
Là Ngu Tân Cố đặt ở chỗ này sao? Đây có phải quà Giáng sinh của cô không?
Trong lòng Ngu Thiền có cảm giác phức tạp không nói nên lời, đây xem như là món quà đầu tiên Ngu Tân Cố tặng cho cô, khiếu thẩm mỹ của anh thật sự là…
Có lẽ đây chính là trái tim thiếu nữ của nam sinh.
Ngu Thiền lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Bùi Vân Sơ: "Anh ơi, em có thể đưa Lego tặng cho người khác không?"
Rất nhanh Bùi Vân Sơ đã gọi điện thoại tới cho cô: "Tiểu Thiền hỏi vậy là định đem Lego anh tặng cho em đưa cho ai thế?"
"Ngu Tân Cố." Ngu Ti Ti vẫn khai báo thành thật: "Có thể không? Nhìn dáng vẻ của anh ấy hình như rất thích nó."
"Cậu ta thích thì em đưa cho cậu ta cũng được, lần sau anh sẽ mua cho em thứ thú vị hơn, lát nữa em cho anh số điện thoại của cậu ta, anh muốn nói vài câu."
"Vâng."
Ngu Tiệp nhắn số điện thoại di động của Ngu Tân Cố cho Bùi Vân Sơ, sau đó cầm Lego đi gõ cửa phòng của Ngu Tân Cố.
Cô đứng ở cửa đợi một hồi lâu, Ngu Tân Cố mới chậm rì rì ra mở cửa, trên mặt biểu lộ mười phần không kiên nhẫn: "Chuyện gì!"
Ngu Thiền chìa tay: "Lego tặng cho anh đó."
Ngu Tân Cố cúi đầu nhìn: "Không đau lòng sao?"
"Anh thích mà, em đâu còn cách nào khác."
"Tặng đồ cho anh thì ra vẻ không tình nguyện như vậy, còn tặng đồ cho Bùi Vân Sơ chắc hết lòng luôn nhỉ."
Ngu Thiền nói thầm: "... Vấn đề là anh cũng không đối xử tốt với em được bao nhiêu mà!"
Ngu Tân Cố không nghe được rõ ràng: "Em nói cái gì cơ?"
"Chiếc khăn quàng cổ hôm nay có giá hơn hai trăm tệ, không hề rẻ."
Người này thật sự không phải khó hầu hạ bình thường.
Ngu Tân Cố lườm một cái: "Đây là vấn đề về tiền bạc sao?"
"Đây chẳng lẽ không phải là vấn đề tiền bạc?"
Ngu Tân Cố: "Cái khăn quàng cổ em đưa Cho Bùi Vân Sơ từ đâu ra? Anh muốn loại đó."
Ngu Thiền: …
Đúng là dở hơi!
"Em cầm Lego về đi, anh không hèn mọn như vậy, muốn loại đồ này còn phải đi cầu xin."
Ngu Thiền: ... Cô không nên sinh ra chút áy náy nào với con người này!
Ngu Thiền bớt chút thời gian để đi chợ một chuyến, mua một đống len về, đưa cho Ngu Tân Cố, cô cũng muốn đan một cái cho Lâm Tần và Ngu Thiếu Huy.
Bọn họ có thích không lại là chuyện khác, coi như là chút tấm lòng của cô.
Trước kia mỗi năm cô đều đan một vài thứ gì đó, khăn quàng cổ, găng tay còn cả dép bông, mấy cái đồ thủ công này không làm khó được cô.
Bây giờ Ngu Thiền đã theo kịp chương trình học, thời gian rảnh rỗi vào buổi tối cũng nhiều hơn, sau Tết Dương lịch, cô đã đan xong ba cái khăn quàng cổ và một đôi găng tay.
Ngu Thiền lấy khăn quàng cổ với găng tay ra, Lâm Mạn vừa mừng rỡ vừa đau lòng: "Tiểu Thiền, con thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ. Nhưng sau này không cần làm chuyện như vậy, nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này, khó trách Tết Dương lịch mẹ không thấy con đi ra ngoài chơi."
