Chương 25:
Sương Nhiễm Y
24/06/2024
Ngu Tân Cố sững sờ, sau đó mới phản ứng lại. Khăn quàng cổ và găng tay Ngu Thiền tặng cho anh giống y chang như của Bùi Vân Sơ, anh không nhịn được mà khẽ chửi thề một câu.
“Nói lung tung gì đấy!” Ngu Tân Cố không khỏi nổi da gà, kiên quyết không thừa nhận.
Tạ Lâm Hãn cười xấu xa: “Không phải là tớ nói lung tung, cậu không biết đâu, mấy người Chu Tư Tư nói như thật, tớ suýt chút nữa cũng tin.”
Ngu Tân Cố liếc mắt: “Nhàm chán!”
Trong lớp có vài nữ sinh thích buôn chuyện, hơn nữa còn rất thích buôn chuyện về anh. Nhưng mà các cô không nói trước mặt anh, chỉ nói ở sau lưng, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát nên Ngu Tân Cố vẫn luôn không coi ra gì.
Nhưng mà lần này anh cảm thấy rất khó chịu.
Sau tiết tự học buổi tối, Ngu Tân Cố không còn đeo khăn quàng cổ và găng tay nữa, cứ để trần cổ như vậy rời đi. Đi đến nhà xe, một trận gió thổi vào từ đầu hẻm, anh lạnh đến mức run lập cập, suy nghĩ một lát vẫn đeo khăn quàng cổ và găng tay.
“Anh Sơ, tại sao gần đây không thấy cậu đi đón em gái cậu nữa?”
“Bây giờ cô bé có người đưa đón rồi.”
“À, ra vậy, các cậu không học chung với nhau nên đưa đón riêng cũng mất nhiều thời gian. Tôi đi trước, Háo Tử còn đang đợi tôi.”
Ngu Tân Cố vừa xử lý xong, lại bị gương mặt không muốn thấy nhất chặn đầu, chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt trên cổ đối phương cực kì chói mắt.
Bùi Vân Sơ cũng chú ý tới anh, ánh mắt dừng một hồi trên cổ của anh: “Hóa ra Tiểu Thiền Thiền cũng tặng cho cậu kiểu này!”
Anh không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nói ra lửa giận trong lòng Ngu Tân Cố lại bùng lên: “Làm sao? Cậu có ý kiến gì?”
“Đừng nặng lời như vậy, chào hỏi thôi.”
Ngu Tân Cố lạnh mặt: “Bớt đối xử với tôi như đồ ngốc đi, tôi không bỏ qua đâu.”
“Đồ ngốc?” Bùi Vân Sơ nhíu mày: “Chẳng trách Tiểu Thiền Thiền không thích cậu, cái miệng của cậu đúng là rất dư thừa.”
“Liên quan gì đến cậu! Còn nữa, lần sau đừng để người khác hiểu lầm quan hệ giữa cậu với Ngu Thiền, làm anh trai giả đến nghiện rồi sao?”
“Đúng thật là rất thích, có ai không muốn một cô em gái đáng yêu xinh xắn như vậy? Hơn nữa cô bé cũng không xem tôi như anh trai giả.”
Ngu Tân Cố nổi đóa, lên xe phóng đi.
Mẹ kiếp! Hiện tại cả trường đều coi Ngu Thiền là em gái ruột của Bùi Vân Sơ! Nghĩ thôi đã thấy khó chịu!
Ngu Tân Cố đi đón Ngu Thiền, lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, thấy Ngu Thiền, hỏi thẳng: “Em tặng anh khăn quàng cổ giống y chang như của Bùi Vân Sơ làm gì?”
Ngu Thiền tỏ ra bối rối: “Không phải do anh yêu cầu sao? Mẹ mua cho anh khăn quàng cổ đẹp như vậy nhưng anh lại chê, nhất định phải giống kiểu của anh ấy!”
Ngu Tân Cố không nói nổi: “Anh đâu có nói muốn giống kiểu của cậu ta?”
Anh chỉ hi vọng cô xem anh là anh trai mà thôi!
“Anh đúng là thay đổi thất thường.” Ngu Thiền không nói nên lời, nếu không phải anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện khăn quàng cổ, cô còn đan khăn quàng cổ cho anh vào thời điểm cuối kì cực kì bận rộn sao?!
Ngu Tân Cố không muốn nói tiếp nữa, chở cô tới trường Trung học phổ thông, Ngu Thiền cảm thấy kì lạ: “Qua bên này làm gì?”
Về nhà không cần vòng qua bên này.
“Anh muốn ăn gì đó.”
Ngu Thiền không thể nào hiểu nổi anh: “Về nhà cũng có thể ăn!”