Ngu Thiền liếc mắt nhìn Ngu Tân Cố: "Là do anh cảm thấy cái khăn quàng cổ kia không đẹp nên con nghĩ nếu không thì đan cho mỗi người một cái."
"Con coi lời nói của anh trai con là thật làm gì? Con xem, nó nói không thích nhưng không phải ngày nào cũng đeo sao? Nó chỉ là cái đồ ngứa đòn!"
Ngu Tân Cố cầm khăn quàng cổ của anh đeo thử: "Sao lại chọn màu đỏ thẫm như vậy?"
Ngu Thiền: "Năm mới rồi, màu đỏ may mắn."
Cô có suy tính riêng, không muốn để khăn quàng cổ của Ngu Tân Cố trùng màu với cái của Bùi Vân Sơ, khăn quàng cổ của Bùi Vân Sơ có màu xanh lưu ly, nên cô chọn màu đỏ cho cái của Ngu Tân Cố. Ngu Tân Cố có mày rậm, mắt to, đường nét khá sắc cạnh, theo cách nói hiện nay thì là trai đẹp lai Tây, hợp với màu sắc rực rỡ.
Lâm Mạn thấy anh lại kén cá chọn canh, bà nói: "Em gái con đan vất vả như thế, con ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, còn kén chọn màu sắc. Không muốn thì đưa cho cha con, cha con không chê nhiều. Chờ khi cha con trở về biết tiểu Thiền đan khăn quàng cổ đẹp như thế cho mình, khỏi phải nói cũng biết ông ấy vui mừng đến mức nào."
"Hỏi một câu cũng không được." Ngu Tân Cố lẩm bẩm một câu, đeo găng tay vào, đưa tay vỗ đầu Ngu Thiền: "Không nhận ra em còn có tay nghề này đấy, chờ em thi xong, anh sẽ dẫn em lên núi tuyết để nghịch tuyết."
Cô không thèm.
Ngu Thiền “à”.
Ngu Tân Cố thấy phản ứng của cô rất thờ ơ: "Làm sao? Em còn không vui à?"
Ngu Thiền: "Chờ anh thi xong thì qua năm mới rồi còn đâu."
"Thì ra là sợ chờ không nổi."
Tâm trạng của Ngu Tân Cố rất tốt, thật ra anh không nghĩ Ngu Thiền thật sự đan khăn quàng cổ với găng tay, dù sao lúc ấy anh cũng ít nhiều thấy chua xót và giận dỗi. Nhưng bây giờ thấy Ngu Thiền đan cho bọn họ trong thời gian ngắn như vậy, sau khi Ngu Tân Cố thấy ngoài ý muốn, cũng có chút áy náy, thật ra thì trong lòng anh cũng không thực sự muốn Ngu Thiến đan khăn quàng cổ cho anh.
Anh cũng không thể nói chính xác đến cùng anh muốn có cái gì.
Có thể là do anh ghen ghét hình thức ở chung giữa Bùi Vân Sơ với Ngu Thiền!
Ngày hôm sau, Ngu Tân Cố tức khắc đeo khăn quàng cổ và găng tay màu đỏ của anh đi học. Màu đỏ thật sự khiến người khác chú ý, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn trên đường tăng mạnh.
Trong giờ học, Tạ Lâm Hãn chạy tới tìm Ngu Tân Cố: "Lão Ngu, cậu với Bùi Vân Sơ đã xảy ra chuyện gì?"
Ngu Tân Cố không biết vì sao anh lại chọc tới Bùi Vân Sơ: "Chuyện gì xảy ra?"
Tạ Lâm Hãn đê tiện cười hề hề: "Giả vờ không biết gì chứ! Cả hai đều đeo khăn quàng cổ và găng tay tình nhân, cuộc tranh chấp thế kỷ được hòa giải rồi sao?"