Vì lo lắng học hành áp lực, tối nào Lâm Mạn cũng làm đồ ăn khuya cho bọn họ.
“Hôm nay muốn thay đổi khẩu vị.”
Ngu Thiền: .... Nhiều tật xấu!
Nếu đổi lại là Ngu Tân Cố rơi vào trong tay Tăng Thục Phân, e rằng hai ngày đã bị đánh chết.
Trường Trung học phổ thông vừa tan học, có rất nhiều người trên đường, Ngu Tân Cố không thể đạp xe nhanh, vừa đi vừa dừng.
Cổng sau trường học có rất nhiều quầy hàng bán ven đường, Ngu Tân Cố mua một phần đậu phụ thối và lẩu xiên que, mua bánh trôi nước và mực viên cho Ngu Thiền.
Ngu Thiền cảm thấy Ngu Tân Cố cực kỳ tiêu chuẩn kép: “Không phải anh đã nói những thứ này là đồ ăn vặt nên phải ăn ít sao?”
“Hôm nay muốn ăn được không?”
Ngu Thiền: “... Dù sao anh cũng đúng.”
Ngu Tân Cố đứng ở ven đường ăn uống, thường xuyên có bạn học đến chào hỏi anh, hỏi quan hệ của bọn họ.
Ngu Thiền cảm thấy rất mất mặt, giục anh rời đi, Ngu Tân Cố lại lề mà lề mề: “Em vội gì chứ, ăn xong rồi đi.”
“Gặp phải bạn học của anh, anh không cảm thấy xấu hổ sao?” Ngu Thiền hỏi anh.
“Xấu hổ?” Ngu Tân Cố nghe xong từ này, lập tức bật cười: “Em và Bùi Vân Sơ giả danh lừa dối khắp nơi, em không thấy xấu hổ hả?”
Ngu Thiền: ...
“Anh đúng là...” Ngu Thiền thở hổn hển: “Bất chấp lý lẽ!”
Tới gần cuối kỳ, tất cả học sinh đều rất bận rộn, Ngu Thiền cũng không ngoại lệ, cô không có lòng dạ và thời gian suy nghĩ chuyện khác.
Cũng may sự nỗ lực của cô đã được đền đáp xứng đáng, Lâm Mạn đi họp phụ huynh về, mặt mày rạng rỡ, giáo viên khen Ngu Thiền không dứt.
Có thể vì liên quan đến quá khứ của Ngu Thiền, cô chịu khó hơn phần lớn bạn bè cùng lứa tuổi, cũng hết sức quý trọng thời gian học tập hiện tại. Thành tích môn Ngữ văn và Tiếng Anh của cô đều tiến bộ chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, với trình độ hiện tại của cô, thi đỗ lớp thí nghiệm của trường cấp hai cũng không thành vấn đề.
Một học sinh giống như cô có lẽ không có giáo viên nào không thích.
Ngược lại, Ngu Tân Cố lại không làm Lâm Mạn bớt lo, thành tích lần này của anh lại tụt mấy hạng.
Lâm Mạn có chút lo lắng: “Con đừng chỉ suốt ngày chơi game với chơi bóng rổ nữa, chỉ còn mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đến thư viện học hành chăm chỉ giống như em gái mình đi.”
Ngu Tân Cố cũng buồn bực. Đề thi chung toàn thành phố lần này tương đối đơn giản, anh nhất thời chủ quan, mất hơi nhiều điểm. Hơn nữa đa số mọi người đều thi tốt, anh bị đem ra so sánh thành ra không bằng họ.
Đương nhiên còn một nguyên nhân khác là sau khi Ngu Thiền quay lại nhà họ Ngu, giả vờ khoe mẽ, tiến bộ rất nhiều, khiến yêu cầu của Lâm Mạn với anh cũng cao hơn, luôn nhìn anh cũng không vừa mắt.
“Biết rồi! Con bé gọi người khác học cũng đâu gọi con.”
“Con là anh trai, con còn muốn em gái giám sát chuyện học hành của con sao? Con có biết xấu hổ không?” Lâm Mạn tức giận hỏi lại anh.
Ngu Thiền cũng thấy không nói nên lời, Ngu Tân Cố luôn có thể đổi mới nhận thức của cô.
Đến kỳ nghỉ đông, Ngu Thiếu Huy vẫn chưa đi công tác về, bọn họ phải đợi Ngu Thiếu Huy về mới được đi trượt tuyết.
Ngu Tân Cố muốn đến thư viện học cùng với Ngu Thiền, cô không cắt đuôi được anh, vì vậy đã gọi Bùi Vân Sơ tới, đúng lúc cô đã rất lâu rồi không gặp Bùi Vân Sơ.
Kỳ thi cuối kỳ lần này của Bùi Vân Sơ không tệ. Thứ hạng trong lớp tiến bộ rất nhiều, vươn lên dẫn đầu, trở thành huyền thoại trong trường Trung học phổ thông, ngay cả “Dung ma ma” xấu tính nhất cũng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh.
Ngu Tân Cố thấy Ngu Thiền lại gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ, trong lòng vô cùng không hài lòng: “Khi nào thì em mới quan tâm anh ruột của em như vậy?”
Ngu Thiền không hiểu gì: “Em chỉ gọi điện thoại thôi mà.”
“Chỉ gọi điện thoại? Sao anh không thấy em chủ động gọi điện thoại cho anh, quan tâm chuyện học hành của anh một chút?”
“Chúng ta ở chung với nhau mỗi ngày, kiểu gì chả gặp, còn cần gọi điện sao?” Ngu Thiền nhìn anh giống như đang nhìn đồ đần, cô có lý do nghi ngờ trong đầu Ngu Tân Cố bị úng nước.
“Vậy khi nào thì em quan tâm tới thành tích của anh?”
Ngu Thiền: “... Không phải anh học rất giỏi sao?”
“Anh thụt lùi rồi.”
Ngu Thiền: ...
“Đó là do bản thân anh chưa chịu khó, trách ai được?”
Ngu Tân Cố: “Con bé lừa đảo ăn cây táo rào cây sung, em cũng nói chuyện với Bùi Vân Sơ như thế này sao? Rốt cuộc ai mới là anh ruột của em, em không thể kiên nhẫn hơn một chút với anh sao?”
Lúc này Ngu Thiền mới nói: “Anh giỏi như vậy, cho dù có thi rớt một lần thì vẫn rất tốt! Trước kia anh chê em ngốc, người ngốc giống như em làm sao giám sát được anh?”
Ngu Tân Cố: ... Không phải chỉ từng nói cô không phân biệt được n l thôi sao, như vậy mà đã ghi thù?
Hai anh em trò chuyện một hồi, lại nói vào ngõ cụt.
Ngu Thiền phát hiện Ngu Tân Cố này cực kỳ khó chịu, rất thích so sánh với Bùi Vân Sơ. Cô nghi ngờ Ngu Tân Cố ghen tị với Bùi Vân Sơ, còn có những khúc mắc khó hiểu.
“Có phải anh thích chị gái hoa khôi của trường kia không?” Ngu Thiền hỏi.
Ngu Tân Cố chẳng hiểu gì: “Em nghe được từ đâu?”
“Hóa ra là thật!” Ngu Thiền tỏ vẻ đã hiểu.
Ngu Tân Cố búng vào trán cô: “Ngốc!”
Ngu Thiền lui ra phía sau một bước, khó chịu lườm anh: “Vậy tại sao lúc nào anh cũng thích so sánh với Bùi Vân Sơ?”
“Trước sau có gì liên quan?”
“Bởi vì chị gái hoa khôi của trường kia thích Bùi Vân Sơ, cho nên anh không ưa anh ấy.”
Ngu Tân Cố vô cùng khinh thường “xì”: “Người đẹp trai giống như anh, thật sự thích ai, còn không theo đuổi được à? Em nghe những tin đồn nhảm này từ đâu vậy? Hơn nữa, thị lực của Chương Tử Hàm có tệ đến đâu cũng coi thường Bùi Vân Sơ được chưa?”
“À, vậy thì rất tốt.”
“Tốt cái gì?”
Ngu Thiền nở nụ cười tinh nghịch: “Anh không yêu sớm là chuyện rất tốt, đỡ cho cha mẹ phải lo lắng.”
“Bọn họ có gì phải lo lắng? Nhóc con đúng là nhóc con, lại còn yêu sớm, tuổi của anh không gọi là yêu sớm!” Ngu Tân Cố xoa đầu của cô một cách thô bạo.
Ngu Thiền quay đầu đi, tỏ ra ghét bỏ.
Sau khi biết Chương Tử Hàm và Bùi Vân Sơ không có quan hệ gì, trong lòng Ngu Thiền rất vui vẻ. Cô không muốn Bùi Vân Sơ thích người khác, cũng không muốn người khác thích Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ đã chờ bọn họ ở thư viện. Thành tích của anh đi lên, còn thi cuối kỳ rất tốt, cha mẹ anh đã thưởng cho anh không ít tiền, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Bầu không khí học tập của thư viện rất tốt, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ không tranh cãi ở nơi này.
Giữa trưa ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Bùi Vân Sơ vô cùng hào phóng: “Tiểu Thiền Thiền muốn ăn gì, hôm nay anh sẽ đãi.”
“Em muốn ăn đồ nướng.”