Bùi Vân Sơ: "Cái này em cũng không biết? Anh dạy em, em đặt hai tay lên đỉnh đầu như thế này, nhìn vào máy ảnh."
Ngu Thiền nhìn Bùi Vân Sơ, hai tay đặt lên đỉnh đầu, không kìm được nụ cười ngọt ngào.
"Tấm ảnh này thật đáng yêu."
Bây giờ Ngu Thiền càng ngày càng xinh đẹp, Bùi Vân Sơ chụp cho cô vài tấm, hai người vui đùa đến quên cả trời đất.
Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến.
Bùi Vân Sơ giới thiệu với Ngu Thiền: "Đây là mẹ anh, còn đây là tiểu Thiền Thiền, đáng yêu đúng không?"
Ngu Thiền hơi luống cuống tay chân, vội vàng ngại ngùng chào.
Người phụ nữ xinh đẹp khí chất dịu dàng, nhìn Ngu Thiền nở nụ cười: "Ừ, quả thật lớn lên rất đáng yêu, tiểu Sơ thường xuyên nhắc tới con, cám ơn con đã giúp dì giám sát thằng bé. Trước kia dì đã khuyên nó rất nhiều lần, bảo nó cố gắng học tập thật tốt, thằng bé đều không để trong lòng, con đúng là rất giỏi..."
Ngu Thiền nào dám tranh công, xua xua tay nói: "Là do anh tự mình cố gắng, anh ấy cũng dạy cháu rất nhiều, chúng cháu cùng nhau tiến bộ."
Người phụ nữ nhận ra cô đang bối rối, nói năng lộn xộn, lập tức cười nói: "Giúp đỡ lẫn nhau để cùng tiến bộ là tốt nhất. Mẹ con còn chưa ra ngoài à?"
"Vâng, có lẽ cũng sắp ra rồi ạ."
"Bọn dì còn có chuyện khác nên sẽ đi trước. Lần sau rảnh rỗi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, nhớ gọi mẹ con đến cùng." Người phụ nữ đối xử với cô rất nhiệt tình, khiến cho Ngu Thiền còn có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.
Trong chốc lát Ngu Thiền không biết nên trả lời như thế nào, nếu từ chối hình như sẽ không nể mặt đối phương, đành phải gật đầu vâng dạ.
Bùi Vân Sơ nhìn Ngu Thiền lúc đấu võ mồm với Ngu Tân Cố thì nhanh mồm nhanh miệng, lúc nói chuyện với người lớn lại cẩn thận như vậy, anh suýt chút nữa đã quên Ngu Thiền sợ người lạ. Hơn nữa cô còn rất dễ thẹn thùng, không khỏi bật cười, thúc giục mẹ anh mau rời đi: "Được rồi, không phải mẹ còn có việc bận hay sao? Mau đi thôi! Tiểu Thiền Thiền, tạm biệt em."
Không bao lâu sau khi Bùi Vân Sơ đi, mấy người Lâm Mạn cũng đi ra.
"Ôi! Bộ Lego từ nơi nào đến thế?" Lâm Nghiên tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bộ Lego bên cạnh Ngu Thiền.
Ngu Thiền không giấu được: "Một anh đưa cho con."
"Anh nào?"
"Một người anh mà con quen."
Lâm Mạn cũng tò mò: "Tiểu Thiền quen biết với cậu ta từ khi nào? Cậu ta đâu rồi?"
"Anh ấy đi mất rồi."
"Tiểu Thiền quen biết từ khi nào?" Lâm Mạn lại hỏi, bà chưa từng nghe Ngu Thiền nhắc tới chuyện này.
"Quen biết từ rất lâu rồi, anh ấy là bạn cùng lớp với anh con, chơi bóng rổ siêu siêu giỏi luôn."
"Hóa ra là bạn cùng lớp của anh con à?" Lâm Mạn hơi có ấn tượng: "Xem ra tiểu Thiền rất thích anh trai này!"
Ngu Thiền giải thích: "Con chỉ cảm thấy anh ấy rất tốt mà thôi."