“Không được! Ăn gì dinh dưỡng chút đi, mấy quán ăn ở con hẻm cũ cũng không tệ lắm, chúng ta qua bên đó ăn đi.”
“Con hẻm cũ? Nghe nói chi phí ở nơi đó rất cao, hay là đến khu ẩm thực phía trên trung tâm tài chính đi!” Ngu Thiền đề nghị. Thật ra cô không yêu cầu quá nhiều về chuyện ăn uống nhưng con hẻm cũ kia đều là nhà cổ, vô cùng đắt đỏ, Ngu Thiền nghe nói chỉ vài món linh tinh cũng hơn ngàn tệ.
Bùi Vân Sơ cười: “Vẫn mời được một bữa.”
Ngu Thiền: “Vậy được rồi, chúng ta đến khu ẩm thực, như vậy còn có thể ăn thêm mấy bữa.”
“Được thôi! Vậy nghe lời cô giáo nhỏ.”
Gương mặt tuấn tú của Ngu Tân Cố xị xuống. Con bé lừa đảo này giúp Bùi Vân Sơ tiết kiệm còn chưa tính, anh càng tức giận hơn vì khi có Bùi Vân Sơ ở đây, anh giống như người ngoài cuộc.
Ngu Thiền tự động loại bỏ hơi lạnh phát ra từ Ngu Tân Cố, trò chuyện vui vẻ với Bùi Vân Sơ.
Mặt trời ló dạng vào buổi chiều, phá tan mây mù liên tiếp mấy ngày, Bùi Vân Sơ nói: “Thời tiết tốt như vậy mà không vận động ở ngoài trời thì thật là tiếc, Tiểu Thiền Thiền, chúng ta đi chơi bóng rổ đi! Anh dạy em, vận động nhiều mới có thể cao lên được.”
Ngu Tân Cố lạnh lùng liếc qua: “Cần cậu dạy chắc!”
“Được! Chúng ta đi đâu chơi bóng rổ?” Ngu Thiền hào hứng hỏi.
Ngu Tân Cố: ...
Cuối cùng, ba người đi tới sân vận động, Bùi Vân Sơ đi mượn bóng rổ nhưng Ngu Tân Cố lại ngăn cản trước mặt Bùi Vân Sơ: “Em gái của tôi, tôi sẽ dạy.”
Bùi Vân Sơ liếc mắt nhìn Ngu Thiền, Ngu Thiền lập tức bước tới: “Mọi người chơi cùng nhau, đừng làm mất hứng như thế. Buổi trưa anh mới ăn cơm của người ta, dù có qua cầu rút ván cũng không quá đáng vậy đâu...”
“Vậy được, chúng ta chơi một chọi một!” Ngu Tân Cố khiêu khích Bùi Vân Sơ.
Ngu Thiền: “... Anh thật là trẻ con!”.
Bùi Vân Sơ: “Được, mời cậu.”
Ngu Thiền không nói gì, có lẽ Ngu Tân Cố đang muốn tìm nơi phát tiết, trận PK này không tránh được.
Ngu Tân Cố: “Nếu cậu thua thì đừng luôn tự cho mình là anh trai, thích nhận em gái của nhà khác.”
Vừa nghĩ đến chuyện cả trường đều cho rằng Ngu Thiền là em gái của Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ còn mang theo Ngu Thiền khoe khoang khắp nơi. Hai người này còn lừa anh lâu như vậy, lửa giận trong lòng anh không thể nguôi ngoai.
Ngu Thiền: !
Bùi Vân Sơ dừng lại, liếc nhìn Ngu Thiền đang lo lắng, đột nhiên mỉm cười.
“Mặc dù sẽ không thể nào thua cậu nhưng mà tôi không thể đồng ý điều kiện cậu đã đưa ra. Tôi không bao giờ dùng Tiểu Thiền để cá cược.”
Bùi Vân Sơ ung dung nói, trong lòng Ngu Thiền trở nên nhẹ nhõm, lại có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
“Hay là như vậy đi! Nếu tôi thua, tôi sẽ chạy quanh bãi tập năm mươi vòng, còn cậu thua thì mời tôi và Tiểu Thiền ăn cơm tối ở Thẩm Viên trong con hẻm cũ.”
Vừa rồi Ngu Tân Cố chỉ nói nhảm, thật ra anh cũng biết rõ, anh không quản được Ngu Thiền. Bây giờ Bùi Vân Sơ cho anh đường lui, anh cố làm ra vẻ bình thường gật gật đầu: “Đi.”
Năm mươi vòng cũng đủ để anh chạy hết hơi, nhưng mà Thẩm Viên... Hình như mình không mời được.
Bùi Vân Sơ lại nói: “Nếu như tôi thắng cậu, sau này cậu đừng có làm vẻ mặt đáng ghét đó ở trước mặt tôi, cũng đừng làm cho Tiểu Thiền khó xử.”
“Nói lung tung gì đấy!” Ngu Tân Cố không khỏi nổi da gà, kiên quyết không thừa nhận.
Tạ Lâm Hãn cười xấu xa: “Không phải là tớ nói lung tung, cậu không biết đâu, mấy người Chu Tư Tư nói như thật, tớ suýt chút nữa cũng tin.”
Ngu Tân Cố liếc mắt: “Nhàm chán!”
Trong lớp có vài nữ sinh thích buôn chuyện, hơn nữa còn rất thích buôn chuyện về anh. Nhưng mà các cô không nói trước mặt anh, chỉ nói ở sau lưng, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát nên Ngu Tân Cố vẫn luôn không coi ra gì.
Nhưng mà lần này anh cảm thấy rất khó chịu.
Sau tiết tự học buổi tối, Ngu Tân Cố không còn đeo khăn quàng cổ và găng tay nữa, cứ để trần cổ như vậy rời đi. Đi đến nhà xe, một trận gió thổi vào từ đầu hẻm, anh lạnh đến mức run lập cập, suy nghĩ một lát vẫn đeo khăn quàng cổ và găng tay.
“Anh Sơ, tại sao gần đây không thấy cậu đi đón em gái cậu nữa?”
“Bây giờ cô bé có người đưa đón rồi.”
“À, ra vậy, các cậu không học chung với nhau nên đưa đón riêng cũng mất nhiều thời gian. Tôi đi trước, Háo Tử còn đang đợi tôi.”
Ngu Tân Cố vừa xử lý xong, lại bị gương mặt không muốn thấy nhất chặn đầu, chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt trên cổ đối phương cực kì chói mắt.
Bùi Vân Sơ cũng chú ý tới anh, ánh mắt dừng một hồi trên cổ của anh: “Hóa ra Tiểu Thiền Thiền cũng tặng cho cậu kiểu này!”
Anh không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nói ra lửa giận trong lòng Ngu Tân Cố lại bùng lên: “Làm sao? Cậu có ý kiến gì?”
“Đừng nặng lời như vậy, chào hỏi thôi.”
Ngu Tân Cố lạnh mặt: “Bớt đối xử với tôi như đồ ngốc đi, tôi không bỏ qua đâu.”
“Đồ ngốc?” Bùi Vân Sơ nhíu mày: “Chẳng trách Tiểu Thiền Thiền không thích cậu, cái miệng của cậu đúng là rất dư thừa.”
“Liên quan gì đến cậu! Còn nữa, lần sau đừng để người khác hiểu lầm quan hệ giữa cậu với Ngu Thiền, làm anh trai giả đến nghiện rồi sao?”
“Đúng thật là rất thích, có ai không muốn một cô em gái đáng yêu xinh xắn như vậy? Hơn nữa cô bé cũng không xem tôi như anh trai giả.”
Ngu Tân Cố nổi đóa, lên xe phóng đi.
Mẹ kiếp! Hiện tại cả trường đều coi Ngu Thiền là em gái ruột của Bùi Vân Sơ! Nghĩ thôi đã thấy khó chịu!
Ngu Tân Cố đi đón Ngu Thiền, lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, thấy Ngu Thiền, hỏi thẳng: “Em tặng anh khăn quàng cổ giống y chang như của Bùi Vân Sơ làm gì?”
Ngu Thiền tỏ ra bối rối: “Không phải do anh yêu cầu sao? Mẹ mua cho anh khăn quàng cổ đẹp như vậy nhưng anh lại chê, nhất định phải giống kiểu của anh ấy!”
Ngu Tân Cố không nói nổi: “Anh đâu có nói muốn giống kiểu của cậu ta?”
Anh chỉ hi vọng cô xem anh là anh trai mà thôi!
“Anh đúng là thay đổi thất thường.” Ngu Thiền không nói nên lời, nếu không phải anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện khăn quàng cổ, cô còn đan khăn quàng cổ cho anh vào thời điểm cuối kì cực kì bận rộn sao?!
Ngu Tân Cố không muốn nói tiếp nữa, chở cô tới trường Trung học phổ thông, Ngu Thiền cảm thấy kì lạ: “Qua bên này làm gì?”
Về nhà không cần vòng qua bên này.
“Anh muốn ăn gì đó.”
Ngu Thiền không thể nào hiểu nổi anh: “Về nhà cũng có thể ăn!”
Vì lo lắng học hành áp lực, tối nào Lâm Mạn cũng làm đồ ăn khuya cho bọn họ.
“Hôm nay muốn thay đổi khẩu vị.”