"Còn cố ý tặng quà Giáng sinh cho con, quả thật không tệ. Đi thôi, đi ăn cơm trước."
Sau khi ăn xong thì đi về nhà.
Ngu Tân Cố trở về trước bọn họ, đang lười biếng nằm trên sô pha chơi game qua mạng với người khác.
Lâm Mạn cầm một cái khăn quàng cổ màu đỏ đưa cho Ngu Thiền: "Cầm qua đó đưa cho anh con, để nó đeo thử xem."
Ngu Thiền đưa cho Ngu Tân Cố, Ngu Tân Cố liếc mắt một cái, động tác trên tay không ngừng lại: "Cái gì đây?"
"Quà Giáng sinh."
"Chỉ có thế này?" Giọng nói Ngu Tân Cố hơi nâng cao.
"Không phải con nói cổ bị lạnh sao, cho nên hôm nay mẹ giúp con chọn một cái.” Ngu Thiền nói.
Tiền khăn quàng cổ là do Lâm Mạn trả, lúc ấy Lâm Mạn còn hỏi ý kiến của Ngu Thiền, bảo cô chọn quà Giáng sinh cho Ngu Tân Cố. Ngu Thiền nhớ tới lần trước không hiểu sao Ngu Tân Cố tự dưng nổi giận nên muốn mua khăn quàng cổ bồi thường cho anh, tránh cho anh cứ lấy chuyện khăn quàng cổ ra để nói.
"Con nhìn tiểu Thiền tốt biết bao, vẫn nhớ kỹ lần trước con bảo lạnh, còn đặc biệt chọn cho con cái khăn ấm áp nhất." Lâm Mạn bổ sung.
Ngu Tân Cố lại thấy vô cùng không hài lòng: "Quá xấu, màu sắc lỗi thời. "
Lâm Hoàn bị chọc tức: "Ơ, cái thằng này, có là tốt rồi, con như thế nào còn dám chọn ba lựa bốn. Trước khi đi hỏi con muốn mua cái gì thì không nói, bây giờ mua cho con thì con lại ghét bỏ, cái tật xấu gì thế này!"
Ngu Thiền cũng cảm thấy Ngu Tân Cố đang cố tình gây sự.
Ngu Tân Cố đặt di động xuống, liếc mắt nhìn bộ Lego bên cạnh Ngu Thiến: "Anh không cần khăn quàng cổ nữa, đưa bộ Lego kia cho anh đi.”
"Không được." Ngu Thiền từ chối ngay lập tức.
Ngu Tân Cố nhướng mày: "Sao lại không được?"
"Không được là không được, anh phải học tập chăm chỉ, không có thời gian để chơi."
"Anh có thời gian chơi không thì em cứ kệ anh."
Hai anh em lại cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Lâm Mạn cười nói: "Con còn không biết xấu hổ đòi quá Giáng Sinh của Tiểu Thiền, con tặng quà gì cho em gái con chưa? Đây là quà người khác tặng cho tiểu Thiền, con có chút nào xứng với cái chức anh trai của con không cơ chứ."
"Người khác tặng? Bùi Vân Sơ?" Ngu Tân Cố lập tức đoán ra.
"Anh quan tâm ai làm gì!"
Ngu Tân Cố cười khẩy: "Đúng, người ngoài còn tốt hơn so với anh ruột như anh chứ gì."
Ngu Thiền: …
Ngu Tân Cố đứng dậy đi về phòng, khăn quàng cổ cũng không lấy, Lâm Mạn tức giận mắng to: "Con biết thế mà vẫn cái kiểu vừa nói một câu đã tức giận. Khăn quàng cổ không cần thì thôi, tiểu Thiền, con giữ lại mà dùng, mặc kệ anh trai con tức giận. Sắp đến tuổi trưởng thành rồi, còn trẻ con hơn so với em gái!"
Ngu Thiền nhận lấy khăn quàng cổ, ôm Lego về phòng.
Trên bàn trong phòng cô có thêm một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, làm cho căn phòng quạnh quẽ thêm vẻ ấm áp.