Ngu Thiền: .... Nhiều tật xấu!
Nếu đổi lại là Ngu Tân Cố rơi vào trong tay Tăng Thục Phân, e rằng hai ngày đã bị đánh chết.
Trường Trung học phổ thông vừa tan học, có rất nhiều người trên đường, Ngu Tân Cố không thể đạp xe nhanh, vừa đi vừa dừng.
Cổng sau trường học có rất nhiều quầy hàng bán ven đường, Ngu Tân Cố mua một phần đậu phụ thối và lẩu xiên que, mua bánh trôi nước và mực viên cho Ngu Thiền.
Ngu Thiền cảm thấy Ngu Tân Cố cực kỳ tiêu chuẩn kép: “Không phải anh đã nói những thứ này là đồ ăn vặt nên phải ăn ít sao?”
“Hôm nay muốn ăn được không?”
Ngu Thiền: “... Dù sao anh cũng đúng.”
Ngu Tân Cố đứng ở ven đường ăn uống, thường xuyên có bạn học đến chào hỏi anh, hỏi quan hệ của bọn họ.
Ngu Thiền cảm thấy rất mất mặt, giục anh rời đi, Ngu Tân Cố lại lề mà lề mề: “Em vội gì chứ, ăn xong rồi đi.”
“Gặp phải bạn học của anh, anh không cảm thấy xấu hổ sao?” Ngu Thiền hỏi anh.
“Xấu hổ?” Ngu Tân Cố nghe xong từ này, lập tức bật cười: “Em và Bùi Vân Sơ giả danh lừa dối khắp nơi, em không thấy xấu hổ hả?”
Ngu Thiền: ...
“Anh đúng là...” Ngu Thiền thở hổn hển: “Bất chấp lý lẽ!”
Tới gần cuối kỳ, tất cả học sinh đều rất bận rộn, Ngu Thiền cũng không ngoại lệ, cô không có lòng dạ và thời gian suy nghĩ chuyện khác.
Cũng may sự nỗ lực của cô đã được đền đáp xứng đáng, Lâm Mạn đi họp phụ huynh về, mặt mày rạng rỡ, giáo viên khen Ngu Thiền không dứt.
Có thể vì liên quan đến quá khứ của Ngu Thiền, cô chịu khó hơn phần lớn bạn bè cùng lứa tuổi, cũng hết sức quý trọng thời gian học tập hiện tại. Thành tích môn Ngữ văn và Tiếng Anh của cô đều tiến bộ chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, với trình độ hiện tại của cô, thi đỗ lớp thí nghiệm của trường cấp hai cũng không thành vấn đề.
Một học sinh giống như cô có lẽ không có giáo viên nào không thích.
Ngược lại, Ngu Tân Cố lại không làm Lâm Mạn bớt lo, thành tích lần này của anh lại tụt mấy hạng.
Lâm Mạn có chút lo lắng: “Con đừng chỉ suốt ngày chơi game với chơi bóng rổ nữa, chỉ còn mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đến thư viện học hành chăm chỉ giống như em gái mình đi.”
Ngu Tân Cố cũng buồn bực. Đề thi chung toàn thành phố lần này tương đối đơn giản, anh nhất thời chủ quan, mất hơi nhiều điểm. Hơn nữa đa số mọi người đều thi tốt, anh bị đem ra so sánh thành ra không bằng họ.
Đương nhiên còn một nguyên nhân khác là sau khi Ngu Thiền quay lại nhà họ Ngu, giả vờ khoe mẽ, tiến bộ rất nhiều, khiến yêu cầu của Lâm Mạn với anh cũng cao hơn, luôn nhìn anh cũng không vừa mắt.
“Biết rồi! Con bé gọi người khác học cũng đâu gọi con.”
“Con là anh trai, con còn muốn em gái giám sát chuyện học hành của con sao? Con có biết xấu hổ không?” Lâm Mạn tức giận hỏi lại anh.
Ngu Thiền cũng thấy không nói nên lời, Ngu Tân Cố luôn có thể đổi mới nhận thức của cô.
Đến kỳ nghỉ đông, Ngu Thiếu Huy vẫn chưa đi công tác về, bọn họ phải đợi Ngu Thiếu Huy về mới được đi trượt tuyết.
Ngu Tân Cố muốn đến thư viện học cùng với Ngu Thiền, cô không cắt đuôi được anh, vì vậy đã gọi Bùi Vân Sơ tới, đúng lúc cô đã rất lâu rồi không gặp Bùi Vân Sơ.
Kỳ thi cuối kỳ lần này của Bùi Vân Sơ không tệ. Thứ hạng trong lớp tiến bộ rất nhiều, vươn lên dẫn đầu, trở thành huyền thoại trong trường Trung học phổ thông, ngay cả “Dung ma ma” xấu tính nhất cũng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh.
Ngu Tân Cố thấy Ngu Thiền lại gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ, trong lòng vô cùng không hài lòng: “Khi nào thì em mới quan tâm anh ruột của em như vậy?”
Ngu Thiền không hiểu gì: “Em chỉ gọi điện thoại thôi mà.”
“Chỉ gọi điện thoại? Sao anh không thấy em chủ động gọi điện thoại cho anh, quan tâm chuyện học hành của anh một chút?”
“Chúng ta ở chung với nhau mỗi ngày, kiểu gì chả gặp, còn cần gọi điện sao?” Ngu Thiền nhìn anh giống như đang nhìn đồ đần, cô có lý do nghi ngờ trong đầu Ngu Tân Cố bị úng nước.
“Vậy khi nào thì em quan tâm tới thành tích của anh?”
Ngu Thiền: “... Không phải anh học rất giỏi sao?”
“Anh thụt lùi rồi.”
Ngu Thiền: ...
“Đó là do bản thân anh chưa chịu khó, trách ai được?”
Ngu Tân Cố: “Con bé lừa đảo ăn cây táo rào cây sung, em cũng nói chuyện với Bùi Vân Sơ như thế này sao? Rốt cuộc ai mới là anh ruột của em, em không thể kiên nhẫn hơn một chút với anh sao?”
Lúc này Ngu Thiền mới nói: “Anh giỏi như vậy, cho dù có thi rớt một lần thì vẫn rất tốt! Trước kia anh chê em ngốc, người ngốc giống như em làm sao giám sát được anh?”
Ngu Tân Cố: ... Không phải chỉ từng nói cô không phân biệt được n l thôi sao, như vậy mà đã ghi thù?
Hai anh em trò chuyện một hồi, lại nói vào ngõ cụt.
Ngu Thiền phát hiện Ngu Tân Cố này cực kỳ khó chịu, rất thích so sánh với Bùi Vân Sơ. Cô nghi ngờ Ngu Tân Cố ghen tị với Bùi Vân Sơ, còn có những khúc mắc khó hiểu.
“Có phải anh thích chị gái hoa khôi của trường kia không?” Ngu Thiền hỏi.
Ngu Tân Cố chẳng hiểu gì: “Em nghe được từ đâu?”
“Hóa ra là thật!” Ngu Thiền tỏ vẻ đã hiểu.
Ngu Tân Cố búng vào trán cô: “Ngốc!”
Ngu Thiền lui ra phía sau một bước, khó chịu lườm anh: “Vậy tại sao lúc nào anh cũng thích so sánh với Bùi Vân Sơ?”
“Trước sau có gì liên quan?”
“Bởi vì chị gái hoa khôi của trường kia thích Bùi Vân Sơ, cho nên anh không ưa anh ấy.”
Ngu Tân Cố vô cùng khinh thường “xì”: “Người đẹp trai giống như anh, thật sự thích ai, còn không theo đuổi được à? Em nghe những tin đồn nhảm này từ đâu vậy? Hơn nữa, thị lực của Chương Tử Hàm có tệ đến đâu cũng coi thường Bùi Vân Sơ được chưa?”
“À, vậy thì rất tốt.”
“Tốt cái gì?”
Ngu Thiền nở nụ cười tinh nghịch: “Anh không yêu sớm là chuyện rất tốt, đỡ cho cha mẹ phải lo lắng.”
“Bọn họ có gì phải lo lắng? Nhóc con đúng là nhóc con, lại còn yêu sớm, tuổi của anh không gọi là yêu sớm!” Ngu Tân Cố xoa đầu của cô một cách thô bạo.
Ngu Thiền quay đầu đi, tỏ ra ghét bỏ.
Sau khi biết Chương Tử Hàm và Bùi Vân Sơ không có quan hệ gì, trong lòng Ngu Thiền rất vui vẻ. Cô không muốn Bùi Vân Sơ thích người khác, cũng không muốn người khác thích Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ đã chờ bọn họ ở thư viện. Thành tích của anh đi lên, còn thi cuối kỳ rất tốt, cha mẹ anh đã thưởng cho anh không ít tiền, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Bầu không khí học tập của thư viện rất tốt, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ không tranh cãi ở nơi này.
Giữa trưa ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Bùi Vân Sơ vô cùng hào phóng: “Tiểu Thiền Thiền muốn ăn gì, hôm nay anh sẽ đãi.”
“Em muốn ăn đồ nướng.”
“Không được! Ăn gì dinh dưỡng chút đi, mấy quán ăn ở con hẻm cũ cũng không tệ lắm, chúng ta qua bên đó ăn đi.”