Rất thiếu nữ, rất mơ mộng.
Là Ngu Tân Cố đặt ở chỗ này sao? Đây có phải quà Giáng sinh của cô không?
Trong lòng Ngu Thiền có cảm giác phức tạp không nói nên lời, đây xem như là món quà đầu tiên Ngu Tân Cố tặng cho cô, khiếu thẩm mỹ của anh thật sự là…
Có lẽ đây chính là trái tim thiếu nữ của nam sinh.
Ngu Thiền lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Bùi Vân Sơ: "Anh ơi, em có thể đưa Lego tặng cho người khác không?"
Rất nhanh Bùi Vân Sơ đã gọi điện thoại tới cho cô: "Tiểu Thiền hỏi vậy là định đem Lego anh tặng cho em đưa cho ai thế?"
"Ngu Tân Cố." Ngu Ti Ti vẫn khai báo thành thật: "Có thể không? Nhìn dáng vẻ của anh ấy hình như rất thích nó."
"Cậu ta thích thì em đưa cho cậu ta cũng được, lần sau anh sẽ mua cho em thứ thú vị hơn, lát nữa em cho anh số điện thoại của cậu ta, anh muốn nói vài câu."
"Vâng."
Ngu Tiệp nhắn số điện thoại di động của Ngu Tân Cố cho Bùi Vân Sơ, sau đó cầm Lego đi gõ cửa phòng của Ngu Tân Cố.
Cô đứng ở cửa đợi một hồi lâu, Ngu Tân Cố mới chậm rì rì ra mở cửa, trên mặt biểu lộ mười phần không kiên nhẫn: "Chuyện gì!"
Ngu Thiền chìa tay: "Lego tặng cho anh đó."
Ngu Tân Cố cúi đầu nhìn: "Không đau lòng sao?"
"Anh thích mà, em đâu còn cách nào khác."
"Tặng đồ cho anh thì ra vẻ không tình nguyện như vậy, còn tặng đồ cho Bùi Vân Sơ chắc hết lòng luôn nhỉ."
Ngu Thiền nói thầm: "... Vấn đề là anh cũng không đối xử tốt với em được bao nhiêu mà!"
Ngu Tân Cố không nghe được rõ ràng: "Em nói cái gì cơ?"
"Chiếc khăn quàng cổ hôm nay có giá hơn hai trăm tệ, không hề rẻ."
Người này thật sự không phải khó hầu hạ bình thường.
Ngu Tân Cố lườm một cái: "Đây là vấn đề về tiền bạc sao?"
"Đây chẳng lẽ không phải là vấn đề tiền bạc?"
Ngu Tân Cố: "Cái khăn quàng cổ em đưa Cho Bùi Vân Sơ từ đâu ra? Anh muốn loại đó."
Ngu Thiền: …
Đúng là dở hơi!
"Em cầm Lego về đi, anh không hèn mọn như vậy, muốn loại đồ này còn phải đi cầu xin."
Ngu Thiền: ... Cô không nên sinh ra chút áy náy nào với con người này!
Ngu Thiền bớt chút thời gian để đi chợ một chuyến, mua một đống len về, đưa cho Ngu Tân Cố, cô cũng muốn đan một cái cho Lâm Tần và Ngu Thiếu Huy.
Bọn họ có thích không lại là chuyện khác, coi như là chút tấm lòng của cô.
Trước kia mỗi năm cô đều đan một vài thứ gì đó, khăn quàng cổ, găng tay còn cả dép bông, mấy cái đồ thủ công này không làm khó được cô.
Bây giờ Ngu Thiền đã theo kịp chương trình học, thời gian rảnh rỗi vào buổi tối cũng nhiều hơn, sau Tết Dương lịch, cô đã đan xong ba cái khăn quàng cổ và một đôi găng tay.