“Con hẻm cũ? Nghe nói chi phí ở nơi đó rất cao, hay là đến khu ẩm thực phía trên trung tâm tài chính đi!” Ngu Thiền đề nghị. Thật ra cô không yêu cầu quá nhiều về chuyện ăn uống nhưng con hẻm cũ kia đều là nhà cổ, vô cùng đắt đỏ, Ngu Thiền nghe nói chỉ vài món linh tinh cũng hơn ngàn tệ.
Bùi Vân Sơ cười: “Vẫn mời được một bữa.”
Ngu Thiền: “Vậy được rồi, chúng ta đến khu ẩm thực, như vậy còn có thể ăn thêm mấy bữa.”
“Được thôi! Vậy nghe lời cô giáo nhỏ.”
Gương mặt tuấn tú của Ngu Tân Cố xị xuống. Con bé lừa đảo này giúp Bùi Vân Sơ tiết kiệm còn chưa tính, anh càng tức giận hơn vì khi có Bùi Vân Sơ ở đây, anh giống như người ngoài cuộc.
Ngu Thiền tự động loại bỏ hơi lạnh phát ra từ Ngu Tân Cố, trò chuyện vui vẻ với Bùi Vân Sơ.
Mặt trời ló dạng vào buổi chiều, phá tan mây mù liên tiếp mấy ngày, Bùi Vân Sơ nói: “Thời tiết tốt như vậy mà không vận động ở ngoài trời thì thật là tiếc, Tiểu Thiền Thiền, chúng ta đi chơi bóng rổ đi! Anh dạy em, vận động nhiều mới có thể cao lên được.”
Ngu Tân Cố lạnh lùng liếc qua: “Cần cậu dạy chắc!”
“Được! Chúng ta đi đâu chơi bóng rổ?” Ngu Thiền hào hứng hỏi.
Ngu Tân Cố: ...
Cuối cùng, ba người đi tới sân vận động, Bùi Vân Sơ đi mượn bóng rổ nhưng Ngu Tân Cố lại ngăn cản trước mặt Bùi Vân Sơ: “Em gái của tôi, tôi sẽ dạy.”
Bùi Vân Sơ liếc mắt nhìn Ngu Thiền, Ngu Thiền lập tức bước tới: “Mọi người chơi cùng nhau, đừng làm mất hứng như thế. Buổi trưa anh mới ăn cơm của người ta, dù có qua cầu rút ván cũng không quá đáng vậy đâu...”
“Vậy được, chúng ta chơi một chọi một!” Ngu Tân Cố khiêu khích Bùi Vân Sơ.
Ngu Thiền: “... Anh thật là trẻ con!”.
Bùi Vân Sơ: “Được, mời cậu.”
Ngu Thiền không nói gì, có lẽ Ngu Tân Cố đang muốn tìm nơi phát tiết, trận PK này không tránh được.
Ngu Tân Cố: “Nếu cậu thua thì đừng luôn tự cho mình là anh trai, thích nhận em gái của nhà khác.”
Vừa nghĩ đến chuyện cả trường đều cho rằng Ngu Thiền là em gái của Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ còn mang theo Ngu Thiền khoe khoang khắp nơi. Hai người này còn lừa anh lâu như vậy, lửa giận trong lòng anh không thể nguôi ngoai.
Ngu Thiền: !
Bùi Vân Sơ dừng lại, liếc nhìn Ngu Thiền đang lo lắng, đột nhiên mỉm cười.
“Mặc dù sẽ không thể nào thua cậu nhưng mà tôi không thể đồng ý điều kiện cậu đã đưa ra. Tôi không bao giờ dùng Tiểu Thiền để cá cược.”
Bùi Vân Sơ ung dung nói, trong lòng Ngu Thiền trở nên nhẹ nhõm, lại có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
“Hay là như vậy đi! Nếu tôi thua, tôi sẽ chạy quanh bãi tập năm mươi vòng, còn cậu thua thì mời tôi và Tiểu Thiền ăn cơm tối ở Thẩm Viên trong con hẻm cũ.”
Vừa rồi Ngu Tân Cố chỉ nói nhảm, thật ra anh cũng biết rõ, anh không quản được Ngu Thiền. Bây giờ Bùi Vân Sơ cho anh đường lui, anh cố làm ra vẻ bình thường gật gật đầu: “Đi.”
Năm mươi vòng cũng đủ để anh chạy hết hơi, nhưng mà Thẩm Viên... Hình như mình không mời được.
Bùi Vân Sơ lại nói: “Nếu như tôi thắng cậu, sau này cậu đừng có làm vẻ mặt đáng ghét đó ở trước mặt tôi, cũng đừng làm cho Tiểu Thiền khó xử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.