Ngu Thiền lấy khăn quàng cổ với găng tay ra, Lâm Mạn vừa mừng rỡ vừa đau lòng: "Tiểu Thiền, con thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ. Nhưng sau này không cần làm chuyện như vậy, nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này, khó trách Tết Dương lịch mẹ không thấy con đi ra ngoài chơi."
Ngu Thiền liếc mắt nhìn Ngu Tân Cố: "Là do anh cảm thấy cái khăn quàng cổ kia không đẹp nên con nghĩ nếu không thì đan cho mỗi người một cái."
"Con coi lời nói của anh trai con là thật làm gì? Con xem, nó nói không thích nhưng không phải ngày nào cũng đeo sao? Nó chỉ là cái đồ ngứa đòn!"
Ngu Tân Cố cầm khăn quàng cổ của anh đeo thử: "Sao lại chọn màu đỏ thẫm như vậy?"
Ngu Thiền: "Năm mới rồi, màu đỏ may mắn."
Cô có suy tính riêng, không muốn để khăn quàng cổ của Ngu Tân Cố trùng màu với cái của Bùi Vân Sơ, khăn quàng cổ của Bùi Vân Sơ có màu xanh lưu ly, nên cô chọn màu đỏ cho cái của Ngu Tân Cố. Ngu Tân Cố có mày rậm, mắt to, đường nét khá sắc cạnh, theo cách nói hiện nay thì là trai đẹp lai Tây, hợp với màu sắc rực rỡ.
Lâm Mạn thấy anh lại kén cá chọn canh, bà nói: "Em gái con đan vất vả như thế, con ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, còn kén chọn màu sắc. Không muốn thì đưa cho cha con, cha con không chê nhiều. Chờ khi cha con trở về biết tiểu Thiền đan khăn quàng cổ đẹp như thế cho mình, khỏi phải nói cũng biết ông ấy vui mừng đến mức nào."
"Hỏi một câu cũng không được." Ngu Tân Cố lẩm bẩm một câu, đeo găng tay vào, đưa tay vỗ đầu Ngu Thiền: "Không nhận ra em còn có tay nghề này đấy, chờ em thi xong, anh sẽ dẫn em lên núi tuyết để nghịch tuyết."
Cô không thèm.
Ngu Thiền “à”.
Ngu Tân Cố thấy phản ứng của cô rất thờ ơ: "Làm sao? Em còn không vui à?"
Ngu Thiền: "Chờ anh thi xong thì qua năm mới rồi còn đâu."
"Thì ra là sợ chờ không nổi."
Tâm trạng của Ngu Tân Cố rất tốt, thật ra anh không nghĩ Ngu Thiền thật sự đan khăn quàng cổ với găng tay, dù sao lúc ấy anh cũng ít nhiều thấy chua xót và giận dỗi. Nhưng bây giờ thấy Ngu Thiền đan cho bọn họ trong thời gian ngắn như vậy, sau khi Ngu Tân Cố thấy ngoài ý muốn, cũng có chút áy náy, thật ra thì trong lòng anh cũng không thực sự muốn Ngu Thiến đan khăn quàng cổ cho anh.
Anh cũng không thể nói chính xác đến cùng anh muốn có cái gì.
Có thể là do anh ghen ghét hình thức ở chung giữa Bùi Vân Sơ với Ngu Thiền!
Ngày hôm sau, Ngu Tân Cố tức khắc đeo khăn quàng cổ và găng tay màu đỏ của anh đi học. Màu đỏ thật sự khiến người khác chú ý, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn trên đường tăng mạnh.
Trong giờ học, Tạ Lâm Hãn chạy tới tìm Ngu Tân Cố: "Lão Ngu, cậu với Bùi Vân Sơ đã xảy ra chuyện gì?"
Ngu Tân Cố không biết vì sao anh lại chọc tới Bùi Vân Sơ: "Chuyện gì xảy ra?"
Tạ Lâm Hãn đê tiện cười hề hề: "Giả vờ không biết gì chứ! Cả hai đều đeo khăn quàng cổ và găng tay tình nhân, cuộc tranh chấp thế kỷ được hòa giải rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